Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136: Đảo Đại Môi
úc tan triều, hoàng đế giữ lại mấy người Đỗ Viễn La, Túc Tĩnh Vương, còn có Mạc Bách Xuyên và Đường Hiếu An.
Đi vào trong ngự thư phòng, thay đại hoàng tử đã có mặt, Mạc Bách Xuyên và Đường Hiếu An bắt đầu suy nghĩ, xem ra hoàng đế muốn hỏi tiến triển điều tra chuyện ám toán, bất quá bọn họ cũng đã có manh mối đại khái, coi như khá bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, hoàng để thay đổi y phục bình thường, trong vòng vây của mấy thái giám tiến vào trong ngự thư phòng, ngồi lên ghế, mấy người đồng thời hành lễ, hoàng đế tùy ý phất tay áo, mấy người phân biệt ngồi sang hai bên.
Sau khi cung nữ mang trà tới rồi thối lui, lúc này hoàng đế mới vào thẳng vấn đề, hỏi Mạc Bách Xuyên và Đường Hiếu An:
- Việc trẫm giao ngày hôm qua, có manh mối gì hay chưa?
Đường Hiếu An hồi bẩm nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng, việc thuyên chuyển liên nỗ trong quân, năm ngày trước khi khi diễn ra săn bắn mùa thu, dưới sự kiểm tra của vi thần và Mạc Suất, quân đội khu vực săn bắn coi giữ chỉnh tề, chưa từng rời khỏi vị trí, mà hôm qua phụ trách ngoại vi hậu sơn chính là ngự lâm quân hữu vệ doanh, nhưng thần không có quyền can thiệp vào ngự lâm quân, còn thỉnh hoàng thượng định đoạt!
Mạc Bách Xuyên nói:
- Bẩm hoàng thượng, gần đây không có chiến sự, binh khí cấp quản chế đạc biệt đều được kiểm kê trong khố, vi thần đã điều tra xác định, trừ một bộ phận nhập khố tổn hại ra, phong oa liên nỗ trong quân khí khố vẫn nguyên vẹn không thiếu!
Đại hoàng tử nghe nói, cũng nhíu mày, đột nhiên mở miệng.
- Các doanh vệ đều không có vấn đề, vì sao Tây quân thủ bị doanh lại xuất hiện vấn đề? Hoàng thượng, hôm qua hài tử đã điều tra qua, phát hiện trong thủ vệ doanh thất tung một gã thiếu úy!
- Cỗ thi thể trong rừng cây kia có đầu mối gì hay không?
Hoàng đế thuận miệng hỏi.
Túc Tĩnh Vương nói:
- Hoàng thượng, cỗ thi thể kia đã được pháp y giám định qua, chính là di thể quân sĩ, mà tại bộ rễ cây nơi gần thi thể hắn có viết một chữ "Trá" không hoàn chỉnh, hẳn là khi tuần tra phát hiện điều gì đó, bị diệt khẩu!
- Phụ hoàng, nhi thần tra xét qua, tên thiếu úy kia cũng không biết chữ, nhưng người biết đến cũng không thiếu, hắn làm thế nào có khả năng trước khi chết viết một chữ "Trá"!
Đại hoàng tử đột nhiên nói:
- Còn có, vi thần đêm qua thu được cấp báo, trong Tây quân có người phóng lời đồn sinh sự, quân tâm không ổn định, Liệt Diễm đế quốc gần đây cùng cử đội kỵ binh nhỏ thường xuyên quấy nhiễu biên cương.
Nghe những lời này, thần sắc hoàng đế ngưng trọng, trong lòng không khỏi một lần nữa nhớ tới những lời nói trước đó của Vân Thiên Hà, hiện tại so sánh xem ra, quả nhiên là có người muốn làm cho Tây quân náo động, quân tâm không ổn định, nếu như hoàng nhi thực sự bị ám hại mà nói, hơn nữa tin tức lão hoàng thúc bệnh nặng bị tiết lộ, vậy thì Tây quân tất loạn, nếu như ai đó có thể tại thời khắc hỗn loạn này lập uy, có thể thu nạp nhân tâm mà nói, vậy thì Tây quân chẳng phải thu vào túi dễ như trở bàn tay?
Nghĩ tới đây, cộng thêm phát hiện trong lần lâm triều vừa rồi, sắc mặt hoàng để nhất thời âm trầm.
Mấy đại thần đột nhiên nhìn thấy sắc mặt hoàng đế thay đổi, trong lòng đều phỏng đoán cẩn thận, bởi vì Liệt Diễm quân quấy nhiễu biên cảnh, hay hoàng đế cũng phát hiện được vấn đề gì rồi?
Hoàng đế đột nhiên nhìn sang Túc Tĩnh Vương nói:
- Ba quân khác gần đây có xuất hiện dị thường gì hay không?
Túc Tĩnh Vương nói:
- Hoàng huynh, Bắc quân có Đồ Suất tọa trấn, không có dị trạng gì, La Lan đế quốc cùng không có cử chỉ gây chuyện. Đồ Suất cuối tháng sẽ trở về Kinh, Đông quân có tướng quân Phương Phách tọa trấn biên thùy, cũng không có dị thường, về phần Nam quân, Mạc Suất nói đi!
Mạc Bách Xuyên nói tiếp:
- Hoàng thượng, Nam quân đóng Hải Châu và Sở Châu, có Định Hải Quân canh gác biên cảnh, Thanh Châu Quân và Trần Châu Quân cho tới nay ít chiến sự, tưởng sĩ ngày mùa quân truân, nhàn hạ thao luyện, cũng không có dị trạng!
Lúc này, hoàng đế mạnh mẽ vỗ bàn rầm một tiếng rồi đứng lên nói:
- Ba quân khác đều không có dị thường, vì sao Tây quân sinh loạn, đại hoàng nhi gặp ám toán, các ngươi nói, mục đích của chủ mưu là cái gì?
Thấy hoàng đế tức giận, trong lòng mọi người máy động, thần sắc Đỗ Viễn La ngưng trọng, tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói:
- Hoàng thượng, thử cho thần cả gan nói thẳng, nếu như hoàng tử điện hạ ngộ hại thì Tây quân tất sinh đại loạn, bất luận ai nắm giữ suất ẩn Tây quân, đều tạo thành sự nghi kỵ hiểu lầm cho tướng sĩ, nói như vậy chủ mưu sẽ không làm chuyện ngu ngốc này, nhưng vì sao bọn hắn vẫn mạo hiểm làm chuyện ám sát, như vậy tất có mưu đồ khác, nếu như mục đích của bọn họ không phải là Suất vị Tây quân, cũng không phải thù hận, như vậy chỉ còn một khả năng. chính là muốn xếp thế lực vào trong Tây quân, mà bố trí võ quan thi Hương lần này, chính là thời cơ xếp vào thế lực tốt nhất, bọn họ hẳn là muốn đồng bộ tiến hành!
Sau khi nghe xong lời này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, nhất là Mạc Bách Xuyên, trong mắt hiện lên một đạo quang mang sắc bén, nhưng chớp mất đã không còn.
Túc Tĩnh Vương nghe được hoàng đế hỏi động tĩnh tam quân, trong lòng cũng đã phỏng đoán được hoàng đế nhìn thấu cái gì đó, mà Đỗ Viễn La lại đưa trọng tâm câu chuyện dẫn dắt đi, trong lòng Túc Tĩnh Vương đã có cân nhắc, nhưng vẫn chỉ đứng yên không nói, sắc mặt hiện rõ vẻ âm trầm.
Hoàng đế lớn tiếng nói:
- Truyền chỉ, Uy Vũ Vương lãnh Suất ấn Tây quân, mấy người Trữ Dạ và Trương Thiếu Dung bố trí trong Tây quân, mệnh lệnh Trữ Dạ làm đốc quân giám sát sứ, Thương Thiếu Dung làm phó sứ, hai người tã hữu chấp sự, không được đến trễ, tức khắc tới Tây quân nhậm chức, tra ra người nào sinh ra phản rối loạn và bịa đặt mê hoặc, toàn bộ chém trước quân răn đe, Đại hoàng nhi trước hết lưu lại Kinh Thành!
Nói xong, hoàng đế nói với mọi người:
- Tra, lập tức trở về tra lại cho ta!
- Tuân chỉ!
Mọi người liền tuân lệnh, lập tức rời khỏi ngự thư phòng, chỉ là khi mấy người bước ra khỏi cửa, hoàng đế đột nhiên nói:
- Hoàng đệ và đại hoàng nhi lưu lại, trẫm có chuyện muốn nói!
Kinh Thành, Định Nam Hầu Mạc Phủ.
Sau khi Mạc Bách Xuyên trở lại phủ, sắc mặt cực độ âm trầm.
Bước vào trong cửa phủ, đúng lúc ấu tôn Mạc Trạch Thăng định xuất môn, liền lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi đi đâu?
- Hài nhi chuẩn bị đi Giang phủ tìm Ngọc Tề huynh tâm sự!
Mạc Trạch Thăng hành lễ, ưã lời.
- Không cần đi Giang phủ, ngươi lập tức đi phủ tử gia gia, gọi tứ gia gia ngươi lập tức tới gặp ta, không được đến trễ, nhanh đi!
Mạc Bách Xuyên nói xong, liền cấp bách hừng hực chạy vào trong.
Mạc Trạch Thăng thấy sắc mặt gia gia cực độ âm trầm, phòng chừng là có chuyện gì đó phát sinh, cũng không dám chậm trễ, mang theo mấy tên gia tướng, liền lập tức chạy về phía phủ Mạc Bách Sử.
Sau khi Mạc Bách Xuyên trở về phòng, tiến vào một gian mật thất bí ẩn trong tiểu viện, chỉ thấy bên trong mật thất bố trí mười phần đơn giản, trước mặt chính đường cũng chỉ có một bộ tranh vẽ Tinh Hỏa Liệu Nguyên, một vị lão già thân khoác lụa hồng bào, khí tức nội liễm, giống như thanh bảo kiếm cất trong vỏ, ngồi xếp bằng trên một cái đệm tròn nho nhỏ, tựa hồ đang luyện công.
Sau khi Mạc Bách Xuyên tiến vào, lão giả lập tức mở hai mắt, bắn ra một đoàn tinh quang, cũng không quay đầu nhìn, liền hỏi:
- Tam đệ, tìm ta có chuyện gì?
Sau khi Mạc Bách Xuyên tiến vào, thần sắc cung kính nói:
- Đại ca, đệ có chuyện quan trọng muốn thương lượng, có liên quan tới Giang thị!
- A?
Lúc này, Mạc Bách Uy quay đầu sang, chỉ thấy bên mặt trái từ trán xuống có một vết sẹo cực kỳ bắt mắt, từ trán kéo qua hốc mắt xuống tận dưới cằm, khiến cho khuôn mặt của hẳn có chút dữ tợn, sắc mặt đạm nhiên nhìn Mạc Bách Xuyên, nói:
- Nói đi, chuyện gì?
- Đại ca, đệ hoài nghi Giang Thị Viễn đối với chúng ta đã sinh ra dị tâm!
- Vì sao lại nói vậy, tôn Tử Giang Thụ Hùng và tôn nữ của lão phu có hôn ước đám hỏi, thế nào lại sinh dị tâm?
Mạc Bách Uy vẫn thản nhiên như cũ.
Mạc Bách Xuyên lần lượt kể ra một số chuyện gần đây xảy ra trong triều đình, còn có chuyện săn bắn ngày hôm qua tới suy đoán ngày hôm nay.
Mạc Bách Uy nghe đến đây, trầm ngâm một hồi, nói:
- Việc này xác thực có kỳ quái, mà biểu hiện của Giang Thụ Viễn cũng đích xác dị thường, phàm là chuyện gì đều cần có chứng cớ, trước khi biết rõ mọi chuyện, không nên làm động tác gì, miễn cho quan hệ hai nhà bị phá hủy!
- Thế nhưng...
Trong lòng Mạc Bách Xuyên có dị nghị, Mạch Bách Uy dứt khoát cắt đứt nói:
- Gọi lão tứ đến, xem hắn có suy nghĩ gì muốn nói hay không!
Qua thời gian một nén hương, Mạc Bách Sử vội vã chạy tới sau khi vào cửa, chỉ thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, có chút thở hổn hển, khi tiến vào liền đi thẳng vấn đề nói:
- Đại ca, tam ca, lão nhi Giang Thụ Viễn này xác thực có chuyện!
Nói xong, Mạc Bách Sử lấy từ trong ngực một bức thư đã mở ra xem, đưa cho Mạc Bách Uy.
Mạc Bách Uy tiếp nhận, mở ra nhìn một lượt, sắc mặt hơi trầm xuống, ẩn lộ tức giận, nói:
- Lão nhi này cư nhiên dám sau lưng chúng ta liên lạc với Hoàng Môn, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Mạc Bách Sử nói:
- Đại ca, lần trước chuyện Vấn Thiên thụ thương, ngày hôm sau tiểu đệ trên điện từng thử qua, đệ đã hoài nghi Giang Thụ Viễn có chuyện, bình thường đệ và tam ca trong triều đình, Giang Thụ Viễn đều biểu hiện vô cùng phối hợp, mà gần đây, lão nhi này trên triều luôn luôn trầm mặc ít lời, nhất là chuyện Giang Ngọc Tề lần này bố trí tới Tây quân, hắn cư nhiên không thương nghị trước với chúng ta đã tự chủ trương, xác thục có cổ quái!
Mạc Bách Xuyên trầm tư chốc lát nói:
- Hiện tại hoàng thượng cũng đã bắt đầu hoài nghi đại hoàng tử bị ám toán trong cuộc săn bắn mùa thu vừa rồi cùng với chuyện bố trí võ quan tới các quân có liên quân với nhau!
Nói xong, Mạc Bách Xuyên lại kể một lần chuyện trên ngự thư phòng, Mạc Bách Uy nhíu mày nói:
- Việc mưu đồ Tây quân, lấy tính cách của Giang Thụ Viễn, rất thiện việc bố cục, nhưng lại làm ra loại chuyện ám sát đại hoàng tử như thế này có vẻ ngu xuẩn rồi, đây không phải là phong cách hành sự của Giang Thụ Viễn, người này từ trước tới nay đều mười phần cẩn thận, sao lại phạm phải sai lầm trí mạng như vậy!
Lời vừa nói ra, Mạc Bách Sử và Mạc Bách Xuyên lại lâm vào trầm tư, ti mỉ ngẫm lại xác thực không đúng, bọn họ nghĩ Giang Thụ Viễn hẳn là sẽ không phạm phải loại sai lầm trí mạng như thế này, mà lần này dù Giang Thụ Viễn có bị oan ức hay không nhưng hoàng đế đã sinh ra nghi kỵ đối với Giang Thụ Viễn, mặc kệ có muốn khai đao hay không, Mạc thị phải cẩn thận đề phòng mới được.
Mạc Bách Uy nói:
- Triều cục tạm thời hai đệ không cần phải đề ý quá nhiều, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, đây đều là việc nhỏ, hiện tại quan trọng nhất chính là để thám tử đi thăm dò các đầu mối do Hoàng Môn bố trí, nếu như người Hoàng Môn thực sự hợp tác với Giang Thụ Viễn mà nói...
Nói đến đây, ngữ khí Mạc Bách Uy lạnh lùng:
- Nếu như vậy thì cho Giang thị hắn chôn cùng với Hoàng Môn, Địa Môn chúng ta thu thập Hoàng Môn đã là thế phải làm rồi, nhìn xem dư nghiệt Hoàng Môn còn có thể làm ra được chuyện gì, chỉ cần thu Hoàng Môn nhập vào Địa Môn ta, thế lực Địa Môn ta lần thứ hai lớn mạnh, lúc đó cho dù Thiên Môn có quốc gia lợi khí che chở, nhưng sớm muộn gì cũng là vật trong lòng bàn tay Địa Môn ta!
Hai người Mạc Bách Sử và Mạc Bách Xuyên lại suy nghĩ:
- Nếu không phải Giang Thụ Viễn, vậy thì chủ mưu bố cục ám sát kia rốt cuộc là ai?
Cũng không hẳn như tưởng tượng của Mạc Bách Sử và Mạc Bách Xuyên, thế gian này có rất nhiều chuyện trùng hợp, thậm chí rất nhiều trùng hợp lại đồng thời rơi xuống một nhà, điều này đã không còn là trùng hợp nữa rồi, mà bọn cũng hẳn nên suy nghĩ cẩn thận rồi!
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt