For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 599: Thử Chiến
ghe nói vậy, người của Mạc thi nghi hoặc không hiểu những cũng không có ai dám lắm mồm hỏi. Bọn họ chỉ đem nghi vẫn giữ ở trong lòng, Nhật Tông có thực lực cường đại như vậy nhưng bọn họ chỉ để cho Sở quốc bảo vệ tốt giang sơn, không được tranh đoạt mở rộng lãnh địa. Rốt cuộc bọn họ có dụng ý, mục đích gì?
Không muốn làm cho thiên hạ thống nhất ư, hẳn không phải là ý này.
Trưởng lão Nhật Tông có thể hiểu được ý tứ của Triệt Ngư, lúc này gật đầu nói:
- Những lời của sứ giả các ngươi là người phàm tục tự nhiên không rõ. Bởi vì tầm nhìn của các ngươi quá hạn hẹp, hơn nữa còn có một số chuyện tình các ngươi không có tư cách để biết. Cho nên tốt nhất các ngươi hãy bảo vệ tốt giang sơn Sở quốc, đừng có làm ra những việc khiến cho chúng ta thất vọng. Về phần Hạ quốc, trước hết các thế lực khắp nơi tạm thời còn không có dám động vào. Về phần nguyên nhân, các ngươi cũng không cần biết. Chờ mấy ngày nữa, có một vài sự việc phát sinh, các ngươi cơ trí một chút tự nhiên có thể đoán ra một chút nguyên do.
Vị xích bào trưởng lão của Địa Môn có chút không xác định nói:
- Rốt cuộc Hạ quốc có cái gì mà để cho các vị cố kỵ như vậy. Chúng ta tạm thời không được động vào, nhưng còn Mai Châu nếu như chúng ta đoạt lấy giải trừ hậu hoạn, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
- Hỗn trướng!
Vị trưởng lão Nhật Tông kia vừa nghe được những lời này, nhất thời giận quá quát một tiếng:
- Ngươi thật ngu xuẩn, mới vừa rồi Triệt Ngư đã nói với các ngươi rất rõ ràng rằng không được tự tiện gây chiến tranh, chỉ cần bảo vệ tốt Sở quốc là được. Ngươi bây giờ còn vọng tưởng muốn chiếm lấy Mai Châu?
- Đại trưởng lão dạy chí phải, tại hạ nhớ kỹ.
Vị trưởng lão Địa Môn kia bị chửi cho một trận, lập tức vâng lời cũng không có dám đề cập tới vấn đề này nữa.
Triệt Ngư lần này đến đây có chút thất vọng với tình cảnh nơi đây. Lúc này cũng không có ý muốn nán lại thêm một chút nào, hướng vị trưởng lão Nhật Tông gật đầu liền mang theo Tập Diên biến mất khỏi hoàng cung không khỏi khiến cho mọi người sủng sốt. Cao thủ đúng là cao thủ, trong chớp mắt đã không thấy tăm hỏi đâu.
Hai vị trưởng lão Nhật Tông rời đi trước, còn một vị nhịn không được quay đầu lại nói với người của Địa Môn:
- Các ngươi cần phải nhớ kỹ lời khuyên của chúng ta cùng với lời của Triệt Ngư. Nếu như các ngươi có thể làm được như vậy sau này đối với các ngươi mà nói cũng có chỗ tốt. Nếu như ngươi vọng tưởng làm những chuyện như ngươi nói vừa rồi thì đừng trách chúng ta vô tình. Phải biết rằng còn rất nhiều người muốn được ngồi lên ngôi hoàng đế Sở quốc, chúng ta không có thiếu chó biết nghe lời, cũng không có ngại việc thay đổi hoàng đế, các ngươi hiểu chứ?
Dứt lời, vị trưởng lão này cũng nhẹ lướt đi, trong hoàng cung chỉ còn lại người của Mạc thị cùng Địa Môn. Trên mặt mỗi người đều có một tảng mây đen chưa tan hết.
...
Rời khỏi hoàng cung Sở quốc, đi tới một nơi gọi là Tĩnh Nhã ở ngoại thành, Triệt Ngư phe phẩy chiết phiến đang nhìn dòng suối nhỏ trầm tư.
Tập Diên cảm thấy nhàm chán cho nên đi tới bên cạnh Triệt Ngư, ánh mắt nhu tình nhìn như nước ngắm nhìn hắn nói:
- Sư huynh, việc tranh đoạt tạo hóa số mệnh này những con kiến hôi kia không hiểu. Trong mắt chúng chỉ biết đến mấy tấc đất, ta xem nếu để cho bọn họ tự mình tranh đoạt mấy tấc kia cũng là rất khó khăn.
Lúc này, hai vị trưởng lão Nhật Tông cũng chạy tới, Tập Diên cũng không có gì thích thú, thấy sư huynh không có để ý nàng chỉ ngồi một bên ngẩn người, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Triệt Ngư thấy hai vị trưởng lão Nhật Tông đuổi đến liền thu thiết phiến, xoay người lại đợi bọn họ đến rồi nói:
- Những chuyện gần đây thực đã làm Thanh Phương, Thanh Quang nhị vị trưởng lão cực khổ.
Thanh Phương trưởng lão nói:
- Các hạ quá lời rồi, vì tương lai có thể được chi chút ít số mệnh, có thể là cho Nhật Tông có thể sinh tồn thì mấy chuyện này cũng không đáng nhắc đến.
Triệt Ngư nói:
- Mới vừa rồi ta nhìn ra, những người đó đối với Mai Châu cũng có suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định đó. Nhưng bọn họ lại không biết rằng Mai Châu xuất hiện người của Thiên Long tộc. Ta bây giờ còn không có thăm dò được mấy Long nhân này đến Mai Châu là có mục đích gì. Cho nên chuyện này cần phải phiền nhị vị trưởng lão hao tâm để ý. Nếu như gặp phải những Long nhân của Thiên Long tộc cũng nên đối đãi tử tế, sau đó mới quyết định.
Thanh Quang trưởng lão nói:
- Triệt Ngư các hạ, Thiên Long tộc chính là một trong quý tộc có địa vị cao trong thượng giới. Trong bọn họ có người hạ giới, hẳn là cũng có mục đích giống như chúng ta. Nhưng những người này chỉ tự mình xuất hiện ở Mai Châu, cũng không có liên lạc với các hạ, có thể hay không các hạ tính toán sai lầm?
Tập Diên đứng bên cạnh nghe những lời này, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Sư huynh, ngươi nói ngươi của Thiên Long tộc có thể hay không giống như ta lần trước du ngoạn ở Long Hồ đã gặp phải một trong hai người đó. Nếu như theo lời của các nàng tựu không hẳn là do Thiên Long tộc phái tới.
Triệt Ngư nói:
- Cho dù không phải Thiên Long tộc phái tới nhưng dù sao các nàng cũng là người của Thiên Long tộc, chúng ta cũng cần phải đối đãi tử tế. Dù sao thì ở trên thượng giới, hai tộc chúng ta vẫn duy trì quan hệ hảo hữu tốt đẹp.
- Sư huynh, ngươi đi gặp người đàn bà kia, ta đi cùng ngươi được chứ. Ta biết nàng, chuyện lần trước ngươi vẫn trách cứ ta, ta muốn hướng tới nàng nói lời xin lỗi.
Tập Diên mở trừng hai mắt, thần sắc mang theo vẻ giảo hoạt.
Triệt Ngư làm sao không biết được trong lòng sư muôi đang tính toán cái gì, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là gật đầu, sau đó hướng Thanh Quang, Thanh Phương nhị vị trưởng lão nói:
- Nhị vị trưởng lão, ngày mai chúng ta lên đường trước đến Mai Châu. Chuyện tình nơi đây phải làm phiền nhị vị.
Dứt lời, Triệu Ngư mang theo Tập Diên ngự không mà đi.
...
Năm ngày sau, tại yếu tắc Thiên Quỷ Khai Châu, bởi vì quân chủ lực Hoa Hạ rút lui, Liệt Diễm quốc biết được tin tức này liền mang đại quân hung hăng đột kích, yếu tắc Thiên Quỷ đang trong tình thế rất nguy cấp.
Đến ngày thứ bảy, yếu tắc Thiên Quỷ đã bị đại quân của Liệt Diễm quốc do Tương Hách suất lĩnh xâm lược. Bách tính cùng quan quân ở Thiên Quỷ nhận được quốc quan lệnh thối lui. Chính vì thế mà khi yếu tắc Thiên Quỷ bị đại quân của Liệt Diễm quốc chiếm đóng cũng không có gây tổn thất về người cho cả hai bên.
Đại quân Liệt Diễm quốc khí thế ngút trời. Đồng thời Liệt Diễm quốc rất nhanh đưa ra chỉ lệnh chia đại quân ra làm hai đường mượn thế tiến đánh Khai Châu.
Đến ngày thứ chín, tại Tuyết Châu, một đội quân khác của Liệt Diễm quốc đột phá sáu tầng phòng ngự thẳng tiến về phía bắc Khai Châu, hai đại quân của Liệt Diễm quốc có xu thế hợp binh. Tình thế Khai Châu vô cùng nguy cấp.
Mà ở quốc nội Hạ quốc, dân chúng cũng cảm thấy bất an, một số người tung lời đồn tân quân chủ an bài thất ngộ khiến cho Hạ quốc lâm vào nguy cơ, khiến cho bách tính trong Hạ quốc vô cũng khủng hoảng.
Nhưng quỷ dị chính là, đến ngày thứ mười một, những lời đồn này đã dừng lại. Mà sau khi đại quân của Liệt Diễm quốc đoạt được phía tây Khai Châu khí thế càng tăng cao, tiếp tục hướng phía đông Khai Châu tiến đánh, cùng với quân canh phòng ở đây lần đầu tiếp cận. Song phương chiến đấu bất phân thắng bại, liền ngưng chiến trở về quân doanh.
Trong lúc tình hình Khai Châu vô cùng nguy cấp, thì tại quốc chính viện Hạ quốc đang xảy ra tranh cãi không ngừng nhưng đều không thấy mặt quốc quân đâu khiến cho mọi người đối với vị tân quốc quân này có chút thất vọng.
Mà mấy ngày nay đại môn của Đồ phủ cũng đóng chặt không có mở, bất kỳ quan viên nào đến tìm cũng bị Đồ Chính Minh tự mình từ chối khéo ở ngoài cửa.
Thật ra ngay cả Đồ Chính Minh cũng không có hiểu Vân Thiên Hà rốt cuộc muốn làm cái gì. Vì sao đại quân của Liệt Diễm quốc đột kích, Khai Châu sắp mất đến nơi mà Vân Thiên Hà cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ ở trong phòng tĩnh tu, vốn mới đầu Đồ Chính Minh có chút trầm trụ cảm xúc, nhưng mấy ngày liên tiếp nghe được những tin tức không tốt, khiến cho tim hắn cũng bắt đầu dao động.
Mà ở trong đông viện, lúc này Vân Thiên Hà đang tĩnh tọa trong sảnh, vẻ mặt nhàn nhạt uống trà, Cơ Trọng Thiên ngồi đối mặt nhìn hắn, mà Đồ Nguyên Khánh cũng ngồi ở phía sau uống trà vẻ mặt hờn dỗi. Mà ngay cả đến Túc Dao cũng không có biết hắn đã uống bao nhiêu chén trà.
Uống trà xong, Vân Thiên Hà mới nói:
- Cơ thúc thúc, những tông môn thế lực kia nghe được mấy tin tức này có phản ứng gì không. Thiên Quỷ sơn có truyền đến tin tức gì không?
- Tạm thời không có tin tức gì truyền đến, hẳn là vào hôm nay Viễn Hành sẽ mang tin tức trở về.
Vừa nói chuyện, lúc này Vân Thiên Hà lại đột nhiên cười nhạt nói:
- Thực không có nghĩ tới vừa mới nhắc tới thì hắn đã trở về.
Dứt lời, Vân Thiên Hà trực tiếp truyền âm đến Đồ Chính Minh, để hắn để cho Cơ Viễn Hành đi vào.
Đồ Chính Minh nghe được tựu trực tiếp mang Cơ Viễn Hành tới đông viện.
Sau khi Cơ Viễn Hành bước vào trong phòng cũng không có nói gì, chỉ lấy ra một phong thư, giao cho Vân Thiên Hà.
Sau khi Vân Thiên Hà xem xong mật hàm mới cười nhạt nói:
- Xem ra chúng ta thử dò xét quả nhiên là có hiệu quả. Bây giờ các thế lực tông môn cũng không có dám vọng động. Ngay cả Thiên U Ám điện cũng không có phản ứng. Chỉ cần những thế lực tông môn này không có can dự vào chuyện này thì khí số của Liệt Diễm quốc cũng chỉ tới đây mà thôi.
Dứt lời, Vân Thiên Hà hướng tới Túc Dao gật đầu, Túc Dao lại rót thêm cho mỗi người một chén trà rồi mới khom người rời khỏi đông viện.
Mà lúc này Vân Thiên Hà cũng đừng dậy, nhìn Đồ Nguyên Khánh đang buồn bực nói:
- Lão gia tử, bây giờ chúng ta không cần né tránh, trước tiên đi quốc chính viện.
...
Tựu sau những ngày này các quốc gia cũng không nhìn thấy tình hình Hạ quốc có điểm gì khả quan. Hạ quốc rất có khả năng bị Liệt Diễm quốc đoạt được. Ở ngày thứ mười ba, quân canh phòng cùng cận vệ quân của Hạ quốc giao tranh với quân đội của Liệt Diễm quốc hai lần. Hoa Hạ quân tiểu thắng, đem đại quân của Liệt Diễm quốc cầm chân ở Khai Châu không thể tiến thêm được.
Mà tới ngày thứ mười sáu, Liệt Diễm quân cùng Hoa Hạ quân sau năm ngày giằng co, thế cục đột nhiên chuyển biến đột ngột. Trong Liệt Diễm quốc xảy ra cuộc nội chiến quy mô lớn. Kinh thành của Liệt Diễm quốc bị một nhóm dị quân chiếm lĩnh. Nội bộ Liệt Diễm quốc sinh ra náo động mà đại quân của Liệt Diễm quốc phải hỏa tốc rút quân trở về.
Trong khi đại quân của Liệt Diễm quốc rút lui thì quốc quân Hạ quốc vừa mới tiến hành bố trí quân sự. Lúc này ra lệnh cho Hách Xa cùng Trữ Dạ đem đại quân chủ lực hội hợp từ một bí sơn được một chi của bộ lạc dị nhân trực tiếp dẫn vòng qua sau núi cấm. Đây là nguyên thủy sâm lâm nơi mà chưa bao giờ có quân đội tiến vào. Ra khỏi nguyên thủy sâm lâm trực tiếp xuất hiện của bụng đông bắc Liệt Diễm quốc. Mà đại quân của Hoa Hạ quốc sau khi tiến vào lấy khí thế tật phong sóng dữ nhanh chóng đoạt lại vùng đông bắc bộ Liệt Diễm quốc. Từ đó quân tiên phong của Hoa Hạ quân hướng bụng Liệt Diễm quốc đánh vào như vào chỗ không người.
Mà khi tin tức này truyền ra. Các quốc gia khác đều ồ lên kinh hãi. Rốt cục lúc này cũng đã hiểu rõ mục đích thực sự của quốc quân Hạ quốc. Bọn họ biết Liệt Diễm quốc coi như đã nằm trong tay của tên tiểu tử quỷ dị đa đoan.
Rất rõ ràng, mấy ngày trước đại quân của Liệt Diễm quốc hung hăng đột kích yếu tắc Thiên Quỷ rồi đến Khai Châu. Nhưng bọn hắn chẳng qua chỉ là mới đi qua vùng đất hoang vu mà thôi. Không những thế còn tác chiến mấy ngày liền. Mà quân nhu của Liệt Diễm quân tiêu hao nhanh chóng cần được bổ sung.
Trong lúc khẩn yếu quan đầu thì trong Liệt Diễm quốc lại xảy ra nội chiến, không khác nào trời đã tuyết lại còn thêm sương. Đại quân Liệt Diễm quốc chinh chiến đường dài, bị chặt đứt lương thảo. Bọn họ chỉ còn cách hỏa tốc rút quân về. Nếu không thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng là từ trước đến giờ Vân Thiên Hà không bao giờ cho địch nhân có cơ hội để mà thở, rất nhiều người sợ hãi trước thủ đoạn của Vân Thiên Hà.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt