With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Dao Mổ!
êm, sao dăng chớp động.
Khí trời sau khi tuyết đã tan, không khí băng hàn lạnh thấu xương, một cơn gió lạnh thổi qua, còn mang theo mùi máu tanh, không khỏi làm cho con người run lên.
Vân Thiên Hà ở trong mật thất đã tròn sáu canh giờ, từ cửa sổ mật thất có thể nhìn thấy bầu trời sao nhu hòa như nước.
Lần này, hắn ngồi tĩnh tọa trên nền đất đã băng lãnh tại mật thất, tuy rằng mật thất tựa như một hầm băng, thế nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh lẽo.
Chỉ cần là đêm có sao, lạnh lẽo sẽ không thể nào tập kích được hắn.
Tinh thần lực tựa như một tia sương khói mỏng manh từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, chậm rãi xâm nhập vào trong thân thể Vân Thiên Hà, sau đó dọc theo lộ tuyến chính huyệt khiếu kinh mạch hắn đã đả thông trước đó, mỗi khi gặp được một khỏa "tinh" đã được hắn thắp sáng, cỗ tinh thần lực này sẽ lưu lại một bộ phận, sau đó tiếp tục lưu chuyển đến khỏa "tinh" tiếp theo, mãi cho tới khỏa cuối cùng.
Mà từng huyệt khiếu lưu lại bộ phận tinh thần lực này, sau khi Vân Thiên Hà vận chuyển một chu thiên tuần hoàn, liền bắt đầu bồi dưỡng dòng chảy khí trong đan điền dưới hạ phúc dần dần lớn mạnh, do đó thông qua dòng chảy khí này, sinh ra một cỗ tinh khí, cũng lại để cho cỗ tinh khí này chậm rãi lưu chuyển qua chín khỏa "tinh".
Mà mỗi một khỏa "tinh" đều chiếm một huyệt khiếu, phảng phất giống như tinh không bầu trời, lập lòe phát sáng, phá lệ chói mắt, làm cho những huyệt khiếu khác trong cơ thể Vân Thiên Hà tương hỗ hô ứng, mỗi khi huyệt khiếu trong cơ thể của hắn bắt đầu hấp thu tinh thần lực, chín khỏa "tinh" này đều sáng chói bắt mất.
Vân Thiên Hà tu luyện Tinh Thần Quyết đến nay đã được một năm, bỏ phí số lượng lớn tinh khí không thuần thục thu nạp tu luyện nửa năm để trùng khiếu, tiếp tục tu luyện nửa năm, trong cơ thể của hắn đã sinh ra số lượng tinh khí dự trữ không nhiều hơn nửa năm trước là bao, thế nhưng mật độ thì phải lớn hơn mất lần.
Vân Thiên Hà trải qua nhiều lần nghiên cứu thí nghiệm đã tổng kết được, nếu như hắn giải khai huyệt khiếu thắp sáng được càng nhiều "tinh", như vậy tốc độ thu nạp tinh thần lực sẽ càng nhanh hơn, số lượng tinh khí sinh ra trong cơ thể càng lớn.
Mà trong ghi chép của Vô Lượng Tinh Kinh, trong chư thiên tinh vực, mỗi một tinh vực bao hàm tứ đại tinh tú, mà mỗi một tinh tú bao gồm hai mươi tám khỏa tinh, đây là một tiểu chu thiên tuần hoàn, nếu như đả thông tiểu chu thiên tuần hoàn này, như vậy tinh khí trong cơ thể sẽ cuồn cuộn sinh ra không ngừng, căn bản không giống như giai đoạn trước của Vân Thiên Hà, không dám lãng phí tinh khí dùng thí nghiệm, do đó có rất nhiều chuyện bó tay bó chân.
Vì vậy, hiện tại Vân Thiên Hà cũng không nóng lòng trùng khiếu điểm "tinh", hắn vẫn đang tiếp tục kiên trì ngưng tụ số lượng tinh khí cần thiết để thực hiện lần trùng khiếu thắp sáng một tinh tú tiếp theo, đến khi đó, khi hắn thành công thắp sáng hoàn toàn một tinh tú, sẽ không còn nhiều ràng buộc như vậy.
Hơn nữa hiện tại tu luyện Bạo Cương Đoán Cốt Công, biết cảnh giới Võ Sư có thể phóng ra kình khí, mà tinh khí của hắn đều là do nội tu mà có, nếu như có thể phóng ra ngoài và kết hợp với kình khí một chỗ thì chắc chắn uy lực sẽ tăng lên gấp trăm lần, Vân Thiên Hà đối với điều này vô cùng chờ mong.
...
Mà ngay khi Vân Thiên Hà trong mật thất võ đường tĩnh tâm tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, toàn bộ thành Lợi Châu, thậm chí toàn bộ gia tộc Đồ thị, đang bị một hồi gió tanh mưa máu, tràn ngập sát phạt bao phủ.
Đây là một hồi thanh trừ lớn nhất của gia tộc Đồ thị trong năm mươi năm qua.
Một đêm này, trong toàn bộ các chi hệ gia tộc Đồ thị, phàm là đã từng tiếp xúc với bên ngoài, từng nhận hối lộ nào đó, thông đồng với gia đinh, hộ vệ, nha hoàn, quản sự, các loại hạ nhân của địch nhân, đều bị thống nhất tẩy trừ tàn sát máu tanh.
Chỉ là cá biệt trong chi hệ đệ tử Đồ gia Đồ phủ, có một số người phạm tội tương đối nhẹ hơn, mặc dù không bị xử tử, thế nhưng cũng bị gia pháp xử trí cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí hoàn toàn nhốt trong nhà lao đến già.
Một lần thanh trừ sấm sét của gia tộc lần này, làm cho tất cả mọi người không thể nào dự liệu được, có một số người có quỷ trong lòng, lập tức bắt đầu khủng hoảng bất an.
Chỉ là không đợi bọn họ có thời gian chạy trốn, hoặc là phóng ra tin tức báo cáo, dao mổ đã lướt qua cái cổ mềm mại của bọn họ, vô tình lấy đi sinh mệnh.
Trong phủ một chi hệ Đồ gia, tình trạng một đêm này thảm liệt máu tanh mười phần.
Mà ở giữa gia chủ phủ Đồ thị, do Đồ Chính Minh dẫn đầu một bộ phận vũ trang Thiên Đồ do Đồ gia bí mật bồi dưỡng nhiều năm, cũng triển khai một lần tẩy trừ càn quét vô tình.
Đầu tiên bị khai đao chính là vài tên hộ vệ ngoại viện, nhưng người này đều dưới sự giám sát bí mật của Thiên Đồ điều tra được đã bị người khác lung lạc, bọn họ đang ở trong phòng ấm áp, lúc còn chưa phát hiện ra nguy cơ phủ xuống, đêm đó đã bị phá cửa ngoài, chỉ thấy vài người mặc bịt mặt mặc tử y nhảy vọt tới, bọn họ căn bản còn chưa hiểu ra có chuyện gì xảy ra, cũng không kịp tiến hành phản kháng, đã bị chém chết, máu tươi văng khắp nơi...
Còn có hai gã là quản sự nội viện, một người là quản sự phụ trách việc chọn mua vật dụng cần dùng trong phủ, một người là quản sự điều phối hạ nhân, mấy năm nay bị địch nhân mua chuộc, từ đó thu được không ít chỗ tốt, rất nhiều tin tức quan trọng trong phủ đều là do hai người này truyền ra ngoài.
Nhất là vị Tống quản sự phụ trách chọn mua các đồ dùng cần trong phủ, chuyện lần này Vân Thiên Hà bị hạ độc, hơn phân nửa có liên quan tới hắn, lúc này hắn đang nằm trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, trong lòng nghĩ chuyện hôm nay thành công sẽ được chỗ tốt cực lớn, sau khi nhận được chỗ tốt này, hắn sẽ rời khỏi Đồ phủ, đi nơi khác làm đại lão gia, hưởng thụ những ngày sống vinh hoa phú quý, không khỏi có chút đắc ý vênh váo.
Lúc này, Tống quản sự đang ôm một thân thể tiểu nha hoàn mềm mại làm việc tại phòng bếp ở trong lòng, nở nụ cười dâm đãng ra sức sờ nắn đôi bánh bao trắng trẻo mê người kia, tiểu nha hoàn xuân quang nhộn ngạo nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, ha ha cười duyên, cười đến mức hai bánh bao trước ngực rung động không ngừng.
Ngay lúc nha hoàn phòng bếp bị Tống quản sự cởi sạch sẽ quần áo trên người, đè xuống giường chuẩn bị lên ngựa chinh phạt, đột nhiên cánh cửa bên ngoài bị người khác đá văng ra, Tống quản sự vô cùng cả kinh, tiểu đệ liền nhũn lại.
Đang muốn quay sang tức giận mắng to, lại phát hiện ra trong phòng đã xuất hiện hai người bịt mặt mặc tử y, trong tay cầm hai lưỡi dao mổ dính đầy máu tươi, khi hắn còn chưa kịp nói lời nào, lưỡi dao mổ dính đầy máu tươi kia đã huy vũ, phập một tiếng vang lên, Tống quản sự và tiểu nha hoàn phòng bếp song song bị chặt đứt đầu, hai vòi máu tươi bắn lên cao rồi rơi xuống, tấm nệm màu xanh trên giường hoàn toàn nhiễm đỏ...
Trận tàn sát trong phủ tộc trưởng, đều lặng yên không một tiếng động tiến hành cực nhanh, những người rơi vào vòng dao mổ, đều không thể nào phát sinh được bất cứ tiếng kêu nào đã hoàn toàn bị lấy đi tính mệnh.
Trong toàn bộ Đồ phủ, vẫn là một mảng không gian tĩnh lặng, rất nhiều người đều không biết tử thần đã phủ xuống.
Mà trong một gian phòng tại góc nhỏ Bắc Viện.
Bên ngoài nước đóng thành băng, mà bên trong lại vô cùng ấm áp, bầu không khí thậm chí có chút nóng rực, chỉ thấy trong phòng có đặt một chiếc đỉnh đại đồng, bên trong đang đốt thú thán (một loại nguyên liệu đốt tạo ra nhiệt, có mùi thơm nhưng không tỏa khói) không khói, từng cỗ nhiệt lưu từ trong đỉnh đồng tràn ra ngoài.
Lúc này, Đồ Thiên Lạc đứng ở mép giường, hai mắt trợn trừng nhìn vào vị mỹ nhân mặc sa mỏng trước mắt, mơ hồ lộ ra vòng eo, cặp mông và những đường cong lồi lõm, tất cả đều mang theo sự mê hoặc cường liệt, dụ dỗ đoàn dục hỏa vừa mới dấy lên trong lòng Đồ Thiên Lạc nhanh chóng bốc cháy hừng hực.
Mỹ nhân kia, chính là tiểu thiếp Vương thị của Đồ Chính Lâm, chỉ thấy sóng mắt của nàng đung đưa, đôi mày liễu mê người khẽ nhướng, muốn nói còn xấu hổ, phong vận say người, giống như là một cây đào mật chỉ đợi người đến hái, tỏa ra một loại phong tình quyến rũ thành thục đầy mê hoặc, nàng nhìn Đồ Thiên Lạc nói:
- Thiên Lạc, thứ mà ta muốn, ngươi có mang tới?
Trong lòng Đồ Thiên Lạc đã sớm bị loại phong thái mị hoặc hút người của Vương thị câu dẫn dục hỏa thiêu đốt, hơn nữa trong mấy ngày nay phải thường xuyên áp chế dục vọng, làm cho hai ngày nay hắn không thể nào xóa đi được thân ảnh của nàng, một mực suy nghĩ, dùng biện pháp nào đó có thể thu được nàng, cùng với nàng hưởng thụ nam nữ chi hoan, hắn biết nữ nhân này không được nhận mưa móc ân trạch của Đồ Chính Lâm, tất nhiên xuân khuê tịch mịch.
Thế nhưng không nghĩ tới, khi hắn còn đang suy nghĩ phương pháp, mà hôm nay Vương thị cư nhiên có ý chủ động câu dẫn hắn, bảo hắn buổi chiều mang thứ đó tới đây, Đồ Thiên Lạc tự nhiên chạy theo như vịt, hầu như cấp bách tới không thể chờ đợi.
Mà khi vào trong phòng, nhìn thấy Vương thị mặc sa mỏng che thân, ẩn lộ xuân quang hút hồn, mị ý đọng rõ trên mặt, phong tao đến cực điểm, dĩ nhiên dục hỏa trong lòng hắn bốc cao, đâu còn nghĩ tới cái gì là liêm sỉ, dâm quang trong mắt bạo lộ, mạnh mẽ nhảy tới bên giường, một tay ôm lấy Vương thị vào lồng ngực, một trận náo động phòng xuân.
Bọn họ lại không biết, ngoài cửa sổ có vài ánh mắt đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào trong phòng, nơi đang diễn ra trò hề dâm loạn cương luân gia tộc!
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt