Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 266: Gạo Nấu Thành Cơm
ếu bọn chúng trong kia vậy bản tọa cũng nói thẳng luôn.
Thần Hoa Diệu nói:
- Bọn họ xé bỏ giao ước là chuyện của bọn họ bất quá tự nhiên bổn tọa cũng không làm chuyện như vậy. Cho dù bọn họ có đuổi theo được hài tử kia thì cũng không thể làm nên chuyện gì.
Thái sư tổ của ta sớm đã nói qua, Nguyệt Tôn Thương Nguyệt ngay cả thượng cổ bí bảo Khôn Nguyệt Bích cũng truyền cho người này nói lên rằng Thương Nguyệt tiền bối đã gửi gắm tình cảm vào tiểu tử này giống như với Nam Cung Thương Tiêu trước đây.
Nam Cung Thương Tiêu cũng là một người mang Tinh Mệnh nhưng cuối cùng cũng chết đi mà người này với Nam Cung Thương Tiêu có rất nhiều điểm giống nhau. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà trước khi đột phá thành công hư cảnh Thương Nguyệt tiền bối mới hướng về phía sư phụ ta giao lại những việc liên quan đến tiểu tử kia.
Bởi vì cảm tình của Thương Nguyệt tiền bối và thái sư tổ của ta rất tốt và cũng đều yêu mến Nam Cung Thương Tiêu. Thái sư tổ cũng như Thương Nguyệt tiền bối đều xem tiểu tử này giống như Nam Cung Thương Tiêu.
Nói đến đây Thần Hoa Diệu nhìn Nam Minh Khai nói:
- Còn Nam Minh Khai ngươi thì tự tin dựa vào điều gì mà cho rằng tiểu tử kia nhất định sẽ quay lại tìm ngươi?
Nam Minh Khai cười nhạt nói:
- Thái sư tổ của ta cũng đồng dạng nói cho ta biết một việc đó chính là bí mật về Tinh Khung Bí Sách. Hài tử này tu luyện cũng là một loại tinh quyết chính thống nhưng cũng không hoàn chỉnh. Nếu hắn muốn tiếp tục con đường tu luyện thì phải nhất định phải tìm lại bộ Tinh Khung Bí Sách mà Nam Cung Thương Tiêu lưu lại.
- Hai phương chúng ta có thể hợp tác.
Thần Hoa Diệu nhẹ nhàng cười nói.
Nam Minh Khai gật đầu nói:
- Đương nhiên, ha ha.
...
Cảnh nội Tuyên Châu, một con ngựa đang lao nhanh về phía trước.
Vân Thiên Hà một người một ngựa chạy qua ngàn dặm đã được nửa Tuyên Châu, còn cách kinh thành không xa.
Buổi chiều, Vân Thiên Hà đã rong ruổi cả ngày có chút uể oải liền chậm lại tiến đến một thôn trấn phụ cận nghỉ ngơi.
Trong trấn có một quán trà là nơi mà người qua đường thường dừng lại nghỉ ngơi, đương nhiên cũng có cung ứng lương thực nước uống cho ngựa. Khi Vân Thiên Hà đi đến quán trà thì một lão hán đi ra nói:
- Khách quan, nước trà miễn phí, nước uống và lương thực cho ngựa có hai loại bình thường và tốt nhất, khách quan muốn chọn loại nào?
Vân Thiên Hà kinh ngạc nhìn lão hán thầm nghĩ người này rất biết cách làm người khác chú ý, nhân tiện nói:
- Bình thường thì thế nào mà tốt nhất thì thế nào?
Lão hán nói:
- Bình thường thì mất mười văn tiền chỉ có một chút cỏ khô còn tốt nhất thì có cả ngũ cốc mất ba mươi văn tiền.
Vân Thiên Hà cầm năm mươi văn tiền đặt lên bàn nói:
- Ta muốn ngựa của ta được đảm bảo ăn uống no đủ, lão hán cho ta xem qua loại cung ứng cho ngựa.
Lão hán cười lên vui vẻ rồi gọi một tiếng liền thấy một hán tử đẩy xe qua đây, trên xe chở cỏ khô và ngũ cốc còn mới. Lão hán lấy một ít cỏ khô và ngũ cốc đưa cho Vân Thiên Hà kiểm tra, Vân Thiên Hà nhìn qua rồi giao ngựa lại cho lão hán, nói tiếp:
- Đưa nước đến đây.
- Chờ chút.
Lão hán lấy từ trong xe ngựa ra một ít nước để cho Vân Thiên Hà kiểm tra rồi mới để cho Vân Bôn uống.
Tạm thời cũng không có thêm khách nhân nào nữa, lão hán tựa hồ cũng là một người biết xem ngựa, vừa nhìn Vân Bôn vừa nói:
- Khách quan đây là ngựa hạng nhất à. Chỉ có điều từ bé đến giờ lão hán cũng chưa từng nhìn thấy truy vân mã có bộ lông màu đen như thế này, thật là kỳ lạ.
Lúc này trên quan đạo có một nhóm người đang chậm rãi đi đến, lão hán vừa nhìn thấy liền không tiếp tục hàn huyên nữa mà lập tức đi đón. Mấy người kia sau khi xuống ngựa liền vào quán chọn chỗ ngồi.
Vân Thiên Hà chờ cho Vân Bôn ăn uống xong, tinh thần cũng trở nên tốt hơn mới nói với lão hán kia một tiếng rồi lên ngựa tiếp tục lên đường.
Mà ở trong quán trà, có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhìn Vân Bôn trầm tư hỏi:
- Lão nhân gia, ngựa của người vừa rồi là truy vân mã thượng đẳng?
Lão hán tuy bận rộn nhưng cũng niềm nở đáp:
- Khách quan nói quả không sai, đúng là truy vân mã nhưng bình sinh lão hán chưa từng thấy một con truy vân mã màu đen như vậy.
- Lập tức hành động, chặn người này lại.
Trung niên nhân vừa nghe thấy vậy liền cảnh giác đứng lên rồi lao ra ngựa đầu tiên. Sau khi ra lệnh liền giục ngựa phi nước đại.
Vân Thiên Hà đang ngồi trên Vân Bôn lao nhanh thì chợt cảm thấy có người truy đuổi phía sau liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Vừa nhìn liền biết ngay nhóm người này là nhóm người ở trong quán trà. Khi nãy hắn cũng đã lưu ý đến, trong nhóm người này có một vị đạt đến tiên thiên cảnh giới.
Vân Thiên Hà suy xét liền đoán được hiện tại mục đích những người này đuổi theo hẳn là vì chuyện ở Long Hồ Đảo. Phỏng chừng vì màu lông của Vân Bôn mà để lộ ra sơ hở. Lần này lên đường gấp gáp nên Vân Thiên Hà quên không tẩy màu lông cho Vân Bôn. Trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, đôi khi cẩn thận quá lại tạo ra sơ sót.
Chỉ là với tốc độ của Vân Bôn những người đó muốn đuổi theo hắn thì chỉ là người si nói mộng. Vân Thiên Hà không hề sợ hãi tuy nhiên hắn không thể mấy người này theo phía sau nếu không lần bí mật vào kinh này sẽ có thể bị bại lộ.
Vì vậy khi đi qua một ngã rẽ Vân Thiên Hà liền đổi hướng đi về phía Tây.
Phía Tây Bắc Tuyên Châu có nhiều núi rừng, dãy núi Thanh Long kéo dài đến tận ba châu. Vân Thiên Hà lựa chọn theo đường này mà đi, sau khi phi nước đại tầm mười dặm liền xuyên qua Thanh Long sơn.
Phía sau, đoàn người truy đuổi đến Thanh Long sơn liền cảnh giác giảm tốc độ. Tuy rằng đối phương chỉ có một người nhưng nếu đối phương mai phục trong rừng thì bọn họ rất khó có thể phát hiện.
- Đại sư huynh, chúng ta có nên tiếp tục truy đuổi hay không? Ở đây đều là rừng núi nếu tên kia muốn trốn đi chúng ta rất khó có thể tìm được. Hơn nữa biết đâu hắn lại âm thầm bố trí bẫy rập.
Một hán tử trung niên đi trong đoàn lên tiếng nhắc nhở.
Đại sư huynh nhìn trái phải rồi trầm tư nói:
- Tuy rằng người này cưỡi truy vân mã đã cố ý biến bộ lông thành màu đen nhưng lại là một trung niên. Không phải là một thiếu niên như trong tin tức truyền đến. Có thể tình báo có sai lầm hay không?
Một vị sư đệ tiến lên nói:
- Sư huynh, cũng có thể người này muốn dẫn dụ chúng ta đi theo để cho tiểu tử kia từ nơi khác đào thoát.
- Sư đệ nói có lý, truy vân mã cũng không phải quá mức quý hiếm nếu như chúng ta cứ thế đuổi theo thì có phần khinh suất. Không bằng chúng ta quay lại Long Hồ đảo trước kiểm tra một chút tình huống và bảo trì liên lạc với bên phía kinh thành.
Đại sư huynh nói xong liền quay ngựa lại hướng về phía Nam lao đi.
Sau khi Vân Thiên Hà vào núi liền phát hiện ra một dòng suối nhỏ, hắn lại cảm ứng được nhóm người phía sau đã không còn đuổi theo nữa bèn ngừng lại bắt đầu tẩy rửa bộ lông cho Vân Bôn.
Vân Bôn cũng rất hăng hái nghịch ngợm. Khi Vân Thiên Hà chải lông cho nó, Vân Bôn liền phun nước lên người Vân Thiên Hà làm cho hắn ướt sũng toàn thân.
- Không ngờ ngươi lại nghịch ngợm như vậy, dám đánh lén ta hả.
Vân Thiên Hà cũng rất hăng hái liền khoát nước về phái Vân Bôn. Mà Vân Bôn nghịch ngợm chạy xung quanh thỉnh thoảng lại phun nước về phía Vân Thiên Hà. Một người một ngựa đùa giỡn trong rừng rậm.
Chờ đến khi bọ lông Vân Bôn được tẩy rửa trở về màu nguyên dạng thì Vân Thiên Hà cũng đã ướt sạch, toàn thân ướt đẫm, quần áo mang theo cũng vậy. Hắn liền cởi quần áo và mang cả quần áo đem theo cùng giặt một lần, thuận tiện cũng giặt luôn cả yên ngựa. Sau đó hắn phơi quần áo lên tảng đá gần đó rồi thống khoái tắm rửa.
Mấy ngày nay hắn luôn bôn ba chưa hề được tắm rửa nghỉ ngơi. Nên sau khi được tắm rửa trong dòng suối mát lạnh toàn bộ thân thể đều cảm giác thoải mái khoan khoái không gì sánh được. Sau khi nghỉ ngơi một hồi đợi quần áo khô hết, Vân Bôn cũng không còn nghịch ngơm nữa mà đang nhu thuận đứng một bên chờ đợi, lúc này Vân Thiên Hà mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Đợi Vân Thiên Hà nhảy lên lưng, Vân Bôn hí lên một tiếng vui sướng, cất vó phi nhanh ra ngoài rừng chuẩn bị lần thức hai đến kinh thành.
Bên bờ sông Lông Hồ.
Trên thuyền lớn, Thần Hoa Diệu đang nói chuyện với Nam Minh Khai thì đột nhiên biến sắc kêu lên:
- Không tốt, thế nào mà cảm ứng với hoa tức dẫn lại bị chặt đứt, không lẽ tiểu tử kia nhảy xuống nước?
Nam Minh Khai giật mình nói:
- Thần Hoa Diệu, ngươi sử dụng thủ đoạn hoa tức dẫn từ khi nào vậy? Không sợ nguy hại đến cái mạng nhỏ của tiểu tử kia sao?
Thần Hoa Diệu trả lới:
- Từ lúc tiểu tử kia từ phía Bắc đi đến, bọn ta gặp hắn trên đường. Lúc đó bản tọa cảm giác được hắn không phải là người bình thường, sợ bỏ qua nên đã hạ lên người hắn hoa tức dẫn để có thể thuận lợi truy tung. Chỉ là sau này lại gặp Đông Lâm Toại Khê từ phía Nam đuổi đến. Vì vậy liền động tâm thông qua hoa tức dẫn đuổi theo tiểu tử kia đến đây. Nhưng bản tọa tự có chừng mực không làm hại đến tính mệnh của hắn.
Nam Minh Khai vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm sau đó cười ha ha nói:
- Tuy rằng hoa tức dẫn của ngươi thần kỳ, có thể thông qua cảm ứng khí tức để tìm được tiểu tử kia. Nhưng mà chỉ cần tiểu tử kia tắm rửa thuận tiện đem y phục, yên ngựa, ngựa đều tắm giặt thì toàn bộ bố trí của ngươi đều thất bại.
Thần Hoa Diệu thở dài nói:
- Bản tọa không muốn thương tổn tiểu tử này chỉ hạ trên da hắn một ít hoa tức dẫn, chỉ cần hắn thay đổi y phục hoặc tiếp xúc với đồ dùng hàng ngày thì khí tức hoa tức dẫn sẽ truyền sang những thứ đó. Nếu như hắn tắm rửa thì cũng không sao, nhưng mà hắn giặt tất cả đồ dùng của hắn thì bản tọa cũng không còn cách nào. Chỉ có thể đến gần mới cảm ứng được hoa tức dẫn.
- Nếu bây giờ cảm ứng của ngươi bị gián đoạn vậy chúng ta cũng nên bắc thượng.
Nam Minh Khai nói:
- Bất quá địa điểm mà hoa tứ dẫn mất cảm ứng là chỗ nào?
Thần Hoa Diệu nghi hoặc trả lời:
- Hài tử này một đường đi về phía Bắc. Thế nhưng trên đường lại rẽ về phía Tây, cuối cùng khí tức hoa tức dẫn biến mất lại ở sâu trong Thanh Long sơn.
Nam Minh Khai vừa nghe liền bất đắc dĩ cười khổ:
- Đã như vậy chúng ta liền lên đường thôi. Hài tử này thật đúng như Đông Lâm Toại Khê nói thật là giảo hoạt, cơ trí thông minh. Người như vậy rất dễ dàng lăn lộn mọi chỗ.
Nam Minh Tuyết đứng bên cạnh nói:
- Nhị thúc cháu và sư huynh có thể theo thúc hay không?
Nam Minh Khai lắc đầu nói:
- Các cháu cứ ở đây chờ đi, có thể hài tử kia sẽ còn quay lại. Tuy rằng lão phu suy tính đôi khi có chút sai lầm nhưng phần lớn đều linh nghiệm.
Nói xong thân ảnh vủa Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu chợt biến mất trong khoang thuyền. Thần Hoa Đóa Đóa từ phía đuôi thuyền đuổi theo hét lên:
- Nãi nãi, nãi nãi không mang theo cháu sao?
Nhưng Thần Hoa Diệu đã biến mất trên thuyền. Thần Hoa Đóa Đóa chỉ nghe thấy tiếng Thần Hoa Diệu truyền âm nói:
- Đóa Đóa, tạm thời cháu cứ ngoan ngoãn ở lại thuyền đi. Với công lực hiện tại của cháu không thể duy trì được Hoa Hình Độn trong thời gian dài, nãi nãi không muốn bị chậm trễ.
Thần Hoa Đóa Đóa tức giận giẫm chân hét lớn:
- Cái tên tiểu tử đáng ghê tởm kia dám chặt đứt cảm ứng của hoa tức dẫn. Mà nãi nãi cũng không chịu nghe lời của cháu. Lần sau gặp lại nhất định cứ gạo nấu thành cơm trước rồi nói sau.
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt