Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 192: Hắc Giáp Doanh
ân Thiên Hà suy nghĩ rất kỳ quái, nếu như đám người kia là người của Hắc Giáp Doanh, như vậy vì sao phải thương tổn tới Thương Thiếu Dung, mà đội ngũ Thương Thiếu Dung trở lại Kinh Thành, trong xe ngựa kia có cái gì?
Càng suy nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng trống giống suy nghĩ, thực sự rất hao tổn tâm trí.
Vân Thiên Hà hiện tại trước mặt Đồ Nguyên Khánh cũng không có chuyện gì phải giấu, liền trực tiếp hỏi:
- Gần đây tại Kinh Thành có phát sinh đại sự gì hay không?
- Đại sự?
Đồ Nguyên Khánh nhìn Vân Thiên Hà, hắn hỏi Hắc Giáp Doanh có liên quan gì tới đại sự hiện nay, liền nói:
- Gần đây Kinh Thành xác thực xảy ra một số chuyện, bất quá cũng không coi là đại sư, chỉ là tam hoàng tử giết mấy quan viên nội vụ phủ, niêm phong mấy tòa thanh lâu, hoàng thượng bãi miễn quan công bộ viên ngoại lang.
Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, nói:
- Vì sao hoàng thượng lại muốn bãi miễn quan công bộ viên ngoại lang?
Đồ Nguyên Khánh cười nhạt, nói:
- Nhi tử và tôn tử của công bộ viên ngoại lang đều là đồ ẻo lả biến thái, chuyện thu dưỡng thiếp đồng bị người vạch trần rồi, nhưng thú vị chính là tôn tử của lão tiểu tử đó còn chơi đùa hành hạ chết một nữ nhân, mà nữ nhân này vừa lúc là thân thích một nha đầu bên cạnh hoàng hậu trong cung, việc này rơi vào trong tai hoàng hậu, sau đó lại thổi gió tới hoàng thượng, cuối cùng một nhà công bộ viên ngoại lang này tự nhiên làm quỷ không may!
- Việc này sợ rằng không đơn giản như vậy!
Vân Thiên Hà nói:
- Có lẽ là hoàng đế muốn động đao rồi, coi như hắn là một vật hy sinh để khai đao mà thôi, mà người nói tam hoàng tử giết chết mấy quan viên nội vụ phủ, còn niêm phong mấy thanh lâu, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vân Thiên Hà phát hiện sự tình tựa hồ càng lúc càng thú vị rồi, hoàng đế động đao, làm cho người chấp hành hình như có điểm đau nhức, lại có chút điểm hoài nghi.
Đồ Nguyên Khánh mang theo nét tươi cười nghiền ngẫm nói:
- Lý do rất đơn giản, mấy thanh lâu này bị tra ra chuyện bức người lương thiện làm ca kỹ, còn liên lụy tới một ít thế lực hắc ám trong Kinh Thành, mà trong quá trình tam hoàng tử chấp hành, vừa xảo lại không xảo chính là, bắt gặp mấy quan viên nội vụ phủ ngồi trong thanh lâu, tự nhiên bị tận diệt rồi. Mà mấy quan viên nội vụ phủ này, sau khi bị tra xét, lại phát hiện cấu kết với cung nữ trong cung. Phát sinh loại gièm pha như vậy, tam hoàng tử tự nhiên muốn giết người!
Nghe tới đây, Vân Thiên Hà cũng nở nụ cười nghiền ngẫm, nói:
- Vậy biểu hiện các thế lực khác như thế nào?
- Các đại thần tự nhiên là đứng xem náo nhiệt, chiêu thức này của hoàng đế dùng quá tuyệt, cư nhiên làm cho tam hoàng tử tự mình đi giết mấy quan viên nội vụ phủ, ra lệnh cho đại hoàng tử giết chết binh sĩ trong Thủ Bị Doanh Tây quân.
Đồ Nguyên Khánh có điểm không nhịn được trùng rượu quấy phá, thấy Vân Thiên Hà rót rượu muốn uống, thừa lúc lão thái thái ngủ gật, liền giật lấy chén rượu một ngụm uống hết, lại mở miệng nói tiếp:
- Tam hoàng tử không chút lưu tình giết chết mấy người, được ngợi khen, còn đại hoàng tử lại cầu tình vì đám binh sĩ này, chọc hoàng thượng giận dữ, trước mặt văn võ bá quan trong triều, hung hăng quở trách đại hoàng tử một phen, thực có ý tứ!
- Xác thực có ý tứ!
Vân Thiên Hà nói:
- Vậy sau đó thế nào, hoàng đế có cử động nào khác?
Đồ Nguyên Khánh càng nghĩ càng thú vị, nói:
- Càng thú vị chính là, hoàng thượng để đại hoàng tử và tam hoàng tử lâm triều trong mười lăm ngày, các việc quần thần tham tấu, hoàng đế đều hỏi ý kiến của hai vị hoàng tử này, đồng thời nhằm vào bản tấu có suy nghĩ như thế nào, chờ khi bọn họ nói ra suy nghĩ, tiếp tục để bọn họ tự mình chấp hành, cách làm của hoàng đế như vậy, để quần thần đều cho rằng, hoàng đế đang bắt đầu tiến hành khảo nghiệm đối với hoàng tử trước khi lập trữ!
Vân Thiên Hà đột nhiên hỏi:
- Vậy trong lúc này, có hoàng tử nào từng vận dụng qua Hắc Giáp Doanh?
- Tiểu tử, ngươi vài lần nhắc tới Hắc Giáp Doanh, rốt cuộc là có chuyện gì đang giấu ta?
Đồ Nguyên Khánh trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói.
Vân Thiên Hà trả lời:
- Lúc cháu trên đường trở về, gặp qua chiến sĩ Hắc Giáp của Hắc Giáp Doanh chặn giết Thương Thiếu Dung.
- Thương Thiếu Dung trở lại Kinh rồi? Mà lại bị Hắc Giáp Doanh chặn giết?
Đồ Nguyên Khánh nghe xong lời này, liền trầm ngâm, nói:
- Nếu như quả thực đúng là người của Hắc Giáp Doanh chặn giết độ ngũ hộ vệ Tây quân Thương Thiếu Dung mà nói, có thể có liên quan tới chuyện lão Vương gia trở lại Kinh?
- Lão Vương gia?
Vân Thiên Hà không giải thích được nói:
- Chẳng lẽ là Vũ Uy Vương?
Đồ Nguyên Khánh thấy bộ dáng mê hoặc của Vân Thiên Hà, giải thích nói:
- Vũ Uy Vương đối với đám tiểu bối các ngươi tự nhiên không quá nổi danh, thế nhưng đối với những người cùng bối phận với người thì không ai không biết vị lão Vương gia Uy Vũ Vương này, ngươi biết bản đồ Tây Nam Đại Đường hiện nay vì sao lại rộng lớn như vậy hay không?
Vân Thiên Hà hình như suy đoán được cái gì, nói:
- Lẽ nào đều do vị Vương gia này đánh hạ được?
- Đúng vậy!
Trong ánh mắt Đồ Nguyên Khánh mang theo vẻ sùng bái, nói:
- Lão Vương gia năm đó thống lĩnh một đội thiết Lang quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nôi, thậm thí còn giết tới tận thủ đô Liệt Diễm đế quốc, lúc nguy cấp, bức bách Liệt Diễm Quốc rời đô, đồng thời xưng thần, còn cắt nửa thổ địa quốc gia, vì Đại Đường vương triều sáng lập một công lao sự nghiệp cực lớn, uy danh quả thực chấn cổ thước kim. Liệt Diễm Quốc hiện tại chính là vì sợ hãi uy danh của Vũ Uy Vương nên mới không dám có chút vọng động.
Vân Thiên Hà vừa nghe đoạn chuyện xưa này, không khỏi nghĩ tới đám binh linh Tây quân liều mạng hộ vệ xe ngựa, sắc mặt không khỏi động dung, nói:
- Giả như Hắc Giáp Quân thực sự muốn chặn giết đội ngũ Thương Thiếu Dung mà nói, như vậy động cơ hẳn là vì lão Vương gia này, nếu như lão Vương gia có điều gì bất trắc, như vậy Tây quân tất loạn, thế nhưng lão Vương gia không phải dưỡng lão tại Khai Châu sao, vì sao phải trở về Kinh?
Sắc mặt Đồ Nguyên Khánh lúc này ngưng trọng không gì sánh được, nói:
- Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là vị Vũ Uy Vương này sắp không được rồi.
Nói tới đây, Đồ Nguyên Khánh lại hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy trong đội ngũ này có bốn kiện tướng, chính là bốn người hình dạng rất kỳ quái, mặt đen, rất xấu xí, hơn nữa thân thể to lớn, lực lượng mạnh mẽ, sử dụng binh khí là một đôi cự chùy?
- Không nhìn thấy?
Vân Thiên Hà lắc đầu nói.
- Không thấy?
Đồ Nguyên Khánh nhíu mày, nói:
- Bốn vị kiện tướng này là bốn cô nhi lão Vương gia thu dưỡng, bọn họ đối với lão Vương gia cho tới bây giờ đều giống như hình với bóng, nếu như không có bên cạnh mà nói...
Vân Thiên Hà nói:
- Như vậy có thể là lão Vương gia qua đời rồi hay không? Lại không phát tang, Thương Thiếu Dung muốn đưa di thể lão Vương gia trở về Kinh bí mật an táng, đối với những chiến sĩ Hắc Giáp Doanh, theo cháu phỏng đoán, bọn họ hẳn là muốn cướp giật di thể lão Vương gia, thế nhưng đoạt thi thể lão Vương gia có lợi ích gì đây?
Đồ Nguyên Khánh nói:
- Nếu như đúng theo suy đoán của cháu, như vậy di thể lão Vương gia bị cướp đi, rất có thể sẽ có người lợi dụng uy hiếp bốn vị kiện tướng, làm cho Tây quân xảy ra náo động, thậm chí còn kích động Liệt Diễm Quốc phát động chiến sinh thu hồi lãnh thổ đã mất!
Chỉ là Vân Thiên Hà không giải thích được nói:
- Thế nhưng vì sao Thương Thiếu Dung lại hộ tống di thể, không thể an bài tướng quân khác được sao?
Đồ Nguyên Khánh sờ sờ chòm râu:
- Thương Thiếu Dung là cháu trai bộ binh thượng thư Thương Tử Kiều, mà Thương Tử Kiều thuộc về Bắc phái, xem ra lão Vương gia lo lắng người này, lâm chung giao cho người này hộ tống, đây coi như hắn dùng di thể của chính mình đánh bạc lần cuối cùng, vị lão Vương gia này trời sinh là hảo đổ, bất quá không phải bài bạc, mà là đổ mệnh số, khi hắn còn sống, số lần đổ thắng tương đối nhiều!
Vân Thiên Hà nói:
- Xem ra lần này, vị lão Vương gia này lại thắng nữa rồi!
Đồ Nguyên Khánh xua tay nói:
- Việc này tạm thời không nói nữa, về phần Thương Thiếu Dung có thực hộ tống di thể lão Vương gia trở về hay không, tất cả chỉ là suy đoán. Mà việc Hắc Giáp Doanh theo như lời cháu nói lại có chút kỳ quái, ba loại doanh trong ngự lâm quân, bình thường chỉ có hoàng thượng mới có thể điều động, nhất là hành động của Hắc Giáp Doanh từ trước tới nay đều bảo mật, bọn họ không có khả năng quang minh chính đại đi chặn giết Thương Thiếu Dung ngay trên quan đạo được, không thể bài trừ khả năng có người giả mạo!
- Nếu như Hắc Giáp Doanh chủ yếu là hành động ám sát, như vậy ai dám giả mạo Hắc Giáp Doanh đây? Chúng ta đã từng trải qua một hồi chém giết với Hắc Giáp Doanh, những người này cho dù biết rõ đánh không lại, thế nhưng vẫn tử chiến không lùi, mãi cho tới khi bị giết chết hết mới thôi, nếu không phải tử sĩ mà nói, có người nào không nhìn thời thế xem thời cơ đào tẩu, ngây ngốc chờ người tới giết sạch sẽ đây?
Vân Thiên Hà nói.
- Theo như lời cháu vừa nói, xác thực có chút phong cách làm việc của Hắc Giáp Doanh!
Đồ Nguyên Khánh nhíu mày nói.
Vân Thiên Hà nói:
- Lão gia tử, người ngày mai lúc lâm trầm, có thể tới nhà Thương Tử Kiều, thuận lợi tìm cơ hội đơn độc hỏi Thương Thiếu Dung về chuyện người trong xe ngựa, xác nhận một chút xem có phải là lão Vương gia hay không, nếu như hắn không chịu trả lời, người hãy nói cho hắn, thời điểm người muốn hắn báo ân tới rồi, hắn nhất định sẽ lặng lẽ nói cho người!
- Tiểu tử thối, vẫn là kiểu tinh quái như vậy, nguyên lai nói nhiều từ đầu tới giờ là vì chuyện này!
Đồ Nguyên Khánh tức giận trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, liền đuổi hắn rời khỏi.
Vân Thiên Hà tin tưởng mình nói nhiều như vậy, nhất định ngày mai Đồ Nguyên Khánh sẽ tới phủ Thương Tử Kiều, bởi vì trong lòng Đồ Nguyên Khánh cũng muốn biết kia có phải là lão vương gia hay không, vì vậy Vân Thiên Hà nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch rồi rời khỏi chủ trạch.
Đêm đó, trong một nhà dân nào đó tại Kinh Thành.
Một gian nhà tối đen như mực, có vẻ mười phần cũ nát, trong phòng tràn đầy tơ nhện, tựa hồ đã thật lâu không hề có người ở lại.
Nhưng mà, tại lúc đêm khuya như thế này, cánh cửa nhà dân lại bị một bóng đen giống như quỷ mị tiến đến mở ra.
Khi bóng đen này mở cửa ra, liền bước vào trong tòa nhà dân cũ nát, hắn không hề tiến vào trong gian phòng tràn đầy mạng nhện, mà trực tiếp đi tới hậu viện, đẩy ra vách tường đổ nát cư nhiên có thể di động, sau đó từ khoảng không đen kịt sau bức tường chui vào trong.
Phía sau mặt tường này là một tòa nhà dân khác, thế nhưng cổ quái chính là, lúc bóng đen này tiến vào, liền biến mất không còn dấu vết, nguyên lai là chui vào trong hầm ngầm.
Trong mê cung bên dưới mấy tòa nhà dân, khi bóng đen kia hiện ra, đã đi tới đầu cùng của mê cung, lộ ra một kiến trúc giống như cung điện ngầm, có chút giống bố cục vương cung. Tại vị trí chính giữa tòa cung điện ngầm này, có đặt một bộ bàn ghế dài, trước chiếc ghế là một bức mành vẽ sông núi thiên thiên. Sau bức này chỉ có một bóng lưng người nào đó chắp tay đằng sau.
Khi hắc y nhân tiến vào trong, liền quỳ trước tấm mành, thấp giọng nói:
- Chủ nhân, nhiệm vụ thất bại, toàn quân bị diệt!
Lúc này, người đứng sau tấm mành mạnh mẽ xoay người lại, trên chỉ lộ một khuôn mặt mang mặt nạ quỷ, truyền ra âm thanh phảng phất giống như hỗn hợp âm thanh hỗn tạp, có vẻ mười phần phẫn nộ, nói:
- Một đám phế vật, ngay cả hơn mười gã binh sĩ hộ vệ bình thường cũng không đối phó được sao?
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt