Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 332: Thôn Thiên Thủ Sáo
hời gian đã sắp tới chính ngọ, gió lạnh phất phơ thổi nhẹ, bầu trời mây đen bao phủ, không nhìn thấy ánh dương quang, toàn bộ thế giới có vẻ hôn ám, một phiến hoa tuyết, tại lúc này bay lả tả rơi xuống.
Trong gió tuyết, hai kỵ dĩ cưỡi ngựa trắng chạy vội trên mặt tuyết, lại lộ vẻ yên tĩnh như vậy, tựa hồ như bọn họ và nơi băng tuyết này đã hòa hợp thành một thể.
Trên một con ngựa chạy trước là một nữ tử đầu đội mũ, mặt mang khăn che mặt mỏng màu xanh, tuy rằng chiếc khăn đã che mất dung mạo của nàng, thế nhưng đôi con mắt sáng sủa kia lại mang theo khí tức gió xuân ấm áp thổi vào lòng người. Khí chất linh động, hơn nữa nàng mặt bộ quần áo miên sam màu tuyết trắng, cộng thêm áo tuyết nhung, bên ngoài lại phủ thêm một kiện áo choàng tuyết hồ, giống như thiên sứ vũ động trong gió tuyết phiêu phiêu.
Chỉ là tại thắt lưng nàng có một chiếc túi không hề hợp với mỹ cảm, hơn nữa trên lưng ngựa còn có sọt, hai thứ này đã phá hủy đi ý cảnh như mộng như huyễn này.
Mà theo sau nữ tử bạch y, một vị phụ nhân niên kỷ ước chừng không đến ba mươi tuổi, phụ nhân mặc quần áo nguyệt sắc, cũng khoác áo choàng tuyết hồ, dung mạo tuy rằng không tính là tuyệt sắc, thế nhưng lại có ý nghị thành thục, tư thế oai hùng hiên ngang, nhất là ánh mắt của nàng, không giống như vẻ ôn hòa ẩn chứa ánh dương quang và linh động của nữ tử đi trước, ánh mắt phụ nhân phát ra nét trầm ổn và nội liễm, thản nhiên thâm trường, cảm giác giống như phong phạm cao thủ tuyệt thế.
Hai kỵ sĩ chạy trong gió tuyết, bọn họ phát hiện ra cách đó không xa có rất nhiều thi thể, nữ tử bạch y chạy phía trước nhìn thấy vậy liền thúc ngựa chạy tới gần rồi dừng lại, nhảy xuống ngựa kiểm tra.
Những thi thể này đều bị chém rơi đầu, bất quá tình cảnh kinh khủng như vậy lại không hề mang tới bất cứ gợn sóng nào nổi lên trong lòng nữ tử bạch y, nàng chỉ dùng thanh âm ôn hòa bình thản nói:
- Nhiên Nguyệt sư thúc, những người này đều bị một kiếm chém rơi đầu, căn bản không có sức phản kháng, từ đồng tử tan rã của bọn họ, cư nhiên không nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào, chỉ có một đạo bạch quang, thực sự kỳ quái!
Lúc này vị phụ nhân kia đã cưỡi ngựa đi tới, không xuống ngựa, chỉ ngồi tại chỗ quét mắt liếc nhìn, trong ánh mắt không hề bận tâm hiện lên một tia kinh ngạc, nói:
- Tầm nguyệt, con có phát hiện hay không? Vết thương nơi cổ những thi thể này không có một chút máu chảy ra, mà vết cắt cũng rất bằng phẳng, nhất định là do loại thần binh lợi khí nào đó gây nên, thế nhưng thân thể bọn họ cứng đờ, mạch máu và huyết quản đều bị đông cứng lại, có thể tạo thành hiệu quả như thế này, cũng không phải là do giá lạnh nhiệt độ không khí gây ra.
Tần Tuyệt gật đầu nói:
- Thời gian những người này chết cũng không dài, tối đa chỉ tầm hai canh giờ trước, mà từ trình độ cứng ngắc của thân thể bọn họ, còn có nhiệt độ, cho dù nhiệt độ không khí bên ngoài có thấp hơn so với hiện tại gấp hai lần cũng chưa chắc tạo thành hiệu quả này, tựa hồ chỉ có khôn hàn chi tức!
Nói đến đây, Tầm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhiên Nguyệt nói:
- Nhiên Nguyệt sư thúc, có phải là người trong bản môn gây nên?
Trên mặt Nhiên Nguyệt lộ vẻ hiếu kỳ, lắc đầu nói:
- Binh khí bản môn sử dụng nữ tử là nguyệt hoàn, nam tử là nguyệt thứ, rất ít khi dùng kiếm, đây không phải là đệ tử bản môn gây nên!
- Nếu như không phải là đệ tử bản môn, như vậy vì sao lại tạo thành hiệu quả khôn hàn chi tức? Chẳng lẽ nói, có liên quan tới bản bí tích công pháp theo như Hạ sư bá Nguyệt Đường kia sao?
Tầm Nguyệt hỏi.
Nhiên Nguyệt thản nhiên nói:
- Khả năng này cũng không quá lớn, bản bí tịch công pháp Nguyệt Đường đã mất tích kia chỉ có nhân tài có khôn linh chi tức bẩm sinh mới có thể tu luyện, huống hồ là phải đạt tới cảnh giới Tiên Tiên trở nên mới có thể tìm hiểu được, ngoại trừ đệ tử bản môn, người bình thường không có khôn linh chi tức, lấy được tối đa chỉ có tác dụng tham khẩu, không có cách nào lĩnh hội được tinh hoa trong đó!
Nghe lời nói này, Tầm Nguyệt tựa hồ nhớ tới cái gì, trong đôi mắt bình thản không một gợn sóng kia rốt cuộc lộ ra vẻ hiếu kỳ, nói:
- Sư thúc, có thể là tinh mệnh chi nhân theo như lời sư tổ xuất quan lần trước đã nói?
Nhiên Nguyệt nghe tới đây, sắc mặt hơi đổi, nói:
- Có khả năng này, bất quá hai vị sư thúc tiến vào Đại Đường Quốc tìm kiếm lâu như vậy cũng không có tin tức truyền lại, mà người nọ cư nhiên xuất hiện nơi này, vậy nhất định có kỳ quái, chúng ta hãy theo vết tích này nhìn xem thế nào!
- Thế nhưng sư thúc, chúng ta cần phải tới Hạ Gia Lạp Sơn hái thuốc, nếu như trở lại chậm, sư phụ sẽ trách phạt chúng ta!
Tầm Nguyệt có chút lo lắng nói.
- Nếu như chúng ta có thể kiểm chứng được chuyện hai vị sư thúc không có hồi âm, trở về báo cáo sư tỷ, nói vậy nàng sẽ không trách con, chúng ta đi nhanh thôi!
Nhiên Nguyệt nói, liền chạy trước một bước, dọc theo vết tích thi thể truy tìm, Tầm Nguyệt cũng lên ngựa theo sát phía sau.
Tốc độ Vân Bôn chạy trên mặt tuyết trắng cũng không quá nhanh.
Vân Thiên Hà ngồi trên lưng ngựa vận chuyển điều tức khôi phục lại tiêu hao, để Vân Bôn tự do chạy về phía trước, thủy chung để cho song lang phía sau huyễn tưởng mỹ lệ có thể đuổi theo kịp.
Mỗi khi Song Lang Trưởng Lão Hắc Thần Bang giục ngựa chạy nhanh, mắt thấy sắp tới lúc đuổi kịp, Vân Thiên Hà sẽ biểu diễn một chút, để hai vị trưởng lão phía sau tưởng rằng hắn sắp không chạy nổi nữa rồi, tiếp tục gia tốc thúc giục ngựa mau chóng đuổi theo.
Chỉ là hai người phẫn nộ điên cuồng đuổi theo phía sau ước chừng trên dưới một canh giờ, đạo thanh ảnh lưu lại huyễn tưởng mỹ lệ cho bọn họ lúc này đã nhanh chóng chui vào trong một khu rừng đầy cây cối khẳng khiu, mắt thấy sắp không còn hình bóng.
- Ca ca, tiểu tử kia tiến vào trong rừng rồi, có thể có trá hay không?
Ngân Lang trưởng lão đuổi theo tới rìa ngoài cánh rừng, liền thả chậm tốc độ ngựa lại, có vẻ rất cẩn thận.
- Đệ theo sát ta, không nên để tên tiểu quỷ đó dùng kế chia tách ra, lão phu ngược lại muốn nhìn xem hắn có động tác hoa dạng nào!
Kim Lang trưởng lão lại có vẻ vô cùng không cam lòng, hai người cùng nhau tiến vào trong rừng, cưỡi ngựa chạy chậm.
Vèo vèo vèo!
Ngay lúc hai ngươi xâm nhập vào trong cánh rừng, lúc này liền có tiếng xé gió truyền tới, thần sắc Kim Lang trưởng lão bất biến, chỉ thấy mấy chiếc gậy vót nhọn đầu phóng tới, nhưng tốc độ chậm tới như vậy, để hai lão giả vô cùng coi thường đơn giản chém một chưởng, toàn bộ gậy gỗ liền bị đánh nát bấy.
- Chỉ có một điểm thủ đoạn thô bỉ như vậy thôi sao?
Kim Lang trưởng lão cười nhạt, hai ngựa tiếp tục xâm nhập vào sâu, một trái một phái quan sát mọi nơi có thể gặp phải thanh ảnh.
- Đại ca, ở nơi này!
Đúng lúc này, Ngân Lang trưởng lão thấy cách đó không xa có một đạo thanh ảnh cấp tốc chạy về phía sâu trong rừng, đang muốn đuổi theo, lại nhìn thấy Kim Lang trưởng lão không nhúc nhích, vì vậy quay đầu:
- Đại ca, thế nào không đuổi theo?
Kim Lang trưởng lão nói:
- Ta bên này cũng nhìn thấy, tiểu tử này không biết dùng trò quỷ gì, rõ ràng là muốn phân tán chúng ta, không cần để ý tới!
Chỉ là khi bọn họ mới đi về phía trước mấy trượng, lúc này ngựa dưới thân bọn họ đột nhiên giẫm phải một cành cây di động, thân thể quỵ về phía trước, hai lão giả cả kinh, liền lập tức bật người nhảy lên trời, hạ sang bên cạnh.
Chỉ thấy hai con ngựa đã tiến vào trong cạm bẫy, mà trong cạm bẫy có bố trí gậy gỗ vót nhọn, hai con ngựa bị gậy gõ đâm thủng khắp người, máu tươi chảy ròng, đã không thể tiếp tục cưỡi.
- Tiểu quỷ ghê tởm, tức chết lão phu rồi!
Kim Lang trưởng lão nhìn thấy tọa kỵ của chính mình bị đâm, rít gào lớn rộng mắng to, nhưng cũng không thể nào gì khác, đành đi bộ truy tìm, chỉ là vừa mới đi được vài bước lại chạm phải môt cạm bẫy khác, động tác hai lão giả rất linh mẫn, không bị cạm bẫy ảnh hưởng.
Ầm...
Dưới sự giận dữ, lúc này Ngân Lang trưởng lão đánh một chưởng phá nát một thân cảnh, dùng nửa đoạn thân cây kia ra sức vung, liền rơi xuống con đường phía trước bọn họ, chỉ thấy chỗ thân cảnh rơi xuống, có một ít cành cây che phủ tuyết đọng bên trên bị đè xuống, liền hiện ra cạm bẫy.
- Đổi một phương hướng khác!
Kim lang trưởng lão thấy phía trước có rất nhiều cạm bẫy, hai người liền đổi phương hương khác, nhưng vẫn như cũ là huynh đệ đồng tâm, căn bản không tách xa nhau.
Vân Thiên Hà ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, cũng hiểu được có một số chuyện không thể nào tránh được, hai lão giả này thủy chung đi cùng một chỗ, đã không thể tách bọn họ ra, bất quá vẫn thành công chuyển bọn họ sang một phương hướng khác, Vân Thiên Hà đã chuẩn bị phục kích đánh lén.
Khi Song Lang Trưởng Lão thay đổi một phương hướng khác bước đi, lần này bọn họ không hề phát hiện ra cạm bẫy gì, thế nhưng đi thêm mấy bước, Ngân Lang trưởng lão đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, Kim Lang trưởng lão quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy Ngân Lang trưởng lão đạp phải một chiếc cọc gỗ rất nhọn, tuy rằng không có ảnh hưởng gì, thế nhưng hình như đã xé rách một chút da, hơi chút cảm giác đau nhức.
Mà tại lúc Vân Thiên Hà bố trí những thứ này, không hy vọng vào việc chúng có thể làm cho hai người bị thương tổn nặng, nhưng nếu như tạo thành hiệu quả khiến bọn họ đau đớn một chút cũng tốt.
Tại lúc mắt thấy hai lão đầu đã tiếp cận gần vị trí hắn mai phục, lúc này Kim Lang trưởng lão cũng giẫm phải một chiếc cọc gỗ, do đó phân tán tinh thần.
Ngay tại thời cơ hắn phân tán tinh thần, Vân Thiên Hà đột nhiên giống như quỷ mị từ phụ cận nhảy phắt ra ngoài.
Kim Lang trưởng lão cảnh giác, chỉ thấy đối phương đã tiếp cận rất gần, nhưng không hề hoảng hốt, cấp tốc ngưng tụ kình khí, thấy một đạo quang mang màu trắng phóng tới, bàn tay có đao bao tay đầy gai nhọn đột ngột nắm lại, không hề né tránh, trực tiếp nghênh đón kiếm quang.
Đương...
Khi bao tay và kiếm quang Vân Tru tiếp xúc với nhau, phát sinh âm thanh chói tai, còn có một đóa hỏa hoa mỹ lệ, kình khí lực lượng của hai bên va chạm với nhau, không gian xung quanh giống như có khí lưu bạo tạc, sóng khí mãnh liệt tràn ra xung quanh, cắt nát vài cây đại thụ.
Rắc rắc...
Mà lúc này, mấy chiếc gai nhọn trên bao tay Kim Lang trưởng lão đã bị cắt đứt, mà bản thân bao tay cũng xuất hiện vết tích nứt nẻ, Kim Lang trưởng lão nhìn thấy vậy, lúc này tròng mắt sắp lồi hẳn ra rồi. Bộ Thôn Thiên Thủ Sáo này là kỳ ngộ hắn đoạt được, một bảo vật trân quý nhất, lực sát thương vô cùng cường hãn, chỉ là hắn hoàn toàn không nghĩ ra, cư nhiên bị đối phương dùng một kiếm đã đánh rách tả tơi.
Trong lòng vô cùng nổi giận, nhanh chóng vận chuyển khí huyết bình ổn cổ tay đã có chút tê dại, thấy Ngân Lang trưởng lão xông tới dây dưa Vân Thiên Hà, Kim Lang trưởng lão giận dữ hét lớn, sát khí bùng phát, lợi dụng chuẩn xác một kẽ hở Ngân Lang trưởng lão tạo ra, liền bổ nhào tới, hai huynh đệ cùng bào thai liên hợp, điên cuồng tổ chức thế tấn công đối với Vân Thiên Hà.
Lúc này Vân Thiên Hà cũng hiểu được chính mình đã có chút coi thường thực lực của đôi huynh đệ cùng bào thai khi liên hợp lại, quả thực vô cùng cường hãn. Quyền cương hai người dày đặc, phối hợp cực kỳ ăn ý, không hề có kẽ hở, hơn nữa trong tay hai người đều đeo bộ thủ sáo vừa cứng rắn lại vừa mềm dẻo không gì sánh được, không quá mức sợ hãi Vân Tru kiếm trong tay hắn.
Thời điểm mỗi khi hắn chém xuống một kiếm, hai người sẽ dùng quyền bộ và ý chí chống đối, mỗi lần va chạm là một lần bị phản chấn rất mạnh, khí nguyên nghịch lưu, thế nhưng không tạo thành tổn thương đến đối phương, trong lòng hắn đã nổi lên sự kiêng kỵ đối với thực lực của Song Lang Trưởng Lão này.
Nếu như đơn độc một người mà nói, Vân Thiên Hà còn có nắm chắc đánh với đối phương mấy hiệp sống chết tìm cơ hội hạ thủ, thế nhưng sau khi hai người liên thủ với hau đã hoàn toàn đạt tới thực lực cấp Tông Sư sơ kỳ tiêu chuẩn.
Keng!
Khi Thôn Thiên Thủ Sáo và Vân Tru một lần nữa đụng chạm với nhau, ma sát phát ra hỏa hoa mỹ lệ, thân thể Vân Thiên Hà bạo lui hơn mười bước, đã bị kình lực của hai lão già kia phản chấn, khóe miệng không nhịn được chảy máu tươi.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt