Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đoan Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 679
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1851 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Kết Bạn
ân luyện công bên trong võ đường không hề thiếu, những khu lộ thiên cũng có mấy chỗ, khi Vân Thiên Hà đi ra sân huấn luyện, đã sắp tới chính ngọ, nhìn thấy một số đệ tử Đồ gia chuẩn bị rời khỏi võ đường, đều đang chậm rãi từ trong sân huấn luyện bước ra ngoài.
Trước đây những người này thấy Vân Thiên Hà không có bao nhiêu để ý, thậm chí có nhìn thì cũng dùng ánh mắt hèn mọn khinh thường, mà thân phận địa vị của Vân Thiên Hà tại Đồ phủ lên như diều gặp gió, đám huynh đệ tỷ muội này nhìn thấy lập tức kêu gọi rất thân thiết.
Cho tới bây giờ Vân Thiên Hà cũng không muốn để ý tới những người này, kỳ thực trong đó hơn phân nửa đều là loại thiếu gia quần áo lụa là giống như Đồ Thiên Lạc và Đồ Thiên Nhị, ấn tượng của chính mình đối với bọn họ rất kém, người ta cũng không để ý tới hắn, giống như người xa lạ.
Đối với Vân Thiên Hà mà nói, bình thường rất ít khi xuất hiện theo chân bọn họ, cũng không có xung đột về lợi ích, tự nhiên mặc kệ những tiểu hài tử này, về phần mỉm cười chào hỏi thì coi như lễ tiết cơ bản, hắn cũng chỉ gật đầu cười qua mà thôi.
Trong hành lang, nhìn thấy Sử Trường Đức đang chờ đợi, hiện tại bên cạnh hắn có trung niên nhân và hai thiếu niên nhìn thấy trong đình viện khi tu luyện tại hồ nước, bất quá một thiếu niên trong đó, dù tu luyện trong hồ nước thì Vân Thiên Hà cũng có thể nhìn ra được đó là một nữ hài, mà làm cho Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc chính là, Đồ Thiên Lạc cũng có mặt.
Chỉ là hiện tại rất chướng mắt, Đồ Thiên Lạc đang đứng đối diện với hai vị thiếu niên, nước bọt tung bay, cao giọng đàm luận cái gì đó, nhìn sắc mặt khó coi của Sử Trường Đức, tức giận mà không dám nói cái gì, không cần suy nghĩ cũng biết Đồ Thiên Lạc đang nói bậy sau lưng hắn.
- A Lai, ngươi ở chỗ này làm cái gì, chúng ta đi thôi!
Khi Vân Thiên Hà đến gần, chợt nghe được Đồ Thiên Lạc chế nhạo mấy chuyện trước đây của hắn, trong lòng chỉ cười nhạt, nói với Sử Trường Đức một câu, rồi nhanh chóng từ bên cạnh vượt qua.
- Các vị, tiểu nhân xin lỗi trước, không thể tiếp tục bồi các vị rồi!
Sử Trường Đức hành lễ với ba người một cái, rồi nhanh chóng chạy đi, đi tới bên người Vân Thiên Hà, nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, Lạc thiếu gia một mực nói xấu ngươi trước mặt ba vị khách nhân kia, thực sự quá ghê tởm!
- Không để ý tới hắn là được rồi, cho dù hắn nói cho toàn bộ thiên hạ biết đi nữa thì đối với ta có làm sao?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói, tiếp tục đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa hỏi:
- A Lai, ngươi có thể cưỡi ngựa hay không?
Sử Trường Đức nghe vậy, thần sắc có chút u buồn nói:
- Thiếu gia, trước khi tiểu nhân chưa nhập phủ, chính là hạ nhân trông coi mã trường, tiểu nhân bảy tuổi có thể cưỡi ngựa, chỉ là sau lại...
Nghe thế, Vân Thiên Hà đột nhiên ngưng lại, quay đầu hỏi:
- A Lai, ngươi học võ là vì cái gì?
- Báo thù!
Sử Trường Đức cúi đầu, nặng nề nói ra hai chữ.
Vân Thiên Hà gật đầu, vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Nam nhi sinh ra trên đời, tất nhiên nên khoái ý ân cừu, ngươi có mục tiêu để phấn đấu, ta tin tưởng ngươi chắc chắn có một ngày thực hiện được.
Sử Trường Đức xoay người sang chỗ khác lau khóe mắt, rồi quay lại cảm kích nhìn Vân Thiên Hà.
- Thiếu gia, ngươi dự định muốn mua ngựa hay sao?
- A, ta đã có một con Truy Vân Mã, hôm qua mới thuần phục, ngày hôm nay sự định đi ra ngoài hoạt động, còn có trợ giúp Vân Bôn trưởng thành!
Vân Thiên Hà vừa đi vừa nói chuyện.
- Cái gì, Truy Vân Mã?
Sử Trường Đức kinh hãi, ngây người một chút rồi chạy lên nói:
- Thiếu gia, Truy Vân Mã chỉ cần thuần phục nhận chủ, không thích hợp để nuôi trong chuồng, trừ khử đi cá tính của nó thì đã không còn là Truy Vân Mã nữa rồi, Truy Vân Mã thiên tính tự do, không có gì cản trở, tính tình rất cổ quái, suốt đời chỉ trung thành một một vị chủ nhân, đây là một loại ngựa có thể tuẫn táng theo cái chết của chủ nhân, thông thường độ khó thuần dưỡng cực khó, tại thủ đô La Lan đế quốc luôn nuôi thả nơi sơn dã đất lạnh...
Nghe Sử Trường Đức nói rất nhiều bí quyết nuôi ngựa, còn có môt ít đặc tính của Truy Vân Mã, Vân Thiên Hà thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mà mới để Vân Bôn vào trong chuồng có một ngày một đêm, bằng không thời gian quá lâu thì sẽ xảy ra chuyện xấu rồi.
- A Lai, ngươi nói sau này ta nên an bài Vân Bôn như thế nào?
Vân Thiên Hà nắm trọng điểm hỏi.
Sử Trường Đức nói:
- Thiếu gia, nếu như Vân Bôn đã nhận ngươi làm chủ, vậy thì tiểu nhân đề nghị người nên để Vân Bôn trong hậu viên trong phủ, bỏ luôn dây cương và yên ngựa để nó càng tự do hơn một chút, sau đó rời khỏi thành, ngươi không muốn cưỡi, cũng không cần sợ nó chạy mất, để nó thoải mái chạy chồm chơi đùa một hồi, nó sẽ tự động quay trở về tìm người!
Nghe được những điều này, Vân Thiên Hà gật đầu, trong lòng có chút nóng ruột muốn nhìn Vân Bôn hiện tại như thế nào, không khỏi đẩy nhanh cước bộ, nói:
- A Lai, ngươi đi về trước dặn Lục Châu chuẩn bị cho chúng ta một ít lương khô, thức ăn, còn có những đồ dùng để săn thú, chúng ta ra ngoài săn thú ăn uống dã ngoại!
Sử Trường Đức gật đầu, cũng có chút hưng phấn, lập tức chạy trước hướng vào trong phủ.
- Ai, Thiên Hà huynh đệ, chờ một chút, chờ ta một chút nha!
Khi Vân Thiên Hà sắp đi tới cửa chính võ đường, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi hắn.
Quay đầu lại, chỉ thấy Đường Linh Vũ đang chạy đuổi theo, trán đầy mồ hôi, giống như cơn gió, vọt tới trước mặt Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà huynh đệ, không ngại ta xưng hô với ngươi như vậy chứ?
Vân Thiên Hà hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ách...
Đường Linh Vũ gãi gãi đầu nói:
- Ta là Linh Vũ, năm nay mười sáu, hơn ngươi một tuổi, chuyện trong hồ vừa rồi, là ta mạo muội đường đột, ta còn chưa tạ lỗi và nói lời cảm ơn với ngươi!
- A, chuyện đó ta không để trong lòng, ngươi không cần phải khách khí!
Vân Thiên Hà khiêm nhường nói một câu.
- Vậy Linh Vũ huynh đệ còn có chuyện gì sao, ta muốn đi trước rồi!
- A, chờ một chút!
Đường Linh Vũ thấy Vân Thiến Hà không có ý muốn nói nhiều, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Tuyết Ông Tiên Sinh và Đường Linh toa đi tới, bất quá theo sau hai người bọn họ còn có một cái đuôi Đồ Thiên Lạc, cũng không thèm để ý tới Đồ Thiên Lạc, liền kéo Đường Linh Toa tới giới thiệu.
- Đây là muội...Ách...Đệ đệ của ta, Linh Toa!
- Thiên Hà đại ca, tiểu "đệ" có lễ!
Đường Linh Toa đỏ mặt, hơi thi lễ với Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà nghĩ buồn cười, nữ hài thì là nữ hài đi, nói kỳ quái, ngay cả quần áo lụa là Đồ Thiên Lạc kia cũng có thể nhìn ra được, huống chi là hắn, vì vậy liền đáp lễ, thản nhiên nói:
- Lăng Toa cô nương không cần khách khí!
Nói xong, hắn nhìn về phía vị trung niên nhân đứng cách đó không xa nói:
- Không biết vị tiền bối này xưng hô như thế nào?
- A...
Đường Linh Toa kinh hô một tiếng, lúc này mặt càng đỏ hơn, không nghĩ tới đã sớm bị nhìn ra kẽ hở, nhất thời khuôn mặt có chút co giật, lập tức trốn ra phía sau Đường Linh Vũ, len lén ngắm hắn vài lần, mặc cỡ không dám gặp người, hung hăng nhéo cánh tay ca ca.
Đường Linh Vũ đau đớn giật khỏi tay muội muội, liền lập tức giới thiệu nói:
- Vị này là Tuyết tiên sinh, là lão sư của chúng ta!
- Vãn bối ra mắt Tuyết tiên sinh!
Vân Thiên Hà biết vị trung niên nhân trước mắt này lại đại cao thủ ẩn tàng, thái độ trịnh trọng hơn một chút, hành lễ nói.
Tuyết Ông Tiên Sinh mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm tính nết hài tử này đạm mạc, bất quá đối với với khác coi như rất có phong độ hàm dưỡng, so sánh với vị thiếu gia Đồ Thiên Lạc nói bậy một đống về hắn bên cạnh, thực sự khác nhau một trời một vực.
Đồ Thiên Lạc thấy mình bị bỏ qua một bên, có chút khó chịu, lập tức chủ động tiến lên nói với Đường Linh Vũ.
- Linh Vũ đại ca, thời gian ăn trưa ngày hôm nay tới rồi, tiểu đệ mời khách, không bằng chúng ta tới Tư Phúc Lâu ăn cơm, thức ăn nơi đó rất đặc sắc, các vị đến Lợi Châu, tiểu đệ muốn tận tình của một địa chủ!
Đường Linh Vũ liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà huynh đệ, hay là ngươi cùng đi với chúng ta, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi đây?
- Xin lỗi các vị, ta còn có việc, ngày khác đi!
Vân Thiên Hà hơi thi lễ với Tuyết Ông Tiên sinh nói:
- Tuyết tiên sinh, vẫn bỗi cáo từ trước!
Nói xong, liền xoay người rời khỏi võ đường.
- Tiên sinh...
Đường Linh Vũ nhìn thấy Vân Thiên Hà rời đi, quay đầu nhìn sang Tuyết tiên sinh.
Tuyết Ông Tiên Sinh còn chưa nói gì, Đồ Thiên Lạc lại chen vào nói:
- Gia hỏa này thực không biết tốt xấu, trước đây cũng không thấy hắn kiêu ngạo như vậy, chỉ là gần nhất được gia gia của ta thưởng thức nhìn trúng, vậy mà cái đuôi lập tức vểnh lên tận trời rồi!
Nghe xong lời này, còn ẩn chứa vẻ không tôn trọng đối với trưởng bối, làm cho mấy người càng cảm thấy Đồ Thiên Lạc thêm đáng ghét.
Đường Linh Vũ nói:
- Chúng ta trở về phủ ăn trưa rồi, không làm phiền Thiên Lạc huynh đệ nữa!
- Cơm nước trong phủ, tiểu đệ sợ các vị ăn không quen, tiểu đệ đã thông báo cho tửu lâu rồi, hy vọng các vị có thể vui vẻ đến dự!
Nói xong, Đồ Thiên Lạc quay đầu, có chút thất thần nhìn Đường Linh Toa, trong ánh mặt lộ rõ vẻ ái mộ, nghĩ thầm, tuy là nữ cải nam trang, nếu đổi thành nữ trang, sợ là xinh đẹp như thiên tiên, nếu có thể đoạt được nàng, vậy thì sau này...Hắc hắc...
Trong lòng Đường Linh Toa đối với Đồ Thiên Lạc có thể nói cực kỳ chán ghét, ở Kinh Thành nàng đã thấy rất nhiều hạng người a dua nịnh hót như thế này, những tử tôn hoàng thất như Đường Linh Toa, tâm trí thành thục hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, ngày hôm nay bọn họ gặp được Đồ Thiên Lạc chủ động chạy tới, tận lực nịnh bợ lấy lòng chính mình, liếc mắt liền nhìn ra được hắn đến có mục đích, hiển nhiên người này rất có khả năng biết được một chút về thân phận chân chính của bọn họ.
Nhất là nhìn nhãn thần ái mộ của hắn, trong lòng Đường Linh Toa cảm giác buồn nôn giống như nuốt con ruồi vào trong bụng, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, không thèm để ý tới hắn, trực tiếp hồi phủ.
Đường Linh Vũ cũng uyển chuyển cự tuyệt lời mới của Đồ Thiên Lạc, nhanh chóng đuổi theo muội muội, căn bản không để hắn kịp nói lời nào.
Đồ Thiên Lạc mắt thấy mọi người rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, không khỏi nghĩ tới Vân Thiên Hà, thầm tàn bạo nói:
- Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho tên tiểu tử kia sống không bằng chết!
Đường Linh Toa đi trên đường, nghĩ đến sắc mặt buồn nôn của Đồ Thiên Lạc, rồi chuyển chuyển ý nghĩ, không khỏi nghĩ tới cảnh Vân Thiên Hà vừa rồi nhìn xuyên qua được thân phận nữ nhi của mình, hình như từ đầu tới cuối, thủy chung không liếc mắt nhìn chính mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Linh Toa không khỏi thầm mắng:
- Tên ghê tởm kia, bộ dáng của bản quận chúa, thực sự xấu xí như vậy hay sao?
Võ Động Thiên Hà Võ Động Thiên Hà - Đoan Nguyệt