Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ain đã tạo cho tiểu thư Trent quá nhiều cơ hội để nhận ra lỗi lầm của mình. Lời cảnh báo của chàng không thể rõ ràng hơn được nữa.
Dù thế nào, trong tình huống này mà tỏ ra do dự thì có nghĩa là hoài nghi, hoặc tệ hơn, là nhu nhược. Là đàn ông mà làm thế thì nguy to. Là phụ nữ mà làm thế thì mất mạng.
Và thế là hầu tước xứ Dain mỉm cười và tì sát người hơn nữa về phía nàng, cho đến khi cái mũi đồ sộ của dòng họ Usignolo chỉ cách mũi nàng một phân. “Hãy cầu nguyện đi, thưa tiểu thư Trent,” chàng dịu dàng bảo.
Rồi chàng luồn tay - bàn tay trần đen đúa và to lớn, vì trước đó chàng đã tháo găng tay để dùng bữa và không xỏ lại - vào bên trong ống tay áo choàng của nàng, lần đến hột nút đầu tiên của đôi găng tay nhỏ màu xám ngọc trai của nàng.
Chàng bật mở hột nút đầu tiên.
Nàng liếc xuống tay chàng, nhưng tuyệt nhiên không nhúc nhích.
Rồi chợt nhận ra mọi cặp mắt đang đổ dồn vào mình, và mọi âm thanh nói chuyện trong tiệm đã lắng xuống thành tiếng thì thào, chàng bắt đầu nói với nàng bằng tiếng Ý. Với thanh âm của một người tình, chàng nói về thời tiết, về con ngựa thiến màu xám mà chàng định bán, về tình trạng cống rãnh của Paris. Dù chàng chưa bao giờ cố, hay cần phải, đi tán tỉnh một cô gái, chàng đã nghe và thấy mấy gã khốn tội nghiệp tán tỉnh, và chàng chỉ lặp lại chính xác những lời nhảm nhí ấy. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ là một cặp tình nhân. Và trong suốt thời gian đấy, chàng nhanh tay cởi dần những hột nút xuống tận cổ tay nàng.
Nàng không mảy may hé môi, chỉ thi thoảng liếc nhìn từ gương mặt qua bàn tay của chàng với vẻ lạng lùng băng giá mà chàng tưởng là vì nàng đang sợ đến cứng lưỡi.
Nếu như bên trong chàng cũng cảm thấy bình tĩnh như vẻ bên ngoài chàng thể hiện, hẳn chàng đã diễn giải nét mặt nàng chính xác hơn. Bên ngoài, cử chỉ chàng vẫn kích thích các giác quan, giọng nói chàng vẫn trầm trầm đầy cám dỗ. Bên trong, chàng lo lắng khi nhận thấy mạch đập của mình tăng nhanh khi chàng cởi đến nút thứ sáu. Nút thứ mười hai, các mạch máu của chàng đập dồn dập. Đến nút thứ mười lăm, chàng phải tập trung hết sức mới giữ được hơi thở của mình đều nhịp.
Chàng đã từng lột trần lột truồng váy áo, nịt ngực, áo lót, nịt tất và vớ chân của những ả điếm. Nhưng chàng chưa từng mở nút găng tay cho một tiểu thư khuê các. Chàng đã sống cuộc sống dâm đãng tột độ. Nhưng chàng chưa từng một lần cảm thấy hứng tình trào dâng như lúc này, khi nút cuối cùng mở tung và chàng tháo chiếc găng ra, lột trần cườm tay của nàng, và những ngón tay đen sạm của chàng sượt qua làn da thanh khiết mà chàng vừa làm lộ kia.
Vì chàng đã quá bận rộn lục tìm trong từ điển của mình một định nghĩa cho trạng thái của bản thân - và cực kỳ hoang mang khi đọc thấy những gì trong đó - nên chàng không nhìn thấy đôi mắt xám của tiểu thư Trent đã mang vẻ ngơ ngác mơ màng của một bà cô khả kính khi không thể cưỡng lại được cơn cám dỗ.
Ngay cả nếu chàng hiểu được nét mặt của Jessica, chàng cũng sẽ không thể tin được, cũng như không thể hiểu được sự hứng tình không đúng lúc của bản thân - hứng tình chỉ vì một cái găng tay chết tiệt và một chút xíu da thịt đàn bà. Nào có phải phần da thịt hấp dẫn đâu kia chứ - phần mà đàn ông không có ấy - chỉ là một hai phân phần cổ tay của cô ta, quỷ bắt cô ta đi.
Tệ hại nhất là chàng không thể dừng tay lại được. Tệ hại nhất là nét biểu cảm đầy đam mê mà chàng cố ý phô diễn không hiểu sao lại trở nên chân phương, và chàng không nói chuyện với nàng bằng tiếng Ý về cống rãnh nữa, mà thay vào đó là chuyện chàng muốn làm sao mở nút, cởi móc, tháo dây từng hột nút, từng cái móc, từng sợi nơ… và tuột hết xiêm y trên người nàng, từng cái từng cái một, và lướt đôi tay khổng lồ thô ráp của mình qua vùng xác thịt trắng ngần trinh khiết của nàng.
Và vẫn bằng tiếng Ý, chàng đặc tả những ảo tưởng nóng bỏng của mình, rằng chàng đang chậm rãi lột ngược chiếc găng tay của nàng, để lộ ra mu bàn tay khêu gợi. Rồi chàng kéo nhẹ nơi đốt ngón tay nàng. Và ngưng. Và kéo một đốt ngón tay khác. Và ngưng. Kéo một lần nữa… và chiếc găng tuột ra. Chàng để cho chiếc găng rơi xuống bàn, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nhưng lạnh toát của nàng trong bàn tay to ấm của mình. Nàng khẽ thở hắt. Thế thôi. Không chống cự. Có chống cự hay không cũng chẳng làm chàng hành động khác đi.
Toàn thân chàng nóng hổi, thở gấp, tim chàng đập mạnh như thể chàng vừa rượt đuổi cái gì đó ghê lắm. Và như thể chàng đã đuổi kịp và bắt được nó, và không hề muốn thả nó đi. Những ngón tay chàng siết lấy tay nàng, mắt chàng nhìn nàng vẻ hung tợn, như thách thức nàng đừng có thử - chỉ thử thôi - thoát khỏi tay chàng.
Chàng nhận thấy đôi mắt nàng vẫn đang mở to. Rồi nàng chớp mắt, nhìn xuống đôi bàn tay của cả hai đang đan vào nhau, nàng cất tiếng nhẹ như gió thoảng, “Tôi rất xin lỗi, thưa ngài.”
Dù chưa hoàn toàn làm chủ được nhịp thở của mình, Dain cũng cố gắng thốt lên. “Tôi hoàn toàn không nghi ngờ chuyện đó. Nhưng tiểu thư thấy đấy, đã quá muộn rồi.”
“Tôi biết.” Nàng buồn bã lắc đầu. “Tôi e là danh tiếng của ngài sẽ chẳng bao giờ khôi phục lại được.”
Chàng thấy nhói lên bất ổn. Chàng lờ đi, và với một tràng cười lớn, chàng liếc quanh đám cử tọa đang ngẩn người ra theo dõi mình. “Cara mia(24), là danh tiếng của cô đấy chứ…”
“Hầu tước xứ Dain bị nhìn thấy đi cùng với một tiểu thư quyền quý,” nàng nói. “Người ta nhìn thấy và nghe thấy anh ta đang tán tỉnh cô ấy.” Nàng ngước nhìn, đôi mắt xám bạc lấp lánh. “Mà thích thật. Tôi không biết là tiếng Ý lại… kích thích đến thế.”
“Tôi toàn nói chuyện về cống rãnh,” chàng trả lời qua kẽ răng.
“Tôi có biết đâu. Mà chẳng ai biết cả, chắc chắn thế. Mọi người đều nghĩ ngài đang làm tình đấy chứ.” Nàng mỉm cười. “Làm tình với bà chị ế nhệ của thằng đần Bertie Trent.”
Quả thật là đã quá muộn, Dain nhận ra sơ hở trong lý lẽ của mình. Chàng chợt nhớ lại lời nhận xét của Esmond về người phụ nữ huyền thoại Genevieve. Mọi người ở đây rồi sẽ tin con ranh này đã tiếp bước bà nội của ả - sự quyến rũ chết người - và lũ dân chúng khốn nạn thành Paris sẽ tin rằng chàng đã bị ả làm cho mê mụ.
“Này Dain,” nàng nói, giọng chùng xuống, đanh lại, “bỏ tay tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ hôn ngài. Ngay trước mặt mọi người.”
Trong tâm trí Dain dâng lên một nỗi nghi ngờ khủng khiếp rằng chàng cũng sẽ hôn lại nàng - trước mặt mọi nhân chứng - Dain, tự thân là Beelzebub, đang hôn một quý cô - một trinh nữ. Chàng hoảng loạn.
“Tiểu thư Trent,” chàng nói, giọng cũng trầm và đanh như vậy, “tôi muốn xem cô sẽ làm thế nào.”
“Chúa ơi,” một giọng nói đáng ghét quen thuộc vang lên từ sau lưng Dain. “Tôi phải đến gần khu Bullion quỷ sứ ấy - mà cũng không phải chính xác loại anh muốn, tôi biết. Nhưng tôi đã thử qua một điếu rồi, và đảm bảo là anh sẽ không phải thất vọng.”
Hoàn toàn không để ý đến bầu không khí căng thẳng xung quanh, Bertie Trent đặt hộp xì gà nho nhỏ xuống bàn cạnh tay Dain. Bàn tay ấy vẫn còn đan chặt trong tay tiểu thư Trent.
Bertie trợn mắt nhìn, đến nỗi hai tròng mắt màu xanh của hắn suýt thì lồi ra. “Quỷ tha ma bắt chị đi Jess,” hắn giận dữ nói. “Có ai tin được chị dù chỉ trong một chốc không hả? Đã bao nhiêu lần em nói chị hãy để cho bạn em yên rồi?”
Tiểu thư Trent bình tĩnh rụt tay lại.
Trent nhìn Dain vẻ hối lỗi. “Đừng để ý chuyện này nhé, Dain. Chị ấy làm thế với mọi gã đàn ông. Tôi chẳng hiểu sao chị ấy làm thế, khi mà chị ấy không ưng ai cả. Như mấy con mèo khùng ở nhà bà cô Louisa. Chạy vòng vòng đuổi chuột, rồi lũ chết tiệt ấy bắt được rồi lại không chịu ăn đi. Toàn quăng xác mấy con chuột ấy vương vãi khắp nơi để người khác phải dọn không à.”
Khóe môi tiểu thư Trent run run.
Chỉ với thoáng cười cợt ấy thôi cũng đủ để cho mớ hỗn độn bên trong hầu tước Dain bị co quắp, dằn xéo và nhào nặn thành một cơn phẫn nộ lạnh lẽo.
Chàng đã khởi đầu quá trình giáo dục chính quy của mình bằng việc bị nhận đầu vào bồn cầu. Chàng đã từng bị giễu cợt và tra tấn. Nhưng không quá lâu.
“Trent ạ, may thay cậu đã trở lại thật đúng lúc,” chàng nói. “Khi mà không có lời nào diễn tả hết sự đền đáp và lòng biết ơn của tôi, tôi sẽ để cho hành động lên tiếng thay vậy. Sao cậu không quá bộ đến chỗ tôi sau khi cậu đưa cô chị quyến rũ của cậu về nhà nhỉ? Vawtry và mấy người nữa sẽ ghé qua chỗ tôi làm vài chai và chơi vài ván.”
Sau khi chịu đựng những lời biểu cảm vui sướng lằng nhằng của Trent, Hầu tước Dain bình thản từ biệt hai chị em và thong dong bước ra khỏi quán, quyết định dứt khoát rằng chàng sẽ nhận đầu Bertie Trent xuống dưới cho đến khi hắn chết đuối mới thôi.
Trước cả khi Hầu tước Dain về đến nhà, lời kể của những nhân chứng về vụ chàng kề môi áp má với tiểu thư Trent đã nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngỏ hẻm thành Paris.
Đến rạng đông, khi cuộc bù khú chàng tổ chức riêng để chè chén và sát phạt sắp tàn - và Bertie, kẻ vừa thua mất vài trăm bảng, được một đám gia nhân khiêng lên giường - người ta đã đặt cược với nhau xem liệu hầu tước Dain có dự tính gì với tiểu thư Trent hay không.
Ba giờ chiều, Francis Beaumont bắt gặp Roland Vawtry tại nhà hàng Tortoni, và cược một trăm năm mươi bảng với hắn rằng Dain sẽ bị còng vào tay tiểu thư Trent trước lễ sinh nhật của Đức vua vào tháng Sáu.
“Dain hả?” Vawtry lặp lại, đôi mắt màu hạt dẻ mở to. “Cưới hả? Cưới một bà cô đài các? Chị của Trent hả?”
Mười phút sau khi Vawtry đã thôi cười và bắt đầu thở bình thường, Beaumont nhắc lại kèo cược của mình.
“Cá vậy thì dễ quá,” Vawtry nói. “Tôi không thể lấy tiền của anh được. Như thế không công bằng. Tôi biết Dain từ khi bước chân vào Oxford. Vụ xảy ra ở tiệm cà phê chỉ là một trong những trò đùa của hắn ta thôi. Để làm cho thiên hạ nhặng lên đấy mà. Ngay phút này đây, chắc hắn đang cười vỡ cả mật vì trò xỏ mũi mọi người đi xa đến vậy.”
“Hai trăm bảng,” Beaumont nói. “Hai trăm bảng cho việc hắn sẽ ngưng cười nội trong một tuần.”
“Tôi hiểu rồi,” Vawtry bảo. “Anh lại muốn ném tiền cho một ván bài nữa chứ gì. Được thôi bạn hiền. Ra điều kiện đi.”
“Nội trong một tuần, người ta sẽ thấy hắn đi theo cô ả,” Beaumont nói. “Đi theo cô ta ra khỏi phòng. Đi theo xuống phố. Nắm lấy tay cô ta. Khỉ thật, tôi cóc quan tâm - túm tóc cô ta lôi đi cũng được - như thế giống với phong cách của hắn hơn nhỉ?”
“Beaumont, theo đuổi đàn bà không phải là kiểu của Dain,” Vawtry kiên nhẫn nói. “Dain nói, ‘Ta chọn cô này.’ Rồi hắn bỏ tiền ra và cô gái đi theo hắn.”
“Hắn sẽ theo đuổi cô này,” Beaumont bảo. “Y như lời tôi bảo. Trước mặt những nhân chứng đáng tin cậy. Cược hai trăm bảng rằng hắn sẽ làm thế nội trong bảy ngày.”
Đây không phải là lần đầu tiên Roland Vawtry kiếm được tiền nhờ việc đi guốc trong bụng Dain. Trên thực tế, một nửa thu nhập mà Vawtry kiếm được là từ việc dự đoán hành vi của tên Beelzebub ấy. Hắn nghĩ cho đến giờ Beaumont phải biết rõ điều này chứ. Nhưng Beaumont không biết, và điệu cười tự mãn kẻ cả trên mặt hắn làm Vawtry nổi cáu. Nặn ra một vẻ thành kính thương tâm trên gương mặt điển trai của mình - cốt là để chọc giận Beaumont - Vawtry nhận lời cá cược.
Sáu ngày sau, Jessica đang đứng cạnh cửa sổ trong căn hộ của thằng em, cau mày nhìn xuống đường phố bên dưới.
“Ta sẽ giết ngài, Dain ạ,” nàng lẩm bẩm. “Ta sẽ bắn một viên đạn vào chính giữa trán ngài, ngay nơi mà cái mũi Ý quốc giao với đôi chân mày của ngài.”
Đã gần sáu giờ chiều. Bertie đã hứa là sẽ về nhà vào lúc bốn giờ rưỡi để tắm rửa và thay quần áo để tháp tùng bà và chị gái đến dự buổi chiêu đãi của Phu nhân Vraisses. Bức chân dung do phu nhân Beaumont họa bà chủ buổi tiệc phải được giới thiệu vào lúc tám giờ. Vì Bertie phải cần đến hai tiếng rưỡi đồng hồ để sửa soạn và đường sá về đêm thì đông đúc chật chội nên họ sẽ bỏ lỡ lễ khai màn mất.
Và tất cả là lỗi của Dain.
Từ lần gặp gỡ ở quán cà phê ấy, Dain không để Bertie rời khỏi tầm mắt mình. Bất cứ nơi nào hắn đến, bất cứ điều gì hắn làm, hắn chẳng thể nào vui nổi nếu không có Bertie.
Dĩ nhiên Bertie tin rằng mình đã chiếm được tình bằng hữu bất tử của Dain. Là một thằng cả tin đầu đất nên Bertie làm sao mà biết được cái gọi là tình bằng hữu ấy thực ra là đòn thù của Dain dành cho nàng mà thôi.
Điều ấy chỉ nói lên được Dain là một tên côn đồ hèn hạ. Hắn cãi cọ với Jessica, nhưng không, hắn không thể chiến đấu công bằng với ai có khả năng đấu lại hắn. Hằn sử dụng em nàng để trừng phạt nàng, thằng em còn không có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Bertie không biết cách uống để khỏi ngất vì say, không biết bỏ qua một ván bài hay từ chối một kèo cược mà chắc chắn hắn sẽ thua, không biết lên tiếng phản đối khi một con điếm lấy giá cao gấp ba lần. Bertie phải uống khi Dain uống, dù lúc đó hắn chẳng còn sức mà uống. Bertie phải răm rắp làm theo những gì mà Dain làm, như là bài bạc hay cá cược hay đĩ điếm.
Về nguyên tắc, Jessica chẳng phản đối những trò này. Nàng cũng đã say xỉn vài lần, và thỉnh thoảng thua ít tiền vào trò đỏ đen hay cá cược - nhưng luôn trong giới hạn và khả năng cho phép. Về chuyện gái gú, nếu nàng là đàn ông thì nàng nghĩ cũng sẽ thử đôi lần - nhưng sẽ không bao giờ trả cao hơn giá thị trường một xu. Nàng không tin là Dain đã trả ngần ấy tiền như Bertie nói, nhưng Bertie đã thề danh dự là chính mắt mình nhìn thấy tiền trao tay.
“Nếu quả đúng vậy,” mới tối qua thôi nàng đã bực tức bảo rằng, “thì chỉ là do hắn có đòi hỏi quá lớn - vì mấy cô gái phải làm việc nặng hơn, em không thấy sao?”
Tất cả những gì Bertie thấy là nàng đang ám chỉ hắn không được sung mãn như thần tượng của hắn. Nàng đã bôi bác cái khả năng giống đực của em trai mình, và thế là hắn huỳnh huỵch nện bước ra khỏi nhà và mãi đến bảy giờ sáng hôm nay mới trở về - hay nói đúng hơn là được khiêng về.
Trong khi đó, nàng lại dùng hết gần ngần ấy thời gian để thao thức, băn khoăn về việc Dain thực sự muốn gì từ ả bạn tình.
Nhờ Genevieve mà Jessica biết được những điều cơ bản mà một người đàn ông bình thường đòi hỏi - hay cung ứng, tùy cách nhìn nhận của mỗi người. Chẳng hạn như, nàng biết được chàng trai mang tóc giả kia đang làm trò gì dưới váy của cô gái, cũng như nàng biết được tư thế đó không phổ biến lắm trong các loại đồng hồ dung tục. Nàng mua nó cũng là vì thế.
Nhưng vì Dain không phải là người đàn ông bình thường, và chắc hẳn chàng trả tiền không chỉ cho những nhu cầu cơ bản, nên nàng đã lăn lộn trên giường với một mớ rối ren kích động giữa sợ hãi và tò mò và... ừ thì, nếu một người thành thật với bản thân, mà nói chung nàng là người như thế, có cả thèm muốn trong mớ bòng bong ấy nữa, xin Chúa cứu rỗi.
Nàng không thể không nghĩ về đôi bàn tay của chàng. Không có nghĩa là nàng không nghĩ đến những phần khác nữa trên cơ thể chàng, nhưng nàng đã có sự cọ xát nóng hổi trực tiếp với đôi bàn tay to lớn và quá lão luyện ấy.
Lúc này đây, ngay trong cơn giận dữ điên cuồng, chỉ chớm nghĩ đến bàn tay ấy thôi mà nàng đã cảm thấy một cái gì đó bỏng rát đang cuồn cuộn trong bụng mình.
Như thế chỉ khiến nàng giận hơn.
Chiếc đồng hồ đổ chuông báo giờ.
Ta sẽ giết Dain trước, nàng tự nhủ. Rồi sẽ giết luôn thằng em.
Withers bước vào. “Thằng gác cổng vừa từ chỗ Hầu tước về,” gã nói.
Theo tập tục của người dân Paris, Bertie luôn nhờ người canh cổng của toà nhà làm những việc mà đáng lý ra ở nhà thường giao cho bọn đầy tớ, người giúp việc hay chạy vặt làm.
Nửa giờ trước, Tesson, tên gác cổng đã được phái đến nhà Hầu tước Dain.
“Hiển nhiên hắn không mang Bertie về chứ gì,” nàng nói, “nếu không thì giờ ta đã nghe thấy tiếng em ta chào hỏi ầm ĩ dưới sảnh rồi.”
“Tên gia nhân nhà Hầu tước Dain không chịu đáp lại yêu cầu của Tesson,” Withers nói. “Khi Tesson một mực nài nỉ thì tên đầy tớ xấc láo ấy dùng vũ lực đẩy Tesson ra khỏi cửa. Thưa tiểu thư Trent, lũ đầy tớ đáng tởm ấy, đúng là chủ nào thì tớ nấy.”
Việc Dain khai thác triệt để những điểm yếu của Bertie là một nhẽ, Jessica tức giận nghĩ. Nhưng việc hắn cho phép lũ tôi tớ của mình hành hung một người gác cổng lao động cực khổ chỉ vì anh ta đang chuyển lời giùm thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Publilius đã nói, “Bỏ qua một lần xúc phạm nghĩa là anh đang cổ vũ cho những lần sau.”
Jessica sẽ không bỏ qua cho lần này. Với nắm tay siết chặt, nàng rảo bước ra cửa. “Ta không quan tâm dù tên đầy tớ ấy có là Memphistopheles(25) đi nữa,” nàng nói. “Ta muốn xem hắn dám xô ta ra như thế nào.”
Chỉ một thoáng sau, trong khi cô hầu gái Flora của nàng hoảng hốt rúm ró trong một cỗ xe dơ bẩn của Paris, thì Jessica đang dồn dập đập nắm cửa nhà Hầu tước Dain.
Một tên hầu người Anh trong bộ chế phục ra mở cửa. Hắn cao gần một mét tám. Khi hắn láo xược nhìn nàng từ trên xuống dưới, Jessica dễ dàng suy ra được những gì hắn đang nghĩ trong đầu. Bất cứ tên tôi tớ nào với một chút xíu thông minh thôi cũng phải nhận ra nàng là một tiểu thư. Mặt khác, một tiểu thư thì không bao giờ đi gõ cửa nhà một quý ông chưa vợ. Vấn đề là, Dain chẳng phải quý ông gì. Nàng không để cho tên đầy tớ kịp tìm ra lối thoát cho vấn đề nan giải này.
“Tên ta là Trent,” nàng mạnh giọng. “Và ta không quen bị đứng ngoài cửa cho một tên đầy tớ lười biếng thô lỗ trố mắt mà nhìn. Ngươi có chính xác ba giây để tránh ra. Một. Hai…”
Hắn lùi bước tránh đường và nàng sải chân tiến vào tiền sảnh.
“Đi kiếm em trai ta lại đây,” nàng nói.
Hắn trố mắt nhìn nàng, chết cứng vì không tin vào mắt mình. “Thưa cô… cô…”
“Cô Trent,” nàng bảo. “Chị gái của ngài Bertram. Ta muốn gặp nó. Ngay bây giờ.” Nàng dộng mũi ô xuống nền nhà cẩm thạch để nhấn mạnh.
Jessica đã tập được giọng nói và cung cách mà nàng thấy rất hiệu quả trong việc đối phó với lũ đàn ông ương ngạnh to xác hơn nàng, và với bọn tôi tớ nhà các cô các chú của nàng khi bọn chúng viện những lý do vớ vẩn như “Ông chủ không thích thế” hay “Bà chủ không cho phép”. Giọng điệu và cung cách của nàng đảm bảo rằng người nghe chỉ có hai lựa chọn: thuận hay là chết. Trong trường hợp này, giọng điệu và cung cách ấy cũng hiệu quả không kém đa số những lần kia.
Tên đầy tớ hoảng loạn ném tia nhìn về phía cầu thang ở cuối sảnh. “Tôi… tôi không thể làm thế, thưa cô. Ngài ấy… ngài ấy sẽ giết tôi mất. Không được quấy rầy. Không một chút nào, thưa cô. Không bao giờ.”
“Ta hiểu rồi,” nàng nói. “Ngươi đủ can đảm để ném một người gác cổng bé bằng nửa cái xác của ngươi ra đường, nhưng ngươi…”
Một tiếng súng vang lên.
“Bertie!” nàng thét lớn. Jessica đánh rơi chiếc ô và chạy bổ về phía cầu thang.
Thường thì một tiếng súng nổ không làm cho Jessica hoảng sợ, ngay cả khi nó kèm theo tiếng phụ nữ la hét như lần này. Vấn đề là, em trai nàng đang ở gần đấy. Nếu Bertie ở gần một cái mương, chắc chắn hắn sẽ rớt xuống mương. Nếu Bertie đứng gần cửa sổ đang mở, chắc chắn hắn sẽ té ra ngoài cửa sổ.
Thế thì, nếu Bertie đang ở gần tầm đạn bay, rất có thể hắn sẽ lao thẳng vào viên đạn.
Jessica biết tốt hơn là không nên mong chờ hắn không bị dính đạn làm gì. Nàng chỉ cầu trời là nàng sẽ cầm được máu.
Nàng chạy lên cái cầu thang dài dẫn lên đại sảnh và lao về phía những tiếng kêu thét - của phụ nữ - và những tiếng hò la say khướt - của đàn ông.
Nàng đẩy toang cánh cửa.
Điều đầu tiên nàng thấy là em trai nàng đang nằm úp mặt xuống thảm nền nhà.
Trong một khoảnh khắc, đó là tất cả những gì nàng nhìn thấy. Nàng chạy vội về phía thân thể của em. Ngay khi nàng định quỳ xuống xem xét, vầng ngực của Bertie giật lên và hắn phát ra một tiếng ngáy lớn - một tiếng ngáy to sặc sụa hơi rượu làm nàng đứng thẳng người lại ngay lập tức.
Rồi nàng nhận ra cả căn phòng im phắc như một nấm mồ.
Jessica liếc nhìn quanh.
Một tá tên đàn ông, tất thảy trong tình trạng ăn vận sơ sài, nằm ưỡn ẹo rải rác trên bàn, quanh các ghế bành và trường kỷ. Vài tên nàng chưa gặp bao giờ. Vài tên khác - Vawtry, Sellowby, Goodridge - thì nàng nhận ra. Cùng với bọn chúng là vài cô gái, đều làm cái nghề có từ ngàn xưa đến giờ.
Rồi mắt nàng quắc lên khi nhìn thấy Dain. Chàng đang ngồi trên chiếc ghế bành đồ sộ, tay cầm súng và hai ả điếm thỗn thện - một da trắng, một da ngăm - đang ngồi trong lòng chàng. Cả hai cô ả, vẫn đang đông cứng người trong tư thế như lúc nàng xông vào phòng, cũng như những người còn lại, đang tròn mắt nhìn nàng. Ả da ngăm rõ ràng đang kéo áo của Dain ra khỏi nịt eo, trong khi ả kia đang tiếp tay cho quy trình ấy bằng việc cởi khuy quần của chàng.
Cảnh bị bao vây bởi một đám đàn ông đàn bà say khướt nửa loã lồ đang trong khúc dạo đầu của một buổi quần hôn chẳng làm cho Jessica mảy may bối rối. Nàng đã nhìn thấy lũ bé trai cởi truồng chạy lông nhông - chủ yếu để làm cho mấy cô mấy bà trong nhà la hét om sòm - và nàng cũng đã hơn một lần phải nhìn thấy một cái mông trần của người lớn, đấy thường là trò trả đũa của thằng em họ.
Nàng tuyệt nhiên không bị kích động hay bối rối bởi quang cảnh chung quanh. Ngay cả khẩu súng lục trong tay Dain cũng chẳng làm nàng cảnh giác, vì nó đã nhả đạn rồi và cần được nạp đạn lại.
Cảm giác khó chịu duy nhất mà nàng thấy là sự thôi thúc hoàn toàn vô cớ trong nàng được nắm tóc của hai con khốn đĩ thoả kia mà lôi toạc mớ tóc nhuộm ấy ra khỏi đầu và bẻ gãy hết mấy ngón tay của chúng. Nàng tự nhủ điều ấy thật nhảm nhí. Họ chỉ là dân làm ăn, đang làm cái việc mà họ được trả tiền để làm. Nàng tự nhủ mình thấy tội nghiệp cho họ, và đấy là điều làm cho nàng không vui một chút nào.
Nàng gần như tin vào điều đó. Bằng bất cứ giá nào, dù tin hay không tin đi nữa, nàng làm chủ bản thân, và do đó, làm chủ mọi tình huống.
“Tôi tưởng nó đã chết,” Jessica nói, hất đầu về phía thằng em đang nằm bất tỉnh. “Nhưng nó chỉ say như chết mà thôi. Tôi đã sai.” Nàng đi về phía cửa. “Xin cứ tiếp tục, monsieurs(26). Và mademoiselles(27).”
Rồi nàng bước ra.
Hầu tước Dain quyết định rằng đến thời điểm này mọi chuyện đã diễn ra xuôi chèo mát mái. Cuối cùng thì chàng đã tìm ra cách giải quyết cái rắc rối tạm thời của chàng về việc gái gú. Nếu không chịu chơi gái ở nhà thổ hay ở ngoài phố được thì chàng đem gái về nhà vậy.
Mà đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Chín năm trước, trong đám tang của bố, chàng đã mê mẩn một cô gái địa phương lẳng lơ tên Charity Graves, và vài giờ sau, chàng lại làm cho cô ta mê mẩn ngay trên chiếc giường của tổ tiên chàng. Làm tình với cô ta cũng vui, nhưng không vui bằng ý nghĩ ông bố mới mất của chàng đang quay cuồng điên đảo trong nấm mồ dành cho các bậc tổ tiên danh giá - và đa số những vị tổ tiên ấy cũng đang đỉên đảo quay cuồng cùng ông ta.
Một hệ lụy phiền toái xảy ra chín tháng sau đó, nhưng giải quyết cũng dễ thôi. Người của Dain đã thu xếp bằng một thỏa thuận chu cấp năm mươi bảng hàng năm.
Kể từ đó, Dain chỉ chú tâm vào gái làng chơi, những cô nàng cung cấp dịch vụ theo đúng luật lệ của thương trường, và thạo nhiều ngón nghề hơn là chỉ biết nặn ra lũ con nít mè nheo và âm mưu thao túng, tống tiến chàng.
Denise và Marguerite thông hiểu luật chơi, và chàng quyết chơi đến cùng.
Ngay sau khi chàng giải quyết xong với tiểu thư Trent.
Dù biết chắc rằng chẳng chóng thì chầy nàng ta sẽ đi kiếm mình nhưng Dain không thể ngờ nàng lại xông vào phòng khách của mình. Chậc, nói chung, đó cũng là một phần trong kế hoạch của chàng. Lúc này, khi mà Dain đóng vai trò chủ động trong việc hủy hoại thằng em trai nàng thì tức là hắn đang rơi tự do trên con đường đồi bại.
Tiểu thư Trent chắc chắn hiểu rõ lý do. Và vì là một phụ nữ thông minh, nàng sẽ phải sớm thừa nhận là mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng khi dám chọc quê Hầu tước Dain. Chàng quyết định là nàng buộc phải quỳ gối nhận lỗi. Rồi sẽ van xin chàng rủ lòng thương.
Đến đây thì mọi chuyện có vẻ như chệch hướng.
Vì tất cả những gì nàng làm là khinh khỉnh nhìn thằng em một cái, rồi nhìn đám khách một cái, và hình như là quẳng cho Dain một cái liếc mắt thích thú. Rồi, hoàn toàn dửng dưng, cái sinh vật không thể chịu đựng được ấy quay lưng bước ra ngoài.
Suốt sáu ngày, Dain phải trải qua toàn bộ thời gian tỉnh táo của mình bên thằng em khốn kiếp của nàng, phải hạ mình vờ như là miếng nơ trang trí trên ngực áo của tên đần khúm núm ấy. Suốt sáu ngày, Trent lải nhải miết vào tai Dain, bấu víu theo gót chàng, ton hót và tha thiết gây chú ý, và té lên té xuống vì tự trượt chân hay vấp vào bất cứ thứ gì hay người nào gặp vận rủi trên đường. Sau gần một tuần thần kinh bị dằm nát bởi thằng em huênh hoang ngu độn của nàng, những gì Dain gặt hái được là thấy mình biến thành trò cười cho tiểu thư Trent.
“Allez-vous en,”(28) chàng trầm giọng nói. Denise và Marguerite ngay lập tức nhảy ra khỏi lòng chàng và dạt về hai góc phòng.
“Bảo này, Dain”, Vawtry giở dọng xoa dịu.
Dain ném cho hắn một cái liếc nhìn như thiêu sống. Vawtry vội với lấy chai rượu và lập cập rót đầy ly của mình.
Dain bỏ súng xuống, sải bước ra ngoài cửa, và dập mạnh cửa sau lưng.
Rồi chàng bước thật nhanh. Chàng xuống tầng dưới vừa kịp lúc nhìn thấy chị gái của Trent đang dừng lại nơi bậc cửa và ngó nghiêng tìm kiếm thứ gì đó.
“Tiểu thư Trent,” chàng gọi. Chàng không cao giọng. Không cần phải thế. Giọng nam trung giận dữ vang dội khắp sảnh như tiếng sấm rền.
Nàng giật mạnh cửa và lao ra ngoài.
Chàng nhìn cánh cửa đóng lại và tự nhủ mình nên trở về phòng ngồi bắn nát mấy cái mũi của lũ thiên sứ bằng thạch cao trên trần nhà thì hơn, vì nếu đuổi theo nàng thì chàng sẽ giết chết nàng mất. Mà điều này thì không thể chấp nhận được, bởi vì dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Dain cũng không bao giờ hạ mình cho phép bất cứ một sinh vật phái yếu nào trêu tức.
Nhưng trong lúc đang tự vấn lương tâm thì chàng đã chạy xuống những bậc thang cuối cùng, chạy dọc sảnh lớn và ra đến cửa. Chàng vặn mạnh nắm cửa và xông ra ngoài, để cánh cửa đóng sập đằng sau.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ