To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ào buổi chiều sau đêm tiệc của phu nhân Vraisses, Roland Vawtry buồn bã trả cho Francis Beaumont hai trăm bảng.
“Chính mắt tôi nhìn thấy,” Vawtry lắc đầu nói. “Nhìn từ cửa sổ. Mà cho dù thế, tôi cũng chẳng tin được đâu nếu không phải là những người khác cũng thấy rõ mồn một. Hắn chạy ngay ra cửa, đuổi theo cô nàng xuống dưới phố. Để dọa cô nàng, tôi cho là thế. Dám cá là lúc này cô nàng đang gói ghém hành lý đây.”
“Cô ta vẫn có mặt tại buổi lễ khai tranh tối qua đấy thôi,” Beaumont vừa cười vừa nói. “Rất điềm đạm, bình tĩnh, và đầy tự tin đối phó với cái đám hâm mộ nhỏ dãi vây quanh mình. Khi tiểu thư Trent thực sự gói ghém hành lý là lúc cô ta thu xếp hành trang về nhà chồng. Và đống chăn màn cô ta mang theo ấy sẽ được thêu họa một chữ D như trong tên của Dain.”
Vawtry vênh mặt lên. “Hoàn toàn không phải thế. Tôi biết chuyện xảy ra. Dain không muốn bị phá bĩnh. Hắn không thích những vị khách không mời mà đến. Và khi hắn không thích thứ gì thì hắn sẽ đuổi thứ đó đi. Hoặc là đập bể nó. Nếu cô ta mà là đàn ông thì hắn đã đập cho nhừ tử rồi. Vì cô ta không phải đàn ông nên hắn chỉ đuổi đi thôi.”
“Ba trăm,” Beaumont nói. “Ba trăm cho việc cô ta sẽ trở thành Hầu tước phu nhân trước ngày lễ Sinh nhật của Đức vua.”
Vawtry cố nén cười. Dù cho Dain có làm hay không làm gì với tiểu thư Trent đi nữa, hắn cũng sẽ không cưới cô ta.
Điều này không có nghĩa là Dain sẽ không bao giờ kết hôn. Nhưng mà có kết hôn thì cũng chỉ để chồng chất thêm nỗi ô danh, sự choáng váng và kinh tởm cho gia đình hắn, cho cả một số tên còn sống - một vài người anh em họ xa - lẫn đám đã chết. Cô dâu chắc chắn sẽ là một ả nhân tình, một bà góa phụ, hay con gái của một tên sát nhân hoặc phản quốc tiếng tăm nào đấy. Mà cũng có thể là một con điếm lừng danh. Cô dâu lý tưởng sẽ là mụ chủ nhà chứa người Do Thái nửa Ailen nửa da đen, tình nhân cuối cùng của mụ ta là kẻ đã bị treo cổ vì hành vi ấu dâm và bóp cổ cô bé chín tuổi Alexandria Victoria đến chết, đứa con hợp pháp duy nhất của Công tước xứ Kent. Chuyện một trinh nữ xuất thân từ gia đình khả kính - nếu không muốn nói là danh gia vọng tộc - mà trở thành Hầu tước phu nhân của Dain thực là điều không tưởng.
Việc Dain kết hôn - với bất kỳ ai - chỉ trong vòng hai tháng tới thôi là điều không tưởng nhất trong các thể loại không tưởng, giống như thuộc về một dải thiên hà khác vậy.
Vawtry chấp nhận cá cược.
Đây không phải là kèo cược duy nhất ở Paris tuần đó, và cũng không phải là món tiền cược lớn nhất liên quan đến Dain và Trent.
Những cô gái làng chơi kể lại cho tất cả bạn bè và khách hàng của họ nghe việc họ đã chứng kiến tiểu thư Trent xông vào phòng khách của Dain và Dain chạy rượt theo như thế nào. Những ông khách ấy lại buôn chuyện, thêm mắm dặm muối như mọi khi, cho bất cứ ai chịu nghe họ nói, và thế là tất cả mọi người đều biết.
Và dĩ nhiên, mỗi người một ý. Nhiều người đặt cược cho ý kiến của mình. Trong vòng một tuần, cả thành Paris rần rật sục sôi, giống như đám đông thành La Mã trong đấu trường đang bồn chồn chờ đợi trận chiến quyết tử giữa hai đấu sĩ hùng mạnh nhất của họ.
Vấn đề là làm sao dụ cho hai đấu sĩ ra cùng một đấu trường. Tiểu thư Trent giao du trong giới thượng lưu. Hầu tước Dain lai vãng chốn giang hồ. Cả hai hết sức thận trọng để tránh mặt nhau. Không ai có thể thuyết phục hay lừa được người này mở lời về người kia.
Phu nhân Wallington là người mới đến cư ngụ tại Paris được mười tám tháng. Trong suốt thời gian đó, phu nhân đã cố gắng vượt bực và thành công kha khá trong việc trở thành bà chủ yến tiệc bậc nhất thành Paris, phu nhân đã nhìn thấy một cơ hội để đời và nhanh tay chộp ngay cơ hội ấy.
Bà ta đánh liều lên lịch tổ chức một buổi dạ vũ trùng với ngày mà những đối thủ cạnh tranh với mình dự định tổ chức một bữa tiệc hóa trang. Chính xác hai tuần sau cái cảnh “Đuổi theo tiểu thư Trent xuống phố”. Phu nhân Pembury và hai đứa cháu của bà không đáng là crème de la crème(34) của Paris lẫn Luân Đôn, thế nhưng Phu nhân Wallington vẫn mời bọn họ đến buổi dạ vũ, dù rằng trong những trường hợp khác thì bà ta sẽ không đời nào màng đến họ
Bà ta còn mời cả Hầu tước Dain.
Rồi bà ta loan báo cho mọi người biết việc làm của mình. Mặc dầu phu nhân Wallington, cũng như ít nhất một nửa thành Paris, tin rằng tiểu thư Trent đã làm Dain mê mẩn, nhưng bà ta không mong chờ gì việc Dain sẽ dự buổi dạ vũ. Mọi người đều biết cơ hội Hầu tước xứ Dain tham dự vào bất cứ hoạt động nào của giới thượng lưu cũng mong manh như việc mời một tên đao phủ thử lưỡi dao của máy chém trên cổ hắn vậy.
Nhưng mặt khác, Dain đã cư xử theo một cung cách khó mà tin được với tiểu thư Trent, điều ấy có nghĩa là có cơ hội. Và nơi đâu có cơ hội xảy ra điều không thể, nơi đấy sẽ đầy những người muốn đến chứng kiến trong trường hợp nó xảy ra thật.
Với phu nhân Wallington, những người muốn chứng kiến hóa ra lại chính là khách mời của bà. Không một thiệp từ chối nào được gởi tới. Không cả thiệp từ chối từ Dain, điều ấy khiến bà ta băn khoăn.
Nhưng Dain cũng không gửi thiệp nhận lời, nên ít ra bà ta không cần phải giả vờ rằng mình có biết chàng sẽ đến dự hay không, và không cần lo lắng đến chuyện phải nói dối. Bà ta có thể yên tâm để cho những khách mời khác nghi nghi hoặc hoặc. Đồng thời, để an toàn, bà ta đã thuê thêm mười hai tên hầu người Pháp lực lưỡng bổ sung cho đám gia nhân tùy tùng của mình.
Cùng lúc đó, Jessica đã thừa nhận mình bại trận. Chỉ sau ba lần chạm trán với Dain, sự cuốn hút bản năng đơn thuần đã tăng tiến thành niềm đam mê cuồng loạn. Những triệu chứng của nàng không chỉ đơn thuần xâm nhập khắp cơ thể như vi rút; chúng ngày càng bộc lộ ra rõ rệt hơn.
Tại buổi tiệc của phu nhân Vraisses, ngài Beaumont đã dành vài lời nhận xét quỷ quyệt về Dain. Jessica, khi đó thần kinh vẫn còn đang rúng động bởi những dư chấn sau một cái ôm mãnh liệt, đã đáp lời một cách quá sắc sảo. Cái cười mỉm vẻ thấu hiểu của Beaumont mách bảo nàng rằng hắn ta đã đoán biết được vấn đề của nàng là gì, và rằng nàng không nên để hắn nói lại với Dain điều ấy.
Nhưng một tuần sau bữa tiệc đó, gia đình Beaumont đột ngột đi khỏi Paris, và Dain thì không đến gần nàng trong phạm vi bán kính một dặm kể từ sau nụ hôn oan nghiệt trong buổi chiều mưa bão ấy.
Và thế là, nếu như người ta đã bảo với Dain là Jessica Trent đang ngu mị vì chàng thì rõ ràng là chàng không thèm quan tâm. Nên như thế thì hơn, Jessica tự nhủ.
Bởi vì Hầu tước xứ Dain chỉ có thể quan tâm đến tất thảy phụ nữ bằng một cách duy nhất, cái cách ngắn ngủi vỏn vẹn như khoảng thời gian cần thiết để chàng quẳng một cô ả lên giường - hay lên chiếc bàn trong quán rượu - cởi khuy quần ra, xả cái tinh túy của mình vào, rồi gài khuy quần lại.
Dù có bị mê muội hay không, Jessica vẫn biết không nên trả treo với Số phận bằng việc liều lĩnh tìm kiếm một cuộc gặp gỡ khác với Dain, khi ấy thì chàng có thể chính mắt mình nhìn thấy cái hoàn cảnh đáng thương của nàng, và sẽ nuôi dưỡng ý nghĩ đối xử với nàng theo cái cách mà chàng vẫn quan tâm đến phụ nữ.
Ngay khi nàng vừa mới thuyết phục xong bản thân rằng cách thông minh nhất bây giờ là rời khỏi Paris ngay lập tức, thì thiệp mời của phu nhân Wellington được đưa đến.
Trong vòng hai mươi bốn tiếng sau đó, Jessica - cũng như toàn thành Paris - biết được rằng Dain cũng đã được mời.
Chẳng cần phải là thiên tài mới hiểu được tại sao: người ta trông đợi nàng và Dain sẽ là tâm điểm giải trí. Nàng cũng hiểu được một mớ tiền lớn sẽ đổi chủ, tùy vào cách nàng thể hiện - hoặc không thể thể hiện - với vị Hầu tước đó.
Nàng quyết định không muốn dính dáng vào chuyện ấy dù chỉ một chút.
Nhưng Genevieve lại quyết định khác. “Nếu hắn đến, mà con lại không có ở đó, thì hắn sẽ thấy bị sỉ nhục,” bà nói. “Ngay cả khi hắn chẳng mong đến dự, vì lý do gì đi nữa, và biết là con cũng không đến dự, hắn cũng cảm thấy bị sỉ nhục. Ta biết điều này nghe bất công và vô lý, nhưng đàn ông thường thế, đặc biệt là trong những tình huống họ tưởng là liên quan đến sĩ diện của họ. Con nên đến dự đi, trừ phi con thích hắn trút giận lên con để giải tỏa những cảm xúc bị tổn thương của hắn.”
Dù Jessica rất nghi ngờ việc Dain có chút cảm xúc nào để mà bị tổn thương, nàng cũng ý thức được rằng Genevieve đã kinh qua hàng mấy chục năm kinh nghiệm với đàn ông. Với rất nhiều đàn ông.
Lời mời được chấp nhận.
Dain không thể quyết định phải làm gì với thiệp mời của phu nhân Wellington.
Một phần trong chàng bảo đốt nó đi.
Một phần khác đề nghị đái vào đấy.
Một phần khác nữa khuyên chàng nên tống cái thiệp mời vào cuống họng của mụ Lệnh bà.
Rốt cuộc, chàng ném thiệp mời vào cái rương, trong đó chứa những kỷ vật từ các chuyến đi của chàng, một cái mũ rộng vành rách nát và một chiếc ô ren rua. Chàng tự bảo, sau sáu tháng nữa, mình sẽ nhìn những thứ này và cười lớn. Rồi chàng sẽ đốt hết chúng, giống như mấy năm trước đã đốt đôi găng tay chàng mang khi Susannah chạm vào tay chàng lần đầu tiên, và miếng lông chim rơi ra từ cái mũ cô ta đội, và bức thư mời chàng đến buổi tiệc tối định mệnh tại nhà chú cô ta.
Hiện tại, tất cả những gì chàng phải quyết định là tìm ra cách tối ưu để thanh toán với tiểu thư Trent, cũng như với những tên mộ đạo đạo đức giả đang mong nàng ban phép lạ để thuần hóa Beelzebub.
Chàng biết đấy là lý do vì sao phu nhân Wellington mời mình. Những con người đáng kính thành Paris sẽ chẳng mong gì hơn là được thấy chàng sụp đổ. Việc chàng bị kết liễu vì một cú trượt chân với một cô gái già người Anh càng làm cho viễn cảnh thêm phong phú bội phần. Chàng không nghi ngờ gì chuyện lũ ngốc tự mãn ở cái thành phố này đang cầu mong cho chàng thảm bại - càng nhục nhã càng tốt - dưới tay nàng.
Bọn chúng muốn đạo lý được thực thi, muốn Đức hạnh khải hoàn hay những thứ rác rưởi đại loại thế.
Chàng có thể để cho chúng chờ, cho chúng cố nén chút hơi tàn cho đến chết ngạt, khi sàn diễn vẫn trống không. Chàng khá là vui thích với hình ảnh ấy: vài trăm mạng người chết mòn vì nghi hoặc trong khi Beelzebub nhởn nhơ nơi khác, cười nói, thưởng thức sâm panh, đĩ điếm phấn son ngồi ưỡn ẹo trong lòng.
Mặt khác, việc cười nhạo vào mặt bọn chúng cũng rất thú vị, khi chàng dõng dạc bước lên sân khấu và thết đãi chúng bằng một màn trình diễn mà không ai có thể quên. Khung cảnh đó cũng rất hấp dẫn: khoảng một giờ đồng hồ hỗn loạn tàn khốc tại một trong những phòng khiêu vũ trang hoàng độc đáo vào bậc nhất của Faubourg St. Germain. Rồi thì, ngay đỉnh điểm, chàng sẽ cuốn phăng tiểu thư Trent trong tay mình, đóng dấu móng vuốt của mình, và biến mất cùng nàng trong đám mây khói mịt mù.
Chỉ vừa nghĩ đến hình ảnh đấy thôi thì chàng đã gạt phắt đi vì nó đối lập với mục đích của chàng. Cô ta phải bị bỏ lơ, để cô ta và mọi người cùng hiểu là cô ta chẳng có quyền lực gì với chàng hết. Tốt hơn là chàng nên vơ đại một đống phụ nữ, lôi họ đi, và bỏ họ lại một nghĩa trang nào đấy, trong cơn mất trí vì hoảng loạn.
Nhưng tạo dựng nên cảnh ấy sẽ rất mất công, mà Paris không xứng đáng được chiêu đãi nhiều như thế. Tốt hơn là để cho chúng chết vì thất vọng.
Và thế là tâm trí chàng trôi đi, trôi lui trôi tới, và dừng lại ngay trước đêm dạ vũ.
Jessica đến buổi dạ vũ với tâm trạng bức bối, những gì xảy ra sau đó cũng không giúp tình hình được cải thiện chút nào.
Trước bữa tiệc, nàng đã bỏ ra nhiều giờ đồng hồ chộn rộn lên vì tóc tai, quần áo và phụ trang. Đến bữa tiệc rồi, nàng mất hơn hai tiếng đồng hồ chịu đựng lời gièm pha bóng gió của các quý bà và những lời ong bướm không bóng gió lắm của các quý ông.
Đến mười một giờ rưỡi thì Bertie đã thua vài trăm bạc trong phòng bài, say bí tỉ và được khiêng về nhà. Trong khi đó Genevieve đang khiêu vũ lần hai với công tước xứ Abonville. Vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của bà mách bảo với Jessica rằng bà của nàng sẽ chẳng giúp đỡ gì cho nàng tối nay đâu. Vị quý tộc người Pháp đã tạo được ấn tượng mạnh. Mà khi Genevieve đã bị ấn tượng bởi một người đàn ông thì bà sẽ không thể tập trung vào chuyện gì khác nữa.
Thường thì Jessica có thể quan sát những điểm yếu lãng mạn của bà với một sự thờ ơ ôn tồn thú vị. Nhưng bây giờ thì nàng bất giác hiểu được những gì Genevieve đang cảm thấy, và thật chẳng thú vị gì cả.
Thật chẳng thú vị gì khi cảm thấy bứt rứt và bồn chồn và cô đơn và chán chường quá mức chịu đựng bởi vì đã gần đến nửa đêm mà một tên cục súc đáng khinh vẫn không thèm ló dạng. Thật cũng không thú vị gì khi biết rằng tốt hơn là hắn đừng đến, đồng thời vẫn muốn hắn có mặt ở đây và nàng căm ghét bản thân vì đã mong muốn điều này.
Nàng thậm chí đã không nhận lời suốt hai vòng khiêu vũ, chỉ hy vọng chết người rằng Đức ngài quỷ sứ sẽ chợt nảy ra ý định lôi nàng ra sàn nhảy. Giờ đây, khi ngắm nhìn Genevieve với quý ông người Pháp điển trai, trái tim nàng chùng xuống. Với Dain, cảnh tượng sẽ không như vậy.
Chàng sẽ không bao giờ nhìn xuống nàng với nụ cười ngọt ngào như của Công tước xứ Abonville, và nếu Jessica có nhìn lên chàng đắm đuối như Genevieve đang làm thì Dain sẽ cười nhạo vào mặt nàng mất thôi.
Nàng biết thật phi lý khi làm tổn thương một người trong cơn tuyệt vọng nên đã nhượng bộ hai kẻ đang tha thiết theo đuổi nàng nhất. Nàng ban một lời đồng ý khiêu vũ cho Malcolm Goodridge và lời còn lại với ngài Sellowby.
Vừa đề tên mình lên thanh còn trống duy nhất trên chiếc quạt của nàng - chiếc quạt ấy sẽ là kỷ vật của nàng, trong đêm cuối cùng ở Paris - ngài Sellowby vừa thì thầm, “Ta thấy không còn lần khiêu vũ nào dành cho Dain nữa. Tiểu thư tin rằng hắn sẽ không xuất hiện ư?”
“Vậy ngài tin hắn sẽ đến à?” nàng nói. “Thế ngài đã đánh hơi thấy chút dấu hiệu nào cho thấy hắn xuất hiện chăng?”
“Ta đã đặt cược cả trăm bảng cho việc hắn sẽ xuất hiện,” Sellowby nói. Lão lấy trong túi ra chiếc đồng hồ quả quýt. “Chính xác vào lúc… À, chúng ta sẽ biết trong phút chốc thôi.”
Jessica nhìn thấy cây kim dài trên chiếc đồng hồ của lão chập vào cây kim ngắn đúng lúc tiếng chuông đồng hồ ồn ã đánh lên đâu đấy.
Khi tiếng chuông thứ mười vang lên, nhiều người bỗng quay đầu về phía lối vào của vũ phòng, và những tiếng nói chuyện xì xào bắt đầu tắt ngấm. Khi tiếng chuông thứ mười hai vang lên, cả đại sảnh im lặng như tờ.
Trống ngực Jessica đập thùm thụp, chính nàng cũng quay về phía lối vào vũ phòng.
Đó là một cổng vòm thật lớn với họa tiết cầu kỳ.
Nhưng có vẻ nó lại không đủ lớn cho một thân hình đen đúa lừng lững đang dừng lại bên dưới.
Một khoảng dừng chân thật lâu, thật ấn tượng, rất xứng với việc bước vào đúng nửa đêm đầy kịch tính. Và để xứng với danh hiệu Hoàng tử Bóng đêm của mình, Dain diện một màu đen u ám từ đầu đến chân. Một tí ti sắc dạ trắng lộ ra nơi cườm tay, một chút khác nơi ngực và cổ áo, nhưng tất thảy chỉ thêm hiệu ứng tôn tạo sắc đen. Ngay cả thắt lưng của chàng cũng màu đen.
Mặc dù đứng tận đầu kia của căn phòng, Jessica vẫn biết rõ lúc này một tia nhìn tối sầm lấp lánh vẻ khinh miệt đang cẩn thận quét qua đám đông, và một khóe môi sắc cứng đang cong lên với vẻ miệt thị không kém.
Hồi tưởng lại những gì khuôn miệng đầy nhục cảm ấy đã làm với mình hai tuần trước, nàng thấy một luồng hơi nóng bốc lên tận cổ. Nàng phẩy quạt và cố gắng xua cái ký ức ấy đi - lòng thầm nghi ngại Sellowby đang quan sát mình qua khóe mắt. Nàng tự nhủ không quan trọng chuyện Sellowby hay bất cứ người nào khác nghĩ gì, trừ Dain.
Chàng đã đến và nàng đang ở đây, nên chàng chẳng thể ta thán gì về bàn thắng này. Tất cả những gì nàng cần làm bây giờ là nghĩ cho ra cái trò mà chàng đang chơi, và sẽ chơi theo luật của chàng, và hy vọng là những luật lệ ấy vẫn ở trong phạm vi ứng xử văn minh. Sau đó, chàng sẽ thấy nguôi ngoai, sẽ cười to và vui vẻ bỏ đi, và nàng sẽ có thể trở về Anh, và chàng sẽ chẳng đuổi theo mà trút giận vào nàng. Nàng sẽ đi tiếp cuộc đời mình ngay tại nơi nàng đã bỏ lại, và chỉ một thời gian ngắn sau, nàng sẽ quên đi sự tồn tại của chàng. Hoặc nàng sẽ nhớ đến chàng như người ta nhớ về một cơn ác mộng hay một dịch sốt, và khoan khoái thở ra vì mọi chuyện đã qua rồi.
Phải thế thôi, Jessica thầm nghĩ. Nếu làm theo cách khác thì mọi chuyện sẽ nát bét, và nàng sẽ không để cho cuộc đời mình bị hủy diệt bởi một cơn điên nhất thời nào đấy, không cần biết cơn điên ấy nguy hiểm cỡ nào.
Dain mất chính xác chín giây để tìm ra tiểu thư Trent trong đám đông. Nàng đứng với Sellowby và nhiều tay ăn chơi khét tiếng khác tận đầu kia của vũ phòng. Nàng mặc một chiếc đầm dài màu xanh bạc lấp lánh dưới ánh đèn, và hình như còn có rất nhiều thứ lấp lánh chập chờn quanh đầu nàng. Chàng nghĩ nàng lại phá hỏng đầu tóc mình với kiểu tóc thậm lố bịch. Nhưng kiểu tóc ấy, giống như những tay áo căng phồng và những chiếc nón rộng vành chất đầy những thứ kim sa rẻ tiền, lại là kiểu phục trang thời thượng, và chàng cho là kiểu thời trang ấy cũng chẳng thể xấu hơn những con thiên điểu đang ngự trên búi tóc trên cái đầu to ụ của phu nhân Wallington.
Gương mặt béo ị của phu nhân Wallington đang nặn ra vẻ chào mời gắng gượng theo phép lịch sự. Dain sải bước đến bên mụ ta, khoa trương cúi chào, mỉm cười, và chung quy là lên tiếng bày tỏ niềm vui sướng, vinh hạnh và phấn khích tột độ của mình.
Chàng chẳng để cho mụ ta kịp thoái thác, rồi lịch sự yêu cầu được giới thiệu đến những vị khách của mụ, chàng khoan khoái một cách nham hiểm khi sự kinh hoàng khiến đôi mắt ti hí của mụ trố ra, vắt kiệt mọi sắc màu trên khuôn mặt cằm nọng của mụ.
Lúc này, đám đông đang cứng đờ như tượng bắt đầu rục rịch trở lại. Bà chủ tiệc run rẩy của chàng đưa tay ra hiệu, nhạc công bắt đầu miễn cưỡng nổi nhạc, và cả vũ phòng dần dần trở về trạng thái bình thường nhất có thể mong đợi, khi mà có một con quái vật đang trà trộn giữa mọi người. Ở đâu cũng thế, khi bà chủ tiệc dẫn chàng từ nhóm khách này sang nhóm khách khác, Dain luôn nhận thức được sự căng thẳng trong không khí, nhận thức được mọi người đang mong đợi chàng nổi cơn tam bành - và chắc bọn họ còn cá cược cả loại hình thịnh nộ mà chàng sẽ trút xuống nữa.
Chàng muốn, rất muốn chiều ý họ. Đã gần tám năm rồi kể từ lần cuối chàng bước chân vào thế giới này. Mặc dù dáng vẻ và cung cách tất cả bọn họ đều giống như những gì chàng còn nhớ về thế giới thượng lưu, nhưng chàng đã quên việc một kẻ lập dị cảm thấy như thế nào. Chàng còn nhớ cử chỉ lịch sự thiếu tự nhiên không giấu nổi nỗi khiếp sợ và kinh hãi trong mắt mọi người. Chàng còn nhớ sắc mặt xám ngoét của đám phụ nữ và sự vồ vập giả tạo của bọn đàn ông khi chàng đến gần. Thế nhưng, chàng đã quên chuyện bọn họ từng làm cho chàng thấy cay đắng cô độc biết bao nhiêu, đã quên sự cô đơn đã khiến chàng nổi giận biết dường nào. Chàng đã quên cảm giác ruột gan mình thắt lại đến độ làm cho chàng muốn tru lên, đập vỡ mọi thứ.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, sự kiềm chế của chàng đã bị kéo hết giới hạn, và chàng quyết định ra về - chỉ sau khi chàng đặt tác giả những nỗi thống khổ của mình vào đúng chỗ, một lần và mãi mãi.
Điệu ca-đri chấm dứt, Malcolm Goodridge dìu tiểu thư Trent về vòng vây những kẻ ngưỡng mộ nàng đang vẩn vơ lảng vảng cạnh một chậu cây dương xỉ to đùng.
Dain buông tha cho Phu nhân Wallington. Để mụ ấy lảo đảo trở về ghế, chàng quay lưng và dóng bước băng qua căn phòng về phía chậu dương xỉ kệch cỡm. Chàng tiếp tục bước cho đến khi đám đông đang vây quanh tiểu thư Trent phải dạt ra nhường đường nếu không muốn bị giẫm bẹp. Bọn họ dạt ra, nhưng vẫn đứng lì ở đó.
Chàng quét một tia nhìn nặng nề.
“Cút đi,” chàng nói thật khẽ.
Bọn họ tản mất.
Chàng chầm chậm đưa mắt nhìn tiểu thư Trent, từ đầu xuống chân.
Nàng đưa mắt đáp trả.
Bỏ mặc cảm giác sục sôi bị châm ngòi bởi tia nhìn xám bạc chậm rãi của nàng, sự chú ý của chàng chuyển qua thân hình nàng, và ngạo mạn săm soi khuôn ngực trắng vai trần đang được đẩy lên lồ lộ.
“Chắc phải dùng đủ thứ dây mới giữ được chúng như thế này,” chàng nói. “Nếu không thì, thợ may của tiểu thư hẳn đã phát minh ra phương pháp cưỡng lại các quy luật của trọng lượng.”
“Nó được viền bởi một loại vật liệu co cứng và xương, như một chiếc áo nịt ngực,” nàng bình tĩnh đáp. “Mặc vào khó chịu kinh khủng, nhưng đấy là đỉnh cao của thời trang, và tôi không dám ăn vận lôi thôi lếch thếch để làm ngài mất vui.”
“A, vậy tiểu thư đã tự tin là tôi sẽ đến,” chàng nói. “Vì tiểu thư hấp dẫn quá mà.”
“Tôi hy vọng tôi không chán sống đến mức mong mình hấp dẫn trong mắt ngài.” Nàng phẩy quạt. “Sự thật đơn giản là dường như có một trò hề đang diễn ra, mà ngài và tôi là tâm điểm. Tôi sẵn sàng tiến hành các động thái đúng đắn để giúp dập tắt trò hề này. Ngài là kẻ khuấy động dư luận với màn diễn trong quán cà phê, nhưng tôi phải thú thật chính tôi là người khiêu khích,” nàng nhanh chóng nói thêm, không kịp để chàng trả miếng. “Tôi cũng sẽ thú nhận là thị phi ắt hẳn đã lắng xuống nếu như tôi không xông vào nhà ngài mà làm phiền ngài.” Mặt nàng ửng đỏ. “Còn với những gì xảy ra sau đó, thực tế là không ai nhìn thấy, nên sẽ không liên quan gì đến vấn đề hiện tại.”
Chàng để ý là nàng đang siết chặt cái quạt và khuôn ngực nàng dồn dập nhấp nhô, lộ vẻ lo âu.
Chàng mỉm cười. “Lúc đó, tiểu thư đã không cư xử chừng mực, như thể điều đấy chẳng liên quan gì. Ngược lại…”
“Dain, tôi đã hôn ngài,” nàng đều giọng tiếp lời. “Tôi không thấy có lý gì phải làm to chuyện. Đấy chẳng phải là lần đầu tiên ngài được hôn và cũng chẳng phải lần cuối cùng.”
“Trời ạ, tiểu thư Trent, không phải tiểu thư đang dọa sẽ lại làm thế với tôi đấy chứ?” Chàng mở to mắt với vẻ hoảng sợ chế giễu.
Nàng hắt ra một hơi dài. “Tôi biết là chẳng thể mong chờ gì việc ngài là người biết lý lẽ.”
“Với phụ nữ thì một người đàn ông ‘biết lý lẽ’ là người mà họ có thể kiểm soát được,” chàng nói. “Tiểu thư nói đúng. Đừng mong chờ gì chuyện đó. Tôi nghe ai đó đang bắt đầu kéo violin. Có vẻ như sau đây sẽ là một điệu valse, hay một điệu gì đó tương tự.”
“Ừ thì sao,” nàng nói qua kẽ răng.
“Thì chúng ta sẽ khiêu vũ,” chàng nói.
“Không, chúng ta sẽ không khiêu vũ,” nàng nói. “Tôi đã để dành hai điệu nhảy vì... Thôi, chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Tôi đã có bạn nhảy cho điệu này rồi.”
“Dĩ nhiên. Là tôi.”
Nàng đưa chiếc quạt lên trước mặt chàng, khoe ra dòng viết tay hí hoáy của nam giới trên những nan quạt. “Nhìn cho kỹ này,” nàng nói. “Ngài có thấy cái tên ‘Beezelbub’ nào viết trên ấy không?”
“Tôi không cận thị,” chàng nói, rút chiếc quạt khỏi những ngón tay căng thẳng của nàng. “Cô không cần phải giữ chặt thế đâu. A, vâng, có phải tên này không?” Chàng chỉ vào một nan quạt. “Rouvier hả?”
“Đúng,” nàng nói, mắt nhìn qua vai chàng. “Ông ấy đến rồi đây.”
Dain quay người lại. Một người đàn ông người Pháp đang thận trọng tiến lại gần, vẻ mặt xanh xao. Dain phẩy quạt. Người đàn ông dừng lại. Mỉm cười, Dain tì ngón cái và ngón trỏ của mình lên nan quạt có chữ “Rouvier”. Thanh nan gẫy đôi.
Rouvier bỏ đi.
Dain quay lại tiểu thư Trent và, miệng vẫn mỉm cười, bẻ gãy từng thanh nan một. Rồi chàng quẳng cái quạt gãy nát vào chậu dương xỉ. Chàng chìa tay ra. “Lượt nhảy của tôi, tôi khẳng định thế.”
Thật là một màn phô diễn man di mọi rợ, Jessica tự nhủ. Theo chuẩn mực của xã hội phát triển thì việc ấy còn hơn cả việc dùng gậy phang vào đầu nàng và túm tóc nàng lôi đi.
Chỉ có Dain mới không bị làm khó dễ khi hành xử như thế, cũng như chỉ có chàng mới có thể đuổi sạch kẻ thù khỏi chiến trường đơn giản chỉ bằng cách bảo họ đi chỗ khác, chẳng mảy may ngập ngừng hay tế nhị.
Và chỉ có nàng, chỉ có kẻ mất trí ngu xuẩn như nàng, mới thấy việc ấy là ngất ngư lãng mạn.
Nàng cầm lấy tay chàng.
Cả hai đều mang găng tay. Nàng vẫn cảm nhận được: sự chấn động của việc tiếp xúc nhói buốt lên như một cơn điện chấn. Nó phóng qua tứ chi nàng và làm đầu gối nàng nhũn ra. Nàng ngước nhìn lên, bắt gặp nét thảng thốt trong mắt chàng và nàng tự hỏi phải chăng, vì nụ cười ra vẻ của chàng đã lịm tắt, rằng chàng cũng cảm thấy cơn chấn động ấy.
Nhưng nếu chàng có cảm thấy đi chăng nữa, thì chàng vẫn không bị do dự, vì chàng đã xấc xược tóm lấy eo nàng, và nhịp kế tiếp, đã cuốn nàng ra ngoài.
Nàng thở gấp, tay bám chặt lên vai chàng.
Rồi cả thế giới quay cuồng, không còn tập trung, không còn hiện hữu, khi chàng cuốn nàng vào một điệu valse không giống bất cứ điệu valse nào mà nàng từng biết đến.
Điệu valse của chàng không phải là điệu valse kiểu Anh trầm lặng, mà là điệu valse vùng thuộc địa dâng trào theo trực giác, mà nàng nghĩ khá phổ biến khi giới giang hồ tụ tập lại. Nàng đoan chắc đây là cách mà chàng khiêu vũ với những con điếm của chàng.
Nhưng Dain sẽ không thay đổi phong cách của mình chỉ để thích ứng với đa số các quý cô trong giới thượng lưu. Chàng sẽ nhảy theo cách chàng chọn, và nàng, hoàn toàn bị mê hoặc, chỉ thấy hạnh phúc khi chàng đã chọn nàng.
Chàng di chuyển với phong thái cố hữu: mạnh mẽ, quyền năng và cực kỳ quả quyết. Nàng chẳng cần phải nghĩ ngợi gì, chỉ để cho bản thân được cuốn đi vô tận khắp vũ phòng trong khi cơ thể nàng lại nhột nhạt với cảm nhận về chàng và chỉ với chàng: bờ vai rộng dưới tay nàng... khung ngực to lớn cuồn cuộn cơ bắp chỉ cách ngực nàng vài phân... mùi hương mời gọi của khói thuốc, của dầu thơm và mùi đàn ông... bàn tay ấm nóng nơi eo nàng, ngày càng kéo nàng lại gần hơn, làm cho váy nàng quấn lấy chân chàng... và lại gần hơn nữa và xoay ngoắt... đùi nàng lướt qua đùi chàng...
Nàng ngước nhìn lên đôi mắt đen mun lấp lánh.
“Cô không cố chống cự cho lắm,” chàng nói.
“Như thể làm thế thì giúp ích lắm vậy,” nàng bảo, nuốt trôi tiếng thở dài.
“Cô không hề muốn thử ư?”
“Không,” nàng nói. “Quỷ tha ma bắt cố với chả thử.”
Chàng quan sát gương mặt nàng một lúc lâu. Rồi miệng chàng cong lên thành một nụ cười chế nhạo đáng ghét. “Tôi hiểu rồi. Cô bị tôi hấp dẫn.”
“Tôi sẽ vượt qua thôi,” nàng nói. “Ngày mai tôi đi về nhà.”
Tay chàng bóp nghẹt eo nàng, nhưng chàng không hé miệng.
Nhạc dịu dần đến hồi kết. Trong phút chốc, chàng sẽ cười phá lên và bỏ đi, và nàng sẽ quay về thực tại... quay về cuộc đời nơi mà chàng không thể và không được phép là một phần nào của nó, nếu không thì nàng sẽ chẳng còn cuộc sống nào nữa.
“Tôi xin lỗi vì đã làm lu mờ thanh danh của ngài,” nàng nói. “Nhưng mình tôi thì không thể làm được điều đó. Ngài đã có thể bỏ mặc tôi. Ngài hẳn không cần phải đến đây đêm nay. Không sao, những gì ngài phải làm bây giờ là cười lên và bỏ đi, rồi thiên hạ sẽ thấy là tôi không có nghĩa lý gì với ngài, và rằng bọn họ đã lầm.”
Chàng dìu nàng xoay một vòng cuối cùng khi nhạc chấm dứt, và ôm lấy nàng trong một khoảnh khắc lâu hơn bình thường. Ngay cả khi cuối cùng chàng đã rời nàng ra, chàng cũng không hoàn toàn rời khỏi nàng, mà giữ chặt tay nàng trong tay mình.
“Và cái gì sẽ xảy ra vậy, Jess,” chàng nói, giọng trầm xuống, “nếu thực ra là bọn họ đã đúng?”
Vẻ ngấm ngầm rộn ràng trong giọng nam trầm ấy làm nàng ngước nhìn trở lên. Rồi nàng ước gì mình đã không làm thế, vì nàng nghĩ nàng thấy một sự xốn xang trong đáy mắt đen thẳm của chàng. Hẳn là sự xốn xang của nàng được phản chiếu trong ấy, nàng tự nhủ. Không thể nào là của chàng được, nên chẳng có lý do gì tim nàng phải nhói đau để xoa dịu nó.
“Điều đó không đúng,” nàng run run nói. “Ngài chỉ đến đây để biến mọi người thành lũ ngốc - đặc biệt là để biến tôi thành con ngốc. Ngài bước vào và thống trị và bắt mọi người phải dập đầu trước ngài, bất kể dù ngài có thích thế hay không. Ngài còn buộc tôi nhảy theo điệu của ngài nữa.”
“Cô có vẻ thích thế,” chàng nói.
“Điều ấy không có nghĩa là tôi thích ngài,” nàng đáp. “Ngài nên thả tay tôi ra trước khi thiên hạ bắt đầu nghĩ là ngài thích tôi.”
“Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Andiamo.(35)”
Tay nàng kẹt cứng trong tay chàng, chàng bắt đầu bước đi, và nàng không còn chọn lựa nào khác là phải bước đi cùng chàng - nếu không thì sẽ bị lôi đi xềnh xệch.
Chàng dẫn nàng về phía lối ra.
Jessica thất kinh nhìn quanh, đắn đo xem liệu thét lên cầu cứu có giúp ích gì chăng, thì một tiếng đổ ầm vọng ra từ phòng đánh bạc. Rồi ai đó thét lên và nhiều người khác kêu gào và lại có thêm nhiều âm thanh đổ vỡ. Và phút kế tiếp, mọi người trong vũ phòng đổ xô về lối ra.
“Hẳn là một vụ đánh nhau,” nàng nói, cố gắng rút tay ra. “Nghe tiếng thì như là một vụ bạo loạn. Ngài sẽ bỏ lỡ cuộc vui mất, Dain.”
Chàng cười lớn và đẩy nàng về phía cửa ra.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ