To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 355: Tâm Tư Nữ Nhân
gả Khả Phạm Ny được Xuất Vân Quốc tôn sùng là Vu Tổ nương nương, nàng từng ẩn cư qua một nơi tên là Hương Tuyết cốc, mà điều này rất nhiều người dân bình thường của Xuất Vân Quốc cũng có biết đến.
Bất quá đại đa số bọn họ đều không biết được rốt cuộc Hương Tuyết Cốc tọa lạc tại phương nào, chỉ biết là muốn tìm đước Hương Tuyết Cốc thần bí kia, cần phải có một người dẫn đường, đó chính là hai loại linh thú mà Vu tổ nương nương lưu lại, một loại là tam vĩ thụy thú, còn một loại là vu linh hương tuyết viên, đây cũng là truyền thuyết lưu truyền rộng rãi trong Xuất Vân Quốc. Thế nhưng vấn đề là thông qua hai loại linh thú này dẫn đường tới Hương Tuyết Cốc như thế nào, điều này lại càng ít người biết hơn nữa.
Vân Thiên Hà cũng không cho rằng mang theo một bạch viên là có thể dễ dàng tiến vào Hương Tuyết Cốc, nếu đơn giản như vậy thì vị Vu tổ này cũng đã không là tổ sư nhất phái rồi.
Miên Nguyệt nói cho Vân Thiên Hà biết đầu mối về vị Vu tổ nương nương này cũng không nhiều, ngay cả nàng cũng không biết chính xác huống chi là người khác, cho nên đối với Thần Hoa Diệu nhắc tới chuyện bọn họ có thể trợ giúp, liền hỏi:
- Nếu hai vị tiền bối biết chỗ ẩn cư, vậy có biến phương pháp tiến vào?
- Có hai phương pháp!
Nam Minh Khai nói.
Vân Thiên Hà vừa nghe lão nhân này nói hình như có chút mánh khóe, liền hỏi:
- Là phương pháp nào?
- Một phương pháp chính là tìm được cửu phách thiên viên, hoặc là tam vĩ thụy thú. Hai loại linh thú này thích ăn một loại động vật tên là băng tâm trùng sinh ra trong băng tuyết. Mà loại băng tâm trùng này lại chỉ có phụ cận Hương Tuyết Cốc, chỉ cần có thể xác định được vị trí đại khái của Hương Tuyết Cốc, lão phu có một loại Vu khí Cổ Vu tộc lưu truyền tới hiện nay, thông qua Vu khí này mở ra mê cảnh vo Vu thuật bố trí xung quanh Hương Tuyết cốc, giết chết Vu hồn thú thủ hộ mê cảnh, liền có thể tìm được Hương Tuyết Cốc!
Vân Thiên Hà nghe xong, nghĩ đến cùng với Bộ Viễn Tiến Lâm cung cấp thông tin về phương thức Vu Thần Miếu chuẩn bị dùng cùng loại, liền hỏi:
- Vậy phương pháp khác là gì?
Nam Minh Khai sờ sờ chòm râu, nói:
- Một loại phương pháp khác thì có chút điểm đặc biệt, chính là tìm được nữ tử có loại hình mệnh văn tương đồng với vị Vu tổ nương nương kia, nữ tử này không sợ hãi Vu lực ảo cảnh trong cốc, bản thân có chân thực chi nhãn, không bị mê hoặc, không sợ hãi Vu hồn thú, có thể đơn giản khám phá tìm được Hương Tuyết Cốc, bất quá thế gian này không ai biết mệnh văn của Vu tổ nương nương là như thế nào, càng không biết được nữ tử nào có mệnh văn tương đồng với Vu tổ nương nương, vì vậy phương pháp này cũng là phương pháp khó khăn nhất, khó có thể thực hiện được!
Ngoại trừ phương pháp thứ nhất, so với phương pháp Vân Thiên Hà biết không sai biệt lắm, ngoài ra, theo như lời Nam Minh Khai nói cũng có thể tin tưởng được, bất quá ngẫm lại thời điểm Miên Nguyệt chỉ cho hắn thời gian tu dưỡng mười ngày, dùng mười ngày này đi tìm Hương Tuyết Cốc, thời gian có chút gấp gáp, tốt nhất là chờ khi tu vi chính mình đột phá Tông Sư, cũng rời khỏi Nguyệt Miểu Sơn, tiếp tục tìm kiếm hạ lạc của Vân Sách và Hương Tuyết Cốc.
Nghĩ đến đây, Vân Thiên Hà liền nói với Lộng Nguyệt:
- Vì sư tỷ chỉ cho ta thời gian tu dưỡng mười ngày, còn muốn tiếp tục bế quan một lần nữa, có chuyện ta muốn nhờ tông chủ!
Lộng Nguyệt nói:
- Sư thúc có chuyện cứ phân phó là được, Lộng Nguyệt chắc chắn tận lực!
Trong lòng Vân Thiên Hà ấm áp, nói:
- Lần này ta tới Xuất Vân Quốc còn có một mục đích chủ yếu, đó chính là tìm kiếm thân nhân thất tán nhiều năm của mẫu thân ta, muốn nhờ tông chủ có thể thông qua thế gia ngoại môn tại Xuất Vân Quốc lưu ý trợ giúp một chút!
- Không biết vị thân nhân của sư thúc tên là gì?
Lộng Nguyệt hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
- Nguyên danh của người là Vân Sách, sau sửa lại thành Vân Tùy Y.
- Vân Tùy Y?
Lộng Nguyệt nghe xong có hơi chút trầm tư, nhưng không có ấn tượng gì, nói:
- Việc này đệ tử sẽ cho người đi thăm dò, sư thúc yên tâm!
Nói xong, Lộng Nguyệt quay sang nói với mấy người Nam Minh Khai:
- Các vị, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, hiểu lầm tiêu tán, không biết các vị có tính toán gì không?
Thần Hoa Diệu nói:
- Lộng Nguyệt tiền bối, vãn bối và Nam Minh Khai đã thương nghị qua, vì việc gia tổ đã dặn dò, hiện tại cũng đã thẳng thắn giãi bày, việc này cũng đã có trật tự, mà vật gia tổ giao cho có thể liên quan tới bí mật về Tinh Khung Bí Sách, cùng với Nam Minh Khai nói hạ lạc của Tinh Khung Bí Sách có thể liên hệ với nhau, vì vậy chúng ta mạo muội muốn chờ tại quý tông một thời gian, chờ khi Thiên Hà làm xong mọi chuyện tại Đông vực, liền cùng với ta trở về Nam vực, sau đó tiếp tục đi Thiên Đảo vực!
Lộng Nguyệt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Việc này do sư thúc định đoạt đi.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, chuyện này tốt nhất nên hỏi Miên Nguyệt một chút, thuận miệng nói:
- Ta tại Đông vực có rất nhiều việc, khả năng cần chút thời gian, cũng không thể cho các vị một câu trả lời xác thực thuyết phục, nếu các vị còn có chuyện quan trọng, có thể lưu lại tín vật và địa điểm, tương lai Thiên Hà nhất định sẽ tới bái phỏng, còn nếu các vị không có chuyện gì, có thể ở tạm nơi này, ý mấy vị như thế nào?
Thần Hoa Diệu gật đầu nói:
- Ta cũng không ngại chờ đợi tại Đông vực thời gian dài, đã như vậy, vậy thì chờ khi ngươi đi Hương Tuyết cốc truy tìm đầu mối Ngả Khả Phạm Ny lưu lại, sẽ trở lại phục mệnh, mong rằng ngươi có thể sớm ngày khởi hành, chớ để gia tổ chờ quá lâu!
Khi mọi việc bàn bạc xong, Vân Thiên Hà và mấy người Nam Minh Khai rời khỏi Huyễn Nguyệt Đại Điện.
Chỉ là vừa mới ra khỏi đại điện không xa, Vân Thiên Hà nhạy cảm phát hiện ra có một cỗ khí tức dị dạng đang lao về phía chính mình, lúc này cảnh giác tinh linh chi khí chấn động, cỗ khí tức kia liền bị đánh tan tác, không thể gắn kết, sau đó thấy Thần Hoa Đóa Đóa lùi lại mấy bước, vẻ mặt khiếp sợ.
Mà lúc này Thần Hoa Diệu biến sắc, khoát tay chặn lại, bình tĩnh nói với Thần Hoa Đóa Đóa:
- Đóa Đóa, không được vô lễ!
Thần Hoa Đóa Đóa ủy khuất, nước mắt chảy dài, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Hà, hét lớn:
- Ta hận ngươi, ta hận ngươi...
Nói xong, Thần Hoa Đóa Đóa liền khóc rời đi.
Vân Thiên Hà nghĩ không hiểu ra sao, thế nhưng không để trong lòng, người hận hắn quá nhiều, cũng không ngại thêm một người, thấy sắc mặt Thần Hoa Diệu xấu hổ, thuận miệng nói:
- Tiền bối không cần giải thích việc này, tại hạ không tính tóan, tiền bối không cần phải lo lắng. Bất quá tại hạ có chuyện quan trọng muốn tới Linh Nguyệt Phong trước, xin lỗi không tiếp được, cáo từ!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền bước tới cây cầu nối thông với Linh Nguyệt Phong.
Mấy người thấy Vân Thiên Hà rời khỏi, Nam Minh Khai vuốt râu mép, cười nói:
- Thần Hoa Diệu, tôn nữ của ngươi giữ mối hận hài tử này trong lòng, sợ rằng không bao lâu có thể phát sinh một số chuyện ngươi không thể tưởng tượng nổi, lão phu cũng đi câu cá, xin lỗi không tiếp được nữa rồi!
Nói xong, Nam Minh Khai liền cười cười rời đi.
Thần Hoa Diệu nghe có chút mơ hồ, nhưng lập tức cẩn thận suy nghĩ ra cái gì, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, lẩm bẩm nói:
"Hài tử Đóa Đóa này vẫn rất ghét nam nhân, nhưng còn chưa đến mức hận tới trình độ này, lẽ nào lần này tâm tư của nó đã thay đổi rồi?"
Thần Hoa Diệu nghĩ, liền lập tức đuổi theo Thần Hoa Đóa Đóa.
Lúc này, trên đường chỉ còn lại Nam Minh Tuyết và Vũ Phương Khinh Thần, Nam Minh Tuyết đột nhiên nói:
- Sư huynh, ta từ trên người vị Thần Hoa Đóa Đóa này hình như thấy được cái bóng của Tiểu Hoàn muội muội, nói vậy huynh hiện tại hẳn là hiểu rõ, Tiểu Hoàn đối với huynh có tâm tư như thế nào. Lần này theo sư thúc rong ruổi, trên đường trải qua nhiều chuyện như vây, huynh cũng có thể có một chút lý giải đối với tâm tư nữ tử!
Khuôn mặt Vũ Phương Khinh Thần đỏ lên hiếm thấy, nói:
- Sư muội nói đúng, ta xác thực không hiểu tâm tư Tiểu Hoàn muội muội!
Thế nhưng trong lòng hắn lại đang suy nghĩ:
"Nàng lại càng không hiểu tâm sư sư muội của mình!"
Nam Minh Tuyết thấy thần tình Vũ Phương Khinh Thần, cũng lắc đầu nói:
- Sư huynh, huynh và Vân Thiên Hà có chung một chỗ, đó chính là không biết nữ nhân, các ngươi đều si mê võ đạo, nhưng giữa hai người còn có một điểm khác nhau rất lớn, hắn là người quả quyết, yêu chính là yêu, không giấu dưới đáy lòng, không yêu liền quả đoán buông tha, đối đãi đạm mạc, mà huynh, người huynh yêu và một người yêu huynh lại không dám quấn quýt, đang trốn tránh!
Biểu tình Vũ Phương Khinh Thần có chút cổ quái nhìn Nam Minh Tuyết, nói:
- Sư muội, khi muội phát hiện, lúc muội càng hiểu rõ người này, muội có phải sẽ nghĩ trên người hắn tiềm tàng một ma lực có thể hấp dẫn chính mình, cho muội càng muốn tìm hiểu những bí mật của hắn, ngay cả ta cũng có loại tâm tư này, chứ không phải nói sư muội đối với người này có ý gì đó, nhưng dừng lại suy nghĩ một chút đi vậy!
Nói xong, Vũ Phương Khinh Thần lại nhẹ giọng:
- Sư muội, kỳ thực muội cũng đang trốn tránh, trong sư môn có rất nhiều người truy cầu muội, có lẽ trong lòng muội có tình cảm tốt với ít nhất hơn mười sư huynh đệ, thế nhưng muội chung quy để tâm tình chính mình nhốt trong lồng sắt huyễn tưởng, muội chung quy muốn tìm kiếm huyễn tưởng chân chính trong cảm nhận của mình, thích loại hình nam tử này, thế nhưng kết quả muội lẽ nào không phát hiện ra, muội tìm người như vậy bao nhiêu năm qua, tựa hồ dần dần trùng hợp với người nào đó!
- Vì vậy nói, mọi người trong quá trình từng bước trưởng thành, một mực phát hiện chính mình, hoàn hiện chính mình, cũng một mực tìm kiếm chính mình.
Vũ Phương Khinh Thần mỉm cười, cũng cất bước rời đi, chỉ để lại Nam Minh Tuyết đứng yên trong mảnh sân rộng lớn, nhìn bóng lưng sư huynh, có chút suy nghĩ thất thần.
Trong núi xinh đẹp tuyệt trần, mùi hương hương thơm ngát, hoa tươi nở rộ nơi này, có vẻ phá lệ kiều diễm.
Tựa như giai nhân đang khởi vũ trong bụi hoa kia, tỏa ra một cỗ thần thái hút hồn người, đang duyên dáng nhảy múa say sưa.
Đường Linh Toa vũ tới xuất thần, vũ tới tập trung tinh thần, cũng không biết có một người nào đó đứng xa xa thật sâu nhìn nàng, nàng chỉ là ngẫu nhiên nghĩ trong lòng rất thỏa mãn, rất hài lòng.
Lúc Du Long Vũ tiến vào giai đoạn thứ hai, càng thêm thần bí khó lường, nàng mỗi một vũ bộ, đều cảm giác giống như đạp trên những đóa mây trắng khởi vũ, ngao du trên chín tầng trời, long cân tiên trong tay nàng giống như là một dải lụa mỏng, theo bước nhảy của nàng, bay lượn vờn quanh dáng người mạn diệu, linh động mà mờ ảo.
Thế nhưng bởi vì phần cảm giác thỏa mãn vui vẻ sâu trong lòng nàng, làm nàng đột nhiên ý thức được cái gì, mừng rỡ vui vẻ, đột nhiên quay đầu lại, vũ bộ đứt đoạn, mắt thấy sẽ bị ngã xuống.
Mà một thân ảnh hăng hái lao tới, tại sát na khi nàng ngã xuống, đã ôm nàng vào lòng.
Nhìn đôi con mắt sáng sủa như sao trời, vẻ tuấn dật kia, nhưng lại có chút gầy gò, hình như có một cỗ ngọt ngào từ từ bốc lên, nhưng kỳ thực lại đầy rẫy thương tiếc, để nàng không tự chủ được xoa xoa gương mặt gầy, lẩm bẩm:
- Huynh gầy!
- Khụ...
Đúng lúc này, một tiếng hô khan đột nhiên truyền tới, rất đột ngột phá vỡ bầu không khí lãng mạn vừa rồi. Hai người nhất thời hồi phục lại tinh thần. Khuôn mặt Đường Linh Toa xấu hổ đỏ bừng, nhưng nàng thực luyến tiếc rời khỏi vòng tay rộng rãi có lực kia, trực tiếp vùi đầu vào trong lòng hắn, không dám nhìn người.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt