For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
essica hẳn sẽ bình tĩnh lại nếu biết được chính nàng mới đem đến ác mộng cho Hầu tước Dain.
Cũng phải nói thêm là những giấc mơ của chàng đã bắt đầu khá đẹp, với đầy các hoạt động khiêu khích nhục dục. Vì Hầu tước Dain thường hay mơ về những cô gái mà ban ngày khi tỉnh táo chàng sẽ chẳng bao giờ muốn đụng thanh trường kiếm của mình vào, nên chàng không mấy lo lắng khi lại nằm mơ về cô chị gái khó ưa của Bertie Trent. Ngược lại, Dain hoàn toàn tận hưởng việc đặt cô ả nữ sĩ kiêu căng đó vào đúng vị trí của mình - khi thì nàng nằm ngửa ra trên giường, khi thì nàng quỳ gối dưới đất, và, không chỉ một lần, chàng đặt nàng vào những tư thế mà chàng không nghĩ rằng cấu tạo cơ thể người có thể thực hiện được.
Rắc rối là ở chỗ, cứ mỗi lần chàng sắp sửa dội những tia nóng hổi mang dòng dõi Ballister vào cái tử cung trinh bạch của nàng thì một chuyện khủng khiếp lại xảy ra. Chàng choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Lúc thì chàng thấy mình chìm dần trong bãi lầy. Lúc thì chàng thấy mình bị xích vào một xà lim tối đen hôi hám, với những sinh vật gì đó mà chàng không thấy rõ, đang xé toạc từng mảng da thịt chàng. Lúc khác, chàng lại thấy mình đang nằm trên băng ca nhà xác và bị người ta mổ xẻ.
Vốn rất thông minh, không khó khăn gì để chàng hiểu được chủ nghĩa hình tượng. Theo lối nói ẩn dụ, mỗi một chi tiết của cơn ác mộng chính xác là những gì đã thực sự xảy đến với một người đàn ông khi vướng vào cạm bẫy của phụ nữ. Mặc dù đã biết hết như thế, chàng vẫn không khỏi băn khoăn vì sao trong giấc ngủ, trí não chàng lại phải tạo ra những hình ảnh kinh khủng đến vậy.
Đã bao năm nay chàng từng mơ đến rất nhiều người phụ nữ mà chàng không hề có ý định vương mang. Biết bao nhiêu lần, khi tỉnh giấc, chàng mường tượng cô gái điếm bên cạnh mình là một tiểu thư nào đó mà chàng đã để mắt tới. Chỉ mới đây thôi, chàng giả vờ như một ả gái điếm khêu gợi người Pháp là phu nhân Leila Beaumont, và chàng đã đạt đến sự thỏa mãn như thể ả gái điếm kia thực là bà phu nhân băng giá ấy. Không, còn hơn cả thỏa mãn, vì ả điếm đã có một cuộc trình diễn hăng say xuất sắc, trong khi phu nhân Leila Beaumont ngoài đời thực hẳn đã dùng một cây cọ cùn mà vẩy mực làm chàng hết cả hứng thú.
Nói một cách ngắn gọn, Dain luôn biết phân biệt giữa thực tại và mộng tưởng. Chàng đã gặp Jessica Trent và đã nổi cơn thèm muốn hoàn toàn bình thường. Chàng thèm muốn nàng gần như với mọi phụ nữ hấp dẫn mà chàng gặp. Ham muốn tình dục của chàng rất lớn, chàng biết rõ là mình được di truyền từ người mẹ và gia đình bà, những kẻ mang dòng máu nóng đĩ thõa của người Ý. Khi chàng hứng tình với một con điếm, chàng trả tiền và ngủ với ả ta. Nếu chàng hứng tình với một phụ nữ đoan chính, chàng tìm một con điếm để thế thân, trả tiền, và ngủ với ả.
Chàng cũng đã làm tương tự với trường hợp chị gái của Trent. Hoặc là đã cố làm như thế - vì mọi chuyện vẫn chưa được thực hiện thỏa đáng.
Những giấc mơ không hề ngăn cản chàng. Sự việc xảy ra ở tiệm Vingt-Huit không hoàn toàn dập tắt niềm đam mê gái gú của chàng, nhưng nó đã để lại dư vị chua chát. Chàng không trở lại với Chloe để hoàn tất cuộc chơi dang dở, và kể từ hôm đó, chàng cũng không đụng đến một ả gái làm tiền nào nữa. Chàng tự nhủ rằng cái trò rình trộm của Beaumont không thể nào là lý do để chàng không dính dáng đến tất thảy bọn gái điếm. Mặc dù vậy, Dain thấy không yên tâm khi bước chân vào bất cứ căn phòng nào cùng bất cứ file de joie(20) nào, và điều này làm phát sinh một vấn đề nghiêm trọng, vì rằng chàng cũng khá kén chọn nên không muốn làm tình với một ả ất ơ nào đó trong một con hẻm hôi thối thành Paris.
Chính thế nên giữa những giấc mơ khó chịu và dư vị tồi tệ trên môi, chàng đã không thể tẩy trừ cơn thèm muốn tiểu thư Trent bằng cái cách hư hư thực thực đấy được. Điều ấy có nghĩa là sau một tuần lễ, tính khí của Dain trở nên gay gắt cáu bẳn.
Đó là thời điểm cực kỳ sai lầm để Bertie Trent thông báo cho chàng biết rằng cái bức tranh hoen gỉ dơ dáy mà tiểu thư Trent đã mua với giá mười xu kia thực ra lại là một bức thánh họa của Nga cực kỳ giá trị.
Ấy là lúc vừa qua mười hai giờ trưa được vài phút, và Hầu tước Dain vừa mới khéo léo bước tránh qua một vũng nước bẩn thải ra từ cửa sổ tầng trên trên đường Rue de Province. Vì chú ý tránh né để khỏi bị ướt sũng, chàng đã không nhìn thấy Trent đang lon ton chạy về phía mình. Khi vị Hầu tước nhìn ra thì tên đần độn đã đến sát bên, và đã bắt đầu phấn khởi loan tin về cái phát hiện của hắn.
Chân mày Dain nhíu lại khi nghe đến phần kết - hay đúng hơn là khi Bertie dừng lại lấy hơi. “Một cái gì của Nga?” chàng Hầu tước hỏi.
“Tránh họa. Không phải là né tránh tai ương, mà là một trong những bức tranh phi tôn giáo với thật nhiều sơn và lá bằng vàng.”
“Ta tin cậu muốn nói là thánh họa,” Dain bảo. “Trong trường hợp này, ta e là chị của cậu bị lừa rồi đấy. Ai bảo cho cô ta biết cái thứ rác rưởi ấy thế?”
“Le Feuvre,” Bertie phát âm cái tên ấy trại thành “phu-vơ.”
Một cảm giác ớn lạnh dợn lên trong dạ dày của Hầu tước Dain. Le Feuvre là chuyên gia định giá nổi tiếng bậc nhất thành Paris. Ngay cả người của hiệu Ackermann và Christie cũng thi thoảng đến xin ông ấy tư vấn. “Cả thế giới này có biết bao nhiêu bức thánh họa,” Dain nói. “Tuy thế, nếu bức thánh họa này là loại tốt, rõ ràng là cô ta đã có một món hời với số tiền mười xu.”
“Cái khung tranh có gắn rất nhiều đá quý nhỏ li ti - đại loại như ngọc trai và hồng ngọc.”
“Là hột giả, ta nghĩ thế.”
Bertie nhăn mặt, hắn thường làm thế mỗi khi phải cực nhọc nặn óc suy nghĩ. “À vậy thì, cái này hơi lạ, phải không nhỉ? Đi dán ba cái thứ lòe loẹt rẻ tiền ấy vào cái khung tranh bằng vàng xinh đẹp kia.”
“Cái bức tranh mà ta thấy được đóng trong khung bằng gỗ mà.” Đầu của Dain bắt đầu nện trống.
“Nhưng mà như vậy mới thật thông minh, phải không? Phần bằng gỗ là một phần cái hộp mà người ta giấu cái khung vào. Bởi vì nó được giấu đi, anh biết đấy. Thảo nào trông nó gớm ghiếc đến thế. Chuyện này buồn cười thật, nhỉ? Thằng cha ăn mày láu cá, Champtois ấy, không hề biết tí gì. Hắn sẽ vò đầu bứt tóc nếu như nghe thấy chuyện này.”
Dain thì đang muốn bứt ngay cái đầu của Bertie ra khỏi cổ hắn. Mười xu. Và Dain thì bỏ qua cái món ấy, thậm chí còn không thèm tò mò liếc qua nữa, ngay cả khi cô chị gái chết tiệt mải mê nghiên cứu món đồ với cái kính lúp đáng nguyền rủa của cô ta. Vẻ mặt bà ta trông thật thú vị, cô nàng đã nói thế. Và Dain, bị cô nàng làm cho hoa mắt, đã không hề mảy may nghi ngờ điều gì.
Vì chẳng có gì để nghi ngờ, chàng tự nhủ. Óc của Bertie nhỏ bằng phân nửa óc của con công mái. Rõ ràng hắn đã hiểu sai mọi chuyện, như mọi khi. Cái bức “tránh họa” đó chẳng qua chỉ là loại tranh vẽ thánh thần rẻ tiền, với khung tranh được bôi trét ít sơn lấp lánh và được dán vài miểng chai màu mè, gia đình người Nga cuồng đạo nào chả treo một bức như thế ở góc phòng.
“Dĩ nhiên, tôi sẽ không bảo cho Champtois biết,” Bertie nói tiếp, hạ giọng cực thấp. “Tôi không được nói cho ai biết hết - nhất là anh đấy, chị ấy đã bảo vậy. Nhưng tôi không phải là con gấu làm trò, tôi đã bảo chị ấy thế, và tôi không thấy cái khuyên nào trên mũi tôi cả, do đó chẳng ai có thể xỏ mũi tôi được, nên lần này sao tôi lại để mình bị xỏ mũi chứ? Vậy nên tôi nhảy ngay ra ngoài đi tìm anh - và tìm thấy anh đúng lúc, vì chị ấy sẽ đi đến nhà băng ngay sau khi Genevieve bỏ đi nằm - rồi thì bức tranh sẽ được khóa vào hầm và anh sẽ không bao giờ được nhìn ngắm nó kỹ càng cả, phải không?”
Jessica thừa biết ngài Hầu tước xứ Dain đang điên tiết. Chàng xoãi người trên ghế, tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen thẫm khép hờ quét tia nhìn chầm chậm quanh cửa hiệu cà phê. Hình ảnh ấy rất giống với ánh nhìn đen đặc ảm đạm của quỷ Satan mà nàng thường tưởng tượng ra khi hắn đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh mình vào khoảnh khắc hắn trỗi dậy sau sự Sa ngã.
Nàng rất ngạc nhiên tại sao cái nhìn ấy bừng lên lại không để lại một vết dài những gì mà nó đã thiêu cháy. Những vị khách trong tiệm cà phê chỉ đưa mắt nhìn đi chỗ khác - để rồi sau đó quay nhìn lại ngay khi Dain chĩa cái nhìn ảm đạm bất mãn về phía nàng.
Dù đã quyết định cách thức đối phó với vấn đề nhưng Jessica không khỏi bực dọc khi nghĩ rằng nếu Bertie chịu khó giữ tí bí mật thôi thì tình hình đã có thể dễ chịu hơn. Nàng ước gì mình đừng có mang hắn theo khi nàng đi nhận lại bức tranh từ Le Feuvre ngày hôm qua. Nhưng làm sao nàng có thể biết trước được rằng bức tranh ấy không đơn thuần chỉ là một tác phẩm của một họa sĩ tài năng không tên tuổi chứ?
Ngay cả Le Feuvre cũng rất kinh ngạc khi thao tác trên bức tranh và tìm thấy bộ khung vàng cẩn đá quý trong lớp khung gỗ mục nát.
Và hiển nhiên Bertie hết sức phấn khích, vì sau khi được Le Feuvre phục hồi xong, tác phẩm ấy sáng loáng và lấp lánh ánh bảo thạch. Hắn quá kích động nên không chịu nghe theo lý lẽ. Jessica đã cố giải thích rằng việc kể chuyện này cho Dain nghe cũng giống như việc đi vẫy cờ đỏ trước mũi con bó tót. Bertie suỵt soạt với nàng và bảo rằng Dain không phải là hạng chơi tồi đến vậy - không kể đến chuyện chàng chắc đã sở hữu hàng tá bức tranh như thế và có thể mua thêm hàng tá khác nếu muốn.
Bất kể chàng Hầu tước kia có thứ gì đi chăng nữa thì Jessica cũng chắc chắn rằng đó không phải là bức Đức mẹ Đồng trinh quý hiếm của nàng. Và cho dù chàng ta tỏ vẻ chán chường khi được nàng cho xem bức tranh hôm nay, và chúc mừng nàng theo cung cách trịch thượng nhất, và vừa cười cợt vừa đề nghị được tháp tùng chị em nàng đến nhà băng để hù dọa những tên cướp tiềm năng, nàng biết thừa rằng chàng ta chỉ muốn giết chết nàng cho hả.
Sau khi bức thánh họa được cất vào tầng hầm của nhà băng và khóa lại, Dain mời mọi người nán lại để dùng cà phê.
Họ chưa kịp ngồi ấm chỗ thì chàng đã nhờ Bertie chạy đi tìm một loại xì gà nén mà Jessica đoan chắc là không hề tồn tại. Và thế tức là có thể Bertie sẽ không quay lại trước nửa đêm. Nàng biết chắc hắn sẽ phi đến tận Tây Ấn Độ để tìm cho ra cái loại xì gà tưởng tượng ấy - như thể Dain là Beelzebub đội lốt và Bertie là một trong những tay chân tận tụy của con quái vật này vậy.
Sau khi tống khứ được thằng em nàng, Dain chỉ im lặng cảnh cáo những vị khách khác trong tiệm cà phê nên lo việc của mình thì hơn. Nếu ngay lúc ấy chàng có chộp lấy cổ Jessica và siết cho đến chết thì nàng cũng không nghĩ là sẽ có ai nhảy ra giải thoát cho nàng. Thực ra, nàng không nghĩ là có một ai trong đám bọn họ dám thốt lên một tiếng kêu phản kháng.
“Thế Le Feuvre bảo với cô giá trị của bức tranh là bao nhiêu?” chàng hỏi. Lần đầu tiên chàng lên tiếng kể từ sau lúc gọi đồ uống với chủ quán. Ở bất cứ quán xá nào mà Dain bước vào, chàng sẽ được đích thân chủ quán đó chăm sóc chu đáo.
“Ông ấy khuyên tôi không bán nó ngay,” nàng trả lời lơ đãng. “Ông ấy muốn liên lạc với một khách hàng người Nga trước đã. Có người em họ hay cháu trai gì đấy của một sa hoàng muốn…”
“Năm mươi bảng,” hầu tước Dain bảo. “Trừ phi tên người Nga này là một trong số lúc nhúc bà con điên rồ của sa hoàng, hắn sẽ chẳng trả thêm cho cô thêm một xu nào ngoài cái giá đó.”
“Vậy thì hắn ắt hẳn phải là một trong những kẻ điên rồ,” Jessica nói. “Le Feuvre đề cập đến một con số cao hơn thế nhiều.”
Chàng trừng mắt với nàng. Khi nhìn vào gương mặt khắc khổ đen sạm của chàng, vào đôi mắt đen sắt đá ấy, thật không khó để Jessica tưởng tượng ra hình ảnh chàng ngồi trên chiếc ngai đen như mun đồ sộ ở tận cùng dưới đáy Địa phủ. Nếu như nàng có nhìn xuống chân và nhận ra đôi ủng sáng bóng đắt tiền chỉ cách đôi ủng của nàng vài xentimét kia đã biến thành một bộ móng vuốt, hẳn nàng cũng chẳng mảy may kinh ngạc.
Bất cứ người phụ nữ bình thường có một chút trí khôn sẽ xách váy cao chạy xa bay.
Rắc rối là ở chỗ, Jessica không thể cảm thấy chút trí khôn nào cả. Một dòng điện đang chạy rần rật theo từng đầu mút dây thần kinh của nàng. Dòng điện ấy trượt qua và cuộn xoáy trong cơ thể nàng, tạo nên một sức nóng râm ran kỳ lạ nơi rốn, làm trí não của nàng tan chảy.
Nàng muốn đá văng đôi giày và miết những đầu ngón chân mang vớ của mình lên đôi ủng đen đắt tiền kia. Nàng muốn trượt những ngón tay mình vào dưới cổ tay áo hồ cứng của chàng, lần theo những mạch máu và thớ thịt trên cổ tay chàng và cảm nhận nhịp mạch đập của chàng dưới đầu ngón tay mình. Hơn tất thảy, nàng muốn áp môi mình lên đôi môi mím chặt gợi tình của chàng mà hôn chàng cuồng loạn.
Dĩ nhiên, sự tấn công điên khùng ấy sẽ đặt nàng nằm ngửa xuống sàn và nhanh chóng lấy đi đời con gái của nàng - rất có thể là trước sự có mặt của mọi khách hàng trong tiệm. Rồi thì, nếu hắn thấy vui, hắn sẽ vỗ nhẹ vào mông nàng và bảo nàng đi chỗ khác chơi, nàng chua chát nghĩ.
“Thưa tiểu thư Trent,” chàng nói, “tôi chắc rằng tất cả những cô bạn khác trong trường cô đều thấy sự hóm hỉnh của cô rất khôi hài. Tuy nhiên, có lẽ nếu cô dừng cái trò đá lông nheo của cô lại một chốc, cô sẽ nhìn được rõ hơn và sẽ nhận thấy rằng tôi không phải là một cô nữ sinh bé bỏng.”
Nãy giờ nàng không hề liếc mắt đưa tình. Một khi Jessica muốn làm dáng thì nàng sẽ hành động có ý thức và có mục đích, với cả chắc chắn nàng không trẻ con đến mức đi thử cái cách ấy với Beelzebub.
“Đá lông nheo?” nàng lặp lại. “Tôi không bao giờ đá lông nheo, thưa ngài. Tôi chỉ làm như thế này thôi.” Nàng nhìn về phía một anh chàng người Pháp điển trai ở bàn gần bên, rồi liếc xéo Dain. “Đấy không phải là đá lông nheo,” nàng nói, rời mắt khỏi anh chàng người Pháp vừa mới ngay lập tức bị hút hồn để quay lại chú mục vào Dain.
Dù thấy khó mà tin được điều vừa xảy ra nhưng vẻ mặt của chàng vẫn trở nên cau có.
“Tôi cũng không phải nam sinh,” chàng nói. “Tôi đề nghị cô để dành những cái liếc mắt chết người ấy cho mấy thằng nhãi ranh ngu đần thích chúng.”
Anh chàng người Pháp giờ đang mê mẩn nhìn nàng. Dain xoay người lại nhìn anh ta. Lập tức anh chàng nhìn đi chỗ khác và bắt đầu máy móc nói chuyện với đám người đi cùng.
Jessica nhớ lại lời khuyến cáo của Genevieve. Nàng không thể biết liệu Dain có đang nuôi dưỡng ý định vây nàng vào lưới không. Tuy nhiên nàng có thể thấy là chàng vừa mới cắm tấm biển Cấm Đánh Bắt.
Một cơn rùng mình chạy dọc người nàng, nhưng nàng đã biết trước rồi. Đấy là phản xạ nguyên thủy của một con cái khi thấy một con đực quyến rũ phô diễn thói xấu thích sở hữu thường thấy. Nàng kiên trì nghĩ rằng cảm xúc của nàng trước Dain dứt khoát là bản năng, không hơn.
Mặt khác, nàng cũng chưa hoàn toàn bị mất trí.
Nàng có thể thấy Rắc Rối Lớn đang hình thành.
Cũng chẳng khó để nhận ra điều đó. Bê bối xuất hiện ở bất cứ nơi nào chàng đến. Jessica không hề có ý định vướng vào cái vòng thị phi ấy làm gì.
“Tôi chỉ biểu diễn một nét tinh tế khác biệt mà rõ ràng là ngài đã không nắm bắt,” nàng nói. “Tôi thấy tinh tế không phải là sở trường của ngài.”
“Nếu đây là một cách nhắc nhở tế nhị rằng tôi đã bỏ qua cái mà đôi mắt sắc sảo của cô nhìn ra từ bức tranh ám bụi kia thì…”
“Rõ ràng ngài rõ đã không nhìn kỹ ngay cả khi bức tranh được làm sạch,” nàng nói. “Bởi nếu có thì hẳn ngài đã nhận ra đấy là tác phẩm thuộc trường phái Stroganov - và hẳn ngài đã không ra một cái giá sỉ nhục năm mươi bảng Anh.”
Môi chàng cong lên. “Tôi không ra giá gì cả. Tôi chỉ nêu ý kiến thôi.”
“Để thử tôi,” nàng nói. “Tuy nhiên cũng như ngài, tôi biết đó không chỉ là tác phẩm của trường phái Stroganov, mà còn là một trong những tác phẩm cực hiếm. Ngay cả những bức tiểu họa tinh xảo nhất cũng chỉ thường được khắc bằng bạc. Chưa nói đến hình Đức mẹ Đồng trinh…”
“Có đôi mắt xám bạc, chứ không phải nâu,” Dain đáp với giọng khá uể oải.
“Và Đức mẹ gần như đang mỉm cười. Thường thì những bức họa Đức mẹ đều trông buồn thê lương.”
“Thôi đi, tiểu thư Trent. Mấy bức tranh đó quá sức ủ rũ sầu thảm. Tôi cho rằng lý do là vì bà ấy phải làm gái đồng trinh - phải trải qua mọi sự khó chịu từ việc thai nghén đến chửa đẻ mà không hưởng được cái phần vui sướng nào.”
“Xin thay mặt cho tất cả các trinh nữ ở mọi nơi, thưa ngài,” nàng nói, người hơi ngả về phía chàng, “tôi có thể nói rằng có cả đống kinh nghiệm sung sướng. Một trong những kinh nghiệm đó là được sở hữu một tác phẩm nghệ thuật tôn giáo hiếm hoi có giá tối thiểu là năm trăm bảng.”
Chàng cười lớn. “Không cần phải thông báo với tôi cô là một trinh nữ đâu. Tôi có thể chỉ ra cô nàng nào còn trinh từ khoảng cách năm mươi bước chân.”
“May là tôi không quá thiếu kinh nghiệm trong những lĩnh vực khác,” nàng điềm tĩnh đáp trả. “Tôi không nghi ngờ gì việc tên người Nga điên rồ của Le Feuvre sẽ trả tôi năm trăm bảng. Tôi cũng biết được rằng tên người Nga ấy khi muốn mua cho bằng được vật gì thì hắn chắc chắn sẽ theo đến cùng. Điều này có nghĩa tôi sẽ bán được với giá cao hơn nếu đem ra đấu giá.” Nàng ve vuốt đôi găng tay. “Đã nhiều lần tôi được quan sát trí khôn của đàn ông phũ phàng bỏ họ mà đi một khi cơn sốt đấu giá chiếm giữ họ. Không ai lường trước được kết cục của một cuộc đấu giá ác liệt.”
Đôi mắt Dain nheo lại.
Lúc này, ông chủ tiệm đi đến, mang theo những món được gọi. Đi cùng ông là bốn người hầu, lăng xăng quanh bàn ăn sắp xếp khăn ăn, dao nĩa và ly tách bằng một sự chính xác đến căng thẳng. Không được có một vụn rơm nào làm nhơ chiếc đĩa, không được có một vết bẩn nào làm mờ đi vẻ sáng bóng tuyệt hảo của bộ đồ ăn. Ngay cả viên đường cũng đã được cắt thành từng khối đúng một xentimét vuông - không hề tầm thường chút nào, vì độ cứng của một khối đường trung bình nằm đâu đó khoảng giữa độ cứng của đá granit và kim cương. Jessica luôn thắc mắc làm thế nào nhà bếp có thể cắt viên đường ra mà không cần dùng đến thuốc nổ.
Nàng nhón lấy một lát bánh nhỏ màu vàng có phết kem bông đường trắng.
Dain để cho ông chủ tiệm xu nịnh trang hoàng đĩa ăn của mình với một lượng lớn bánh tạc hoa quả các loại, được xếp khéo léo trên đĩa thành những đường tròn đồng tâm.
Họ thưởng thức các món ngọt trong im lặng cho đến khi Dain, sau khi đã ăn hết một lượng lớn bánh tạc đủ để làm ê từng chân răng mình, bỏ nĩa xuống và cau mày nhìn xuống đôi bàn tay của nàng.
“Phải chăng mọi phép tắc đã thay đổi kể từ khi tôi rời Anh quốc?” chàng hỏi. “Tôi biết rằng quý bà quý cô không được bất cẩn để lộ tay trần ở chốn đông người. Dù vậy, tôi cũng hiểu rằng họ được phép tháo găng tay ra khi ăn.”
“Được phép tháo găng,” nàng nói. “Nhưng với đôi găng này thì không thể.” Nàng đưa tay lên để chỉ cho chàng thấy hàng nút ngọc trai be bé. “Không có người giúp việc ở đây thì tôi phải mất cả buổi chiều ngồi tháo từng hột nút.”
“Làm thế quái nào mà cô phải mang cái của nợ rối rắm này vậy?” chàng hỏi.
“Genevieve mua đôi găng này chỉ để mặc với cái áo choàng này,” nàng đáp. “Nếu tôi mà không mặc thì bà sẽ rất buồn.”
Chàng vẫn nhìn chằm chặp vào đôi găng.
“Genevieve là bà của tôi,” nàng giải thích. Dain chưa gặp bà. Chàng đến nhà vừa đúng lúc Genevieve đặt lưng nằm nghỉ - dù Jessica biết chắc bà đã ngồi dậy nhìn lén qua cửa khi nghe thấy giọng đàn ông trầm trầm đó.
Chủ nhân của giọng nói ấy giờ đây đang ngước nhìn lên, đôi mắt đen của chàng lấp lánh. “À vâng. Cái đồng hồ.”
“Cái đó cũng là một lựa chọn sáng suốt,” Jessica nói, đặt nĩa của mình xuống và trở lại phong thái bàn bạc công việc. “Bà đã bị mê hoặc.”
“Tôi không phải là người bà nhỏ bé tóc bạc của cô,” chàng nói, tóm ngay lấy cái ngữ nghĩa của nàng. “Tôi không bị mê hoặc bởi mấy bức thánh họa - ngay cả là của trường phái Stroganovs - đến nỗi trả cao hơn giá trị thực của chúng. Với tôi, bức thánh họa đó đáng giá không hơn một nghìn bảng. Nhưng nếu cô hứa không làm tôi chán mụ người vì kỳ kèo mặc cả trong lúc cố giết chết tôi bằng đôi mắt của cô, thì tôi rất vui lòng trả một nghìn rưỡi bảng.”
Nàng đã hy vọng sẽ từ từ làm việc thẳng thắn với chàng. Giọng điệu của chàng cho thấy chàng không định để bị quay vòng vòng. Vậy thì, vào thẳng vấn đề vậy - vấn đề mà nàng đã quyết định vài giờ trước đây, khi bắt gặp biểu hiện trong mắt chàng lúc nàng để cho chàng kiểm tra món đồ giá trị mà nàng tìm được.
“Tôi rất sẵn lòng tặng không cho ngài, thưa ngài,” nàng nói.
“Không ai được cho không tôi cái gì cả,” chàng lạnh lùng đáp lại. “Cô chơi trò của cô - bất cứ trò gì cũng được - với người khác đi. Một nghìn rưỡi bảng là cái giá của tôi. Chỉ có một giá đó thôi.”
“Nếu như ngài thả cho Bertie về nhà, thì bức thánh họa là của ngài,” nàng nói. “Nếu ngài không chịu, nó sẽ được rao bán đấu giá tại tiệm Christie.”
Nếu Jessica Trent hiểu được tình cảnh của Dain, nàng đã dừng lại ngay sau khi thốt lên câu đầu tiên. Không, nếu nàng thực sự hiểu, nàng đã ba chân bốn cẳng chạy càng xa càng nhanh càng tốt. Nhưng nàng không thể hiểu những gì mà ngay cả hầu tước xứ Dain cũng khó mà hiểu hết về mình. Chàng muốn có bức tranh Đức mẹ Đồng trinh dịu dàng của Nga, với khuôn mặt nửa cười mỉm nửa đăm chiêu đang ôm ấp Chúa Hài đồng cau có vào ngực. Chàng muốn có bức tranh ấy như thể chưa từng ham muốn thứ gì khác trong đời. Chàng chỉ muốn khóc thút thít khi nhìn thấy bức tranh, và chàng không hiểu vì sao.
Đấy là một tuyệt phẩm - một sự hòa quyện giữa nhân tính và nghệ thuật siêu phàm - và trước đây, chàng đã từng rung động trước nghệ thuật. Những gì chàng cảm thấy lúc này đây khác xa với những cảm giác dễ chịu đó. Chàng cảm thấy tiếng hú từ con quái vật nội tâm khi xưa lại trỗi dậy. Cho đến giờ chàng vẫn chẳng thể tìm một cái tên cho cảm giác của mình, y như hồi chàng lên tám. Chàng không buồn đặt tên cho cảm giác, chàng chỉ đơn giản liên tục xô đẩy và đánh đuổi cảm giác ấy ra khỏi đường đi của mình cho đến khi nó cũng giống như với lũ bạn học năm xưa, thôi không hành hạ chàng nữa.
Vì không được cho phép trưởng thành, những cảm giác ấy tồn tại ở mức độ nguyên sơ. Giờ đây, khi bất ngờ mắc kẹt trong đó, Hầu tước Dain không thể dùng lý lẽ người lớn để lý giải. Chàng không thể tự bảo mình rằng Bertie Trent là một mối phiền toái từ địa ngục mà nhẽ ra chàng phải rũ bỏ từ lâu rồi mới phải. Bây giờ, lẽ ra Hầu tước phải rất đỗi vui mừng khi chị gái của cái thằng đần ấy sẵn sàng trả cho chàng - hay đúng hơn là hối lộ - thật hậu hĩnh để chàng làm cái chuyện ấy.
Nhưng tất cả những gì Dain có thể thấy là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang đùa giỡn với chàng bằng món đồ chơi mà chàng rất đỗi thèm muốn. Để đổi lấy, chàng đã đề nghị đưa cho nàng món đồ chơi tốt nhất và lớn nhất mà chàng có. Và nàng thì cười cợt và dọa sẽ ném đồ chơi của mình vào bể phốt, cốt cho chàng phải năn nỉ mới thôi.
Mãi đến sau này, Hầu tước Dain mới hiểu ra rằng điều này - hay những điều ngu xuẩn tương tự - đã làm đầu óc chàng rối tung.
Nhưng đó là chuyện mãi sau này, khi mọi thứ đã quá trễ.
Vào lúc này đây, chàng chỉ là một đứa bé tám tuổi trong lốt một gã trai gần ba mươi ba, và hơn nữa, không làm chủ được mình.
Chàng rướn người về phía nàng. “Tiểu thư Trent, không có điều kiện nào khác hết,” chàng nói, giọng trầm trầm đầy nguy hiểm. “Tôi trả cho cô một nghìn rưỡi bảng và cô nói ‘Xong’ và mọi người vui vẻ ra về.”
“Không, không ai ra về cả.” Nàng hếch cằm lên ương bướng. “Nếu ngài không thả cho Bertie đi, tôi chẳng mua bán thứ gì trên đời này với ngài hết. Ngài đang hủy hoại cuộc đời thằng bé. Không có tiền bạc nào trên thế giới này bù đắp nổi. Tôi có chết đói cũng không bán bức thánh họa cho ngài.”
“Khi bụng còn no thì nói dễ lắm,” chàng bảo. Rồi, bằng tiếng La tinh, chàng mỉa mai trích dẫn lời của Publilius Syrus.(21) “Ai cũng giữ được tay chèo khi biển lặng.”
Nàng trích dẫn cũng bằng tiếng La tinh, “ ‘Đừng suy bụng ta ra bụng người.’ ” Chàng sửng sốt nhưng không để lộ ra mặt. “Có vẻ như cô đã đụng vào Publilius,” chàng nói. “Vậy thì lạ làm sao, một phụ nữ thông minh như cô lại không thể thấy được gì đang bày ra trước mặt. Tôi không phải là một tử ngữ để cho cô xài xể, thưa tiểu thư Trent. Cô đang liều lĩnh dạo bước đến gần vùng nước hiểm đấy.”
“Vì em trai tôi đang chết chìm dưới ấy,” nàng nói. “Vì ngài đang rịt đầu nó xuống nước. Tôi không đủ lớn cũng không đủ mạnh để kéo tay ngài ra. Tất cả những gì tôi có là một thứ ngài đang muốn có, thứ mà ngay cả ngài cũng không thể cướp đi được.” Đôi mắt màu bạc của nàng lóe sáng. “Chỉ có một cách duy nhất để ngài có được nó, thưa ngài Beelzebub. Ngài ném trả em tôi lên bờ.”
Giá như suy nghĩ được theo cách người lớn, Dain đã có thể nhận thấy lời lẽ của nàng thật hợp lý - hơn nữa nếu như chàng đang ở trong tình thế gay cấn như nàng thì chàng cũng sẽ hành xử tương tự thôi. Chàng cũng đã có thể cảm kích việc nàng bày tỏ thẳng thắn và chính xác mục tiêu của mình, thay vì thao túng chàng bằng những mưu mô và thủ đoạn đàn bà.
Nhưng chàng không thể suy nghĩ theo cách người lớn.
Lẽ ra tia sáng thịnh nộ lóe lên trong mắt nàng có thể đã sượt qua chàng mà chẳng gây ra một chút thiệt hại nào. Nhưng không, tia sáng ấy đã bắn trúng mục tiêu rất nhanh và rất sâu, châm ngòi cho một kíp nổ bên trong. Chàng cho rằng cơn giận dữ chính là kíp nổ ấy. Nếu nàng là một gã đàn ông thì hẳn chàng đã ném nàng vào tường - ném thẳng vào tường. Chàng nghĩ, vì nàng là một cô gái nên chàng phải tìm ra một phương cách có hiệu quả tương tự để dạy cho nàng một bài học.
Chàng không biết rằng việc ném nàng vào tường là hoàn toàn đối lập với những gì chàng thực sự muốn làm với nàng. Chàng không biết rằng những bài học chàng muốn dạy cho nàng là những bài học từ sao Kim, chứ không phải từ sao Hỏa, là những vần thơ Ars Armatoria của Ovid(22) chứ không phải lời truyền về De Bello Gallico của Ceasar đại đế(23).
Và vì thế, chàng lại mắc sai lầm.
“Không, cô không thấy gì hết,” chàng nói. “Luôn luôn có cách giải quyết khác, thưa tiểu thư Trent. Cô nghĩ chẳng có cách giải quyết nào khác là vì cô tưởng rằng tôi luôn hành xử theo các quy tắc vụn vặt mà giới thượng lưu đặt ra. Chẳng hạn như cô nghĩ rằng vì chúng ra đang ở nơi công cộng và vì cô là một phụ nữ nên tôi sẽ cư xử chừng mực. Thậm chí cô có lẽ còn nghĩ rằng tôi tôn trọng danh giá của cô cơ đấy.” Chàng mỉm cười tinh quái. “Thưa tiểu thư Trent, có lẽ cô nên bỏ chút thời gian mà suy nghĩ lại.”
Đôi mắt xám của nàng cau lại. “Tôi nghĩ ngài đang đe dọa tôi chăng,” nàng nói.
“Để tôi nói rõ cho cô biết, như cô đã trình bày lời đe dọa của mình.” Chàng rướn người về phía nàng. “Tôi chỉ mất chưa đến ba mươi giây để bẻ gãy danh giá của cô. Trong vòng ba phút tôi sẽ nghiền cái danh giá ấy thành cám. Phải chăng cả hai chúng ta đều biết, người như tôi, tôi chẳng cần phải gắng sức nhiều để làm cái việc ấy. Chỉ bởi vì người ta thấy cô đi với tôi thôi mà cô đã trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi.” Chàng ngưng trong chốc lát để những lời nói của mình thấm vào đối phương.
Nàng không nói một lời. Mắt nhíu thành một đường nhỏ lóe lên những tia giận dữ.
“Mọi việc sẽ diễn ra như vầy,” chàng nói tiếp. “Nếu cô chấp nhận lời đề nghị một nghìn rưỡi bảng của tôi, thì tôi sẽ cư xử đúng mực, tháp tùng cô ra xe, và tiễn cô về tận nhà an toàn.”
“Còn nếu tôi không chấp nhận, ngài sẽ thử hủy hoại danh tiếng của tôi,” nàng nói.
“Sẽ không phải là thử đâu,” chàng bảo.
Nàng ngồi thật ngay ngắn lại và gập bàn tay đeo găng xinh xắn của mình trên mặt bàn. “Tôi muốn xem ngài làm thế nào,” nàng nói.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ