The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Muộn Nê Hoàn
ách tách...
Trong đống lửa hừng hực thiêu đốt, thỉnh thoảng lại truyền tới những tiếng lách tách nổ vang như pháo từ mấy thanh củi to.
Trên đống lửa, có một cái giá cao, trên giá là năm con thỏ rừng đã được làm lông sạch sẽ, bên ngoài là lớp mỡ vàng óng ánh, mùi thơm mê người truyền ra, đôi huynh muội Đường Linh Vũ ngồi bên cạnh đống lửa đều không nhịn được dùng sức nuốt nước miếng.
- Thơm quá nha, có thể ăn được hay chưa?
Đường Linh Toa vốn là thiên kim, tôn quý không gì sánh được, quanh năm bị rất nhiều người vây quanh bảo hộ, nàng chưa từng thể nghiệm qua loại sinh hoạt dã ngoại như thế này, càng không có chuyện được ăn những món ăn thôn quê, thực sự khó có thể ngăn lại được mê hoặc của mỹ vị mới mẻ này, không khỏi quay về phía Vân Thiên Hàn rụt rè hỏi.
Ngay cả Đường Linh Vũ cũng hiếu kỳ mười phần, hắn nhìn Vân Thiên Hà ngồi cách đó không xa cầm một thanh gỗ, đảo đi đảo lại trên một hòn đá không biết làm cái gì.
Tuyết Ông Tiên Sinh có kiến thức rất rộng rãi, cười nói:
- Hắn hẳn là đang làm một loại gia vị...
Vừa nói, đã thấy Vân Thiên Hà thu thập lại bột phấn đánh ra từ hòn đá, dùng một mảnh lá cây làm sạch sẽ, từng chút từng chút một rắc bột phấn kia vào năm con thỏ đang nướng, hơn nữa cộng thêm một ít gia vị muối ăn hắn chuẩn bị từ nhà, lần lượt quay tròn năm con thỏ vài lần, cuối cùng mới lấy xuống một con thỏ chín vàng.
- Linh Toa cô nương, cho ta mượn chủy thủy dùng một lát?
Sau khi lấy xuống một con thỏ chín vàng, Vân Thiên Hà quay sang nói với Đường Linh Toa, từ lúc sáng hắn đã quan sát thấy cô nương này luôn giữ trên người một thanh trủy thủ tinh sảo đẹp đẽ, vừa lúc muốn mượn để cắt thịt.
Đường Linh Toa nghe lời này lập tức sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng như muốn chảy nước, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó chui vào, ngay cả Đường Linh Vũ cũng trợn mắt tròn vo nhìn Vân Thiên Hà.
Khuôn mặt của Tuyết Ông Tiên Sinh cũng mang theo thần sắc cổ quái, mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt của mọi người có vẻ cổ quái, nhất là bộ dạng e thẹn không ngớt của Linh Toa cô nương kia, Vân Thiên Hà đột nhiên ý thức được mượn chủy thủ của nữ hài tử như vậy hình như đã phạm vào điều kiêng kỵ nào đó, dù sao hắn còn chưa quá hiểu rõ thế giới này.
Thần sắc có chút xấu hổ, cười cười, Vân Thiên Hà không tiếp tục mượn chủy thủ của người ta, mà quay sang nhìn một gã thị vệ nói:
- Vị đại ca này, có thể mượn kiếm của ngươi dùng một lát?
Vị thị vệ kia sửng sốt, sắc mặt cổ quái nhìn Vân Thiên Hà vài lần, rồi cởi thanh kiếm sau lưng chính mình đưa cho Vân Thiên Hà.
- Cảm ơn!
Vân Thiên Hà tiếp nhận kiếm, nhìn sắc mặt mấy người vô cùng cổ quái, cũng không để ý đến, cắt con thỏ đã chín vàng làm mấy phần, trước tiên đưa cho Tuyết Ông Tiên Sinh một phần nói:
- Tiền bối, người nếm thử trước xem thế nào!
Tuyết Ông Tiên Sinh mỉm cười gật đầu, không khách khí tiếp nhận miếng thịt, đưa vào miệng cắn một cái, tước một miếng nhỏ, cảm giác thịt này vô cùng mềm, ăn rất ngon, tự đáy lòng tán thán nói:
- Thịt này mang theo mùi thơm nhàn nhạt của thảo dược nào đó, khi ăn vào béo mà không ngậy, thịt đủ mềm, rất ngon miệng, xác thực là mỹ vị khó có được, rất không tồi!
Một câu đánh giá rất không tồi, lúc này rốt cuộc làm cho đôi huynh muội từ trong trạng thái ngây dại khôi phục lại tinh thần, Đường Linh Vũ tiếp nhận nửa con thỏ từ tay Vân Thiên Hà, trực tiếp cắn một miếng thật to, nhanh chóng ăn như hùm như báo.
Sau đó, Vân Thiên Hà lấy xuống mấy con thỏ còn lại, cắt nhiều phần cẩn thận, phân cho mỗi người một nửa, đều nhận được đánh giá: ăn ngon.
Đường Linh Toa có chút ngượng ngùng, cũng có vẻ nhăn nhó, Vân Thiên Hà trực tiếp lôi cánh tay nhỏ bé của nàng, Đường Linh Toa kinh hãi, vốn định rút tay trở về, thế nhưng Vân Thiên Hà lấy cho nàng nửa con rồi buông tay ra, chính mình cầm nửa con khác bắt đầu ăn, căn bản không hề chú ý tới sắc mặt đỏ bừng như sắp chảy nước của Đường Linh Toa, mà đôi mắt của nàng đã mông lung như muốn khóc ra rồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiếp trước được gia gia dạy cho phương pháp điều chế gia vị cho món nướng này, lúc đầu Vân Thiên Hà căn bản không nghĩ tới thế giới này lại có một số tài liệu thay thế được, phối hợp hai loại thảo dược, sau đó lại dùng đồ gia vị bình thường hỗn hợp, sẽ làm cho thịt nướng tỏa mùi hương nhàn nhạt, vừa mềm vừa béo, ăn vào phi thường đã nghiền.
Đường Linh Vũ rất nhanh đã tiêu diệt xong nửa con thỏ, lại cầm lấy nửa con khác, liếm liếm môi, tựa hồ ý vị còn chưa hết, đôi mắt trông mong trợn trừng nhìn ba con thỏ còn lại vẫn được quay đầu trên đống lửa.
Đường Linh Toa lặng yên xé thịt thỏ, cái miệng nhỏ nhắn nhai thật lâu, ăn rất thanh thú, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt lén nhìn Vân Thiên Hà, trong nhãn thần có vẻ hơi u oán.
Vân Thiên Hà để Sử Trường Đức rắc đống bột còn lại vào hai con thỏ, quay trên đống than hồng vài lần, chỉ phân một con cho Đường Linh Vũ và hai gã thị vệ, hai con còn lại thì lấy giấy dầu bọc lại cất giữ, hắn chỉ ăn nửa con rồi dừng lại, mà chờ khi củi trong đống lửa hoàn toàn cháy hết, cầm một cái gậy gảy than hồng ra, bên trong lộ một quả cầu tròn bằng đất sét lớn chừng quả bóng rổ.
Hắn bởi quả cầu bằng đất sét kia ra, cầm lấy một hòn đá nho nhỏ, mạnh mẽ nện xuống, đập vỡ quả cầu bằng đất sét, nhất thời bên trong truyền ra một mùi thơm càng thêm mê người., xông thẳng vào mũi.
Ngửi mùi hương này, Tuyết Ông Tiên Sinh cũng sáng ngời hai mắt, vừa rồi hắn chỉ ăn nửa con thịt quay, đã sớm biết còn có nội dung phía sau, lúc này quả nhiên nhìn thấy bên trong quả cầu bằng đất sét lót lá cây, lá cây còn chưa được bóc ra, mà mùi thơm mê người kia đã truyền vào mũi, xem loại thủ pháp làm thức ăn như thế này, sợ rằng càng là mỹ vị hiếm có.
Đường Linh Vũ ăn đến cái bụng tròn vo, nhưng vừa ngửi được mùi hương thơm ngát này, hối hận sờ sờ cái bụng căng đầy của mình, lập tức bật người dậy, liều mạng luyện quyền, cố gắng làm cho bụng của mình nhanh chóng tiêu hóa chỗ thịt đã ăn, hắn còn chưa được thưởng thức mùi vị thịt thỏ càng thêm thơm ngon kia, hắn muốn liều mạng rồi.
Khi Vân Thiên Hà bóc lớp lá cây bọc bên ngoài thịt thỏ, mùi hương thơm ngát không gì sánh được kia càng thêm nồng đậm, xông vào trong mũi, ngay cả hắn cũng có chút không nhịn được, lập tức cắt một khối lớn, trực tiếp đưa lên miệng cắn, quá thơm ngon!
Loại phương pháp chế tạo "muộn nê hoàn" này cũng là do gia gia kiếp trước của hắn dạy cho, bất quá bình thường mỹ vị bình thường Vân Thiên Hà ăn xong cũng thôi, thế nhưng thịt của thỏ tinh thú, đây là lần đầu tiên khi hắn tới thế giới này được nếm thử.
Cắt thịt phân chia cho mọi người, hắn mới nhấm nháp cẩn thận phần của mình, loại mỹ vị này thực sự khó có thể hình dung được, có thể nói, chỉ cần ăn xong một lần, tuyệt đối sẽ làm cho người ta cả đời khó quên...Nói chung không thể dùng từ ngữ để miêu tả!
Tuyết Ông Tiên Sinh cũng không khỏi vừa ăn vừa tán thán, lại có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, lần này đi không mang theo rượu, mỹ vị như vậy, không rượu há có thể vui vẻ, đáng tiếc a...
...
Mọi người ăn xong bữa trưa thịnh soạn không gì sánh được, nhanh chóng thu thập hành lí, tiếp tục cưỡi ngựa lên đường, dù sao mục đích của lần này là săn thú, không thể đơn thuần ăn uống thịt nướng như vậy được.
Tiếp tục đi sâu vào trong sơn dã, con mồi dần dần nhiều hơn, có lợn rừng, có gà rừng, chim chóc các loại...Trong đoàn người, ngoại trừ Tuyết Ông Tiên Sinh không tiếp tục bắn thêm một lần, còn lại mỗi người đều tự tập trung vào con mồi chính mình đã định trước.
Chỉ là mọi người có chút không thể hiểu được chính là, mỗi một lần Vân Thiên Hà bắt cung, chỉ bắn gà rừng và bồ câu, có thỏ rừng nho nhỏ, hơn nữa chỉ bắn thương là dừng, không biết hắn muốn làm cái gì.
Ngay cả Tuyết Ông Tiên Sinh cũng không hiểu được, thầm thấy quái dị, lúc Vân Thiên Hà cưỡi ngựa thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời, trên bầu trời rốt cuộc có cái gì, lẽ nào hắn lại muốn săn gà bay hay sao?
Điều này làm cho trong lòng mọi người đều thấy nghi hoặc!
Tiễn pháp (thuật bắn cung) của Đường Linh Vũ không tồi, những loại thú như gà rừng, mỗi một tên bắn ra sẽ không thất bại, nhìn động tác kéo cung của hắn rất ưu nhã, chắc hẳn là do đính thân Tuyết Ông Tiên Sinh truyền thụ.
Đường Linh Toa cũng không ngoại lệ, thậm chí phương diện này còn tốt hơn so với Đường Linh Vũ một chút.
Chỉ là mỗi lần ánh mắt của nàng đụng tới ánh mắt của Vân Thiên Hà, luôn cảm thấy rất ngượng ngùng, lập tức né tránh, sau đó thời điểm hắn không chú ý, u oán trừng mắt liếc nhìn vài lần, hận không thể cắn chết hắn.
Tâm tư của các nữ hài, ngươi đừng cố đoán!
Tiến vào một mảnh rừng cây hoang dã, phía sau rừng cây là ngọn núi hoang, ngọn núi này tương đối bằng phẳng, cũng không tính dốc cho lắm, ngồi trên ngựa cũng có thể trực tiếp chạy lên sườn núi.
Khi Vân Thiên Hà tới sườn núi liền xuống ngựa, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, tinh tế lắng nghe, còn có thể nghe được một số âm thanh kỳ dị từ trên bầu trời ngọn núi truyền đi, Vân Thiên Hà có vẻ rất hưng phấn.
- A Lai, mang đám gà rừng, chim bồ câu ta bắn bị thương lại đây!
Sử Trường Đức không biết Vân Thiên Hà muốn làm gì, lập tức cởi mấy con chim bồ câu và gà rừng buộc cạnh yên ngựa rồi mang tới, Vân Thiên Hà tìm một chỗ tương đối trống trải, để Sử Trường Đức tạm thời thả những con gà rừng và chim bồ câu xuống đất không để ý tới, mà nhờ mượn Tuyết Ông Tiên Sinh hai người thị vệ, dặn họ chạy sang bên cạnh chặt lấy mấy cây gậy gỗ.
Đường Linh Vũ hiếu kỳ mười phần, mà đi săn thú không nên nói chuyện nhiều, liền đi theo hỗ trợ.
Vân Thiên Hà lại cho hắn nhiệm vụ đi tìm cỏ khô và lá cây, thực đúng là coi hắn giống như người hầu sai bảo, bất quá Đường Linh Vũ không hề có chút oán hận nào, nghĩ như vậy mới thực sự là thú vị.
Một lát sau, Vân Thiên Hà và Sử Trường Đức, còn có hai gã thị vệ, mỗi người khiêng mấy chiếc gậy gỗ trở về, mà Đường Linh Vũ thì đã ôm một đống cỏ khô và lá cây thật lớn thả xuống, chỉ là toàn thân của hắn đầy bụi đất, chọc cho Đường Linh Toa cười khanh khách không ngừng.
Khi mang mấy thứ này trở về, mọi người vẫn không giải thích được, không hiểu rốt cuộc Vân Thiên Hà muốn làm cái gì, cuối cùng Tuyết Ông Tiên Sinh nhịn không được hỏi:
- Thiên Hà tiểu hữu, ngươi dùng những cây gậy gỗ và lá cây này làm gì?
- Dựng một gian nhà tranh giản dị!
Vân Thiên Hà đơn giản trả lời một câu, càng làm cho mọi người nghi hoặc không giải thích được, lẽ nào hắn dự định qua đêm nay tại ngọn núi này hay sao?
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt