Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Roald Dahl
Thể loại: Truyện Cười
Nguyên tác: The Twits
Biên tập: Lê Trâm
Upload bìa: Lê Trâm
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2369 / 49
Cập nhật: 2018-01-05 13:54:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8:Cây Gậy Kì Quái
ể trả đũa bà vợ vì vụ mấy con giun trong món mì ống, ông Twit lại nghĩ ra một trò quậy nữa thật thông minh.
Một đêm nọ, khi mụ già ngủ rồi, ông Twit lẻn ra khỏi giường, lấy theo cây gậy của bà vợ mang xuống lầu, đem vào xưởng của mình. Ông dán một mảnh gỗ tròn (không dày hơn đồng xu) vào đầu chống đất của cây gậy.
Cây gậy có dài hơn, nhưng sự khác biệt rất rõ nên sang hôm sau bà vợ không nhận ra.
Đến hôm sau, ông lại dán thêm một miếng gỗ nhỏ nữa. Cứ mỗi đêm, ông lại lẻn xuống lầu để dán thêm một miếng gỗ có bề dày không đáng kể. Ông làm khéo đến nỗi những miếng gỗ ghép lại vẫn trông giống như phần gỗ của cây gậy.
Dần dần, phải, dần dần, cây gậy của bà Twit càng ngày càng dài ra.
Khi một điều gì phát triển thật là chậm, bạn khó long nhận thấy. Ví dụ như chính bạn thật sự đang cao lên từng ngày, nhưng có bao giờ bạn nghĩ đến đâu, phải không? Nó xảy ra chậm đến nỗi bà không nhận ra điều đó.
Với cây gậy của bà Twit cũng vậy. Nó dài ra chậm chạp và từ từ nên bà không để ý tới mặc dù nó sắp chạm tới vai bà.
Một hôm, ông Twit nói với bà vợ:
-Cây gậy đó quá dài với bà.
Bà nhìn cây gậy một hồi rồi nói:
-Sao lại thế nhỉ? Tôi có cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng không thể nghĩ ra là điều gì.
Ông Twit bắt đầu thích thú, nói:
-Có điều gì không ổn thật đấy.
Bà Twit nhìn kĩ cây gậy cũ kĩ của mình, nói:
-Chuyện gì có thể xảy ra chứ? Chắc đột nhiên nó mọc dài ra.
Ông nhận xét:
-Đừng ngốc thế. Làm sao nó mọc dài được? Nó làm bằng gỗ chứ gì? Gỗ không thể nào mọc dài ra được.
Bà Twit kêu lên:
-Vậy chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?
Ông nhe răng cười thật gớm ghiếc, nói:
-Không phải cây gậy mà là bà. Chính bà đang lùn đi. Tôi có để ý thấy như vậy.
Bà Twit phản đối:
-Không đúng.
Ông Twit nói:
-Bà đang co rút lại.
Bà trả lời:
-Không thể nào như vậy được!
Ông khoái chí, nói:
-Có đấy. Đúng thế. Thật là thú vị. Bà đang rút lại nhanh quá.Thật nguy hiểm. Ít nhất cũng ba tấc cho mấy ngày vừa qua.
Bà vẫn kiên quyết:
-Không hề!
Ông nói:
-Đương nhiên là có! Bà hãy nhìn cây gậy đi, mụ già. So sánh xem bà bị co rút đi bao nhiêu. Bà bị rút rồi. Co rút lại thật đáng sợ.
Bà Twit bắt đầu run lẩy bẩy tới nỗi bà phải ngồi xuống.
Vợ Chồng Lão Twit Vợ Chồng Lão Twit - Roald Dahl Vợ Chồng Lão Twit