Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Xin lỗi vì anh không làm được như lời em trăng trối
m luôn mong mỏi anh sẽ chắp nối với chị Tư, dì ruột của mấy con. Anh không thể làm được điều đó chỉ vì anh không thể phản bội em, anh không thể phụ tấm chân tình, phụ bỏ những tình cảm cao đẹp mà em đã dành cho anh trong suốt mười lăm năm trời chúng mình có nhau. (Hien)
Từ: kiều hữu hiền
Đã gửi: 22 Tháng Năm 2011 8:50 CH
Vậy là em đã bỏ cha con anh mà đi mãi mãi rồi phải không em? Anh đã thật sự mất em rồi, trong căn nhà này không còn hình bóng của em nữa. Trong ngôi nhà hạnh phúc ấm áp, tổ ấm của vợ chồng mình giờ đây không còn những tiếng cười của em, giọng nói của em. Dù biết điều đó là điều mất mát lớn lao nhất trong cuộc đời nhưng cha con anh đang cố gượng mà tập dần cuộc sống thiếu vắng em.
Mỗi sáng thức dậy cha con anh không còn được ăn những món do em nấu, mỗi bữa ăn sẽ không còn ai ngồi đối diện với anh, bới cho anh từng chén cơm, bảo anh ăn thêm chén cơm nữa cho khỏe, mỗi buổi tối sẽ không ai xem phim Việt Nam, sẽ không ai bàn luận về các nhân vật trong phim nữa. Và rồi căn phòng ngủ của hai vợ chồng mình cũng im ỉm đóng kín từ ngày ấy, cha con anh ngủ chung với nhau như con gà trống bơ vơ dẫn hai con gà con tục tục ngoài vườn đi tìm gà mẹ.
Và giờ đây mỗi khi đứng trước di ảnh của em, anh cảm thấy thương nhớ em vô cùng, một nỗi nhớ da diết cồn cào như khi người ta đói khát. Cái đói khát làm cho cơ thể hao tổn dần mòn, vắt kiệt sức của con người, đầu óc không còn có thể tỉnh táo để nhận ra được lối đi nào tốt hơn dành cho mình nữa.
Anh không trách hờn tại sao em lại bỏ cha con anh mà đi sớm như vậy, không trách em vì em không cùng anh đi hết đoạn đường còn lại như đã hứa. Anh không trách em khi em bỏ lại tất cả để một mình anh với biết bao nhiêu dự tính cho hai vợ chồng mình, bao nhiêu dự tính cho tương lai của con chúng ta. Mà em biết không anh chỉ trách anh, trách anh vì chưa làm được điều gì để em được sống hạnh phúc, chưa làm được gì nhiều cho em để đền đáp lại những tình cảm mà em đã dành cho anh suốt cả cuộc đời này.
Em ơi, em có biết không từ cái ngày mà hai vợ chồng mình cưới nhau đến nay, anh thật sự luôn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Bởi lẽ anh thật sự có em, điều đó như một giấc mơ vì anh biết anh luôn mãi không thể nào xứng đáng với tình yêu của em. Ngày đó em đẹp lắm, trong cả một băng chuyền vài chục công nhân em là người con gái đẹp nhất, em thật nổi bật, dịu dàng, đằm thắm trong mắt của biết bao nhiêu chàng trai.
Đã có rất nhiều người giàu có đeo đuổi em, họ luôn chào mời, tìm mọi cơ hội để được em đáp lại tình yêu thế mà em lại không màng đến, em lại quá dại khờ đem lòng yêu một thằng bần hàn cơ cực như anh. Giờ đây khi nghĩ lại, anh thấy sao mình quá ích kỷ, quá tham lam, tại sao anh lại muốn em, duy nhất chỉ mình em mà thôi? Giá như anh đừng làm thế thì có lẽ em của anh đã sống trong cuộc sống đầy đủ hạnh phúc hơn nhiều người rồi.
Cái thời đó sao mà ngu dại quá phải không em, suy nghĩ sao mà lại đơn giản cao khiết thế? Tụi mình gặp gỡ rồi yêu nhau như một sự tình cờ, cái tình yêu đầu đời trong sáng hồn nhiên chưa biết lo lắng gì, mình nuôi biết bao ước mơ, bao nhiêu dự tính, bao khát vọng cho tương lai hai đứa.
Cái ước mơ mà vợ chồng mình cứ ngỡ như dòng nước chảy xuôi dòng hiền hòa, êm đềm không có những khúc quanh bất chợt chứ mình đâu biết rằng chính từ cái ngày đó, cái ngày mà mình quyết định cưới nhau, biết bao nhiêu khó khăn chồng chất đổ ập xuống vợ chồng mình. Hai gia đình không chấp nhận cho hai đứa cưới nhau chỉ vì cái tuổi của hai đứa mình là bất sang tiệt mạng.
Vậy mà hai đứa mình vẫn không tin, vẫn yêu nhau tha thiết không rời nhau đến ba bốn năm trời. Thấy không thể ngăn được ba mẹ chúng mình đã cho hai đứa lấy nhau nhưng với một điều kiện ngày đám cưới không có xe hoa, chú rể phải ăn cắp cô dâu sang nhà trai trước và đi vào ngõ sau. Lúc đó trông em thật tội nghiệp vô cùng.
Là con gái ai cũng mơ được lên xe hoa một lần cho nở mày nở mặt vậy mà em phải lấy chồng một cách lén lút như chúng mình vụng trộm nhau sợ người ta dòm ngó vậy. Lúc đó anh có ý không chịu nhưng em lại cản ngăn “Thôi hai bên cha mẹ cho cưới nhau thì cũng tốt đẹp rồi, anh đừng làm thế kẻo mai về bên nhà chồng mọi người không thương thì tội nghiệp em lắm”.
Rồi chúng mình cưới nhau, em từ giã nệm ấm chăn êm của một gia đình khá giả phải tập thích nghi với cuộc sống khó khăn của nhà chồng. Em dậy sớm hơn để quét nhà, pha trà giặt quấn áo, em phải vội vã trở về sau buổi tan tầm để nấu cơm chiều, em phải tập gánh nước, rửa chén, vo gạo ngoài cầu ao, em tập tắm bằng nước phèn ngứa ngáy.
Rồi em tập nói, tập cười, tập đi đứng sao cho khoan thai nhỏ nhẹ, cho ý tứ trước gia đình nhà chồng. Em chỉ biết thút thít trong buồng khi bị cha mẹ anh la rầy, hay bị em chồng chê cơm sống canh nhạt mà chẳng dám than thở với cha mẹ ruột. Em cam chịu đủ điều cũng chỉ vì anh, vì hai đứa mình.
Vậy rồi ba năm sau chúng mình được phép ra riêng, con mình chào đời trong niềm sung sướng và hạnh phúc của vợ chồng mình. Em lại phải chịu bao đắng cay tủi cực nợ nần chồng chất. Căn nhà cấp bốn bằng tôn nóng như bưng cất xong rồi mà nợ đến năm năm sau mới trả hết cho anh em ba má. Em lại tiếp tục đi làm, bươn chải kiếm tiền thêm, tối đến hai vợ chồng mình lại phải lãnh thêm quần áo gia công về may, vậy mà vẫn không đủ. Đứa con thứ hai vỡ kế hoạch lại chui ra, em không thể cắt bỏ núm ruột của mình, và hai vợ chồng mình tiếp tục cày, cày mãi.
Thời đó em còn nhớ không, xí nghiệp may giải thể, anh thất nghiệp, một mình em lo đủ cả, tiền gửi con nhà trẻ, tiền ăn, tiền đám tiệc lễ nghĩa cứ liên miên, đến ăn một tô hủ tíu mà vợ chồng mình cũng đắn đo suy nghĩ. Anh còn nhớ có một lần nửa đêm tỉnh giấc, anh chợt thấy em nằm khóc một mình, anh hỏi nhiều lần chuyện gì mà em không nói. Nhưng em ơi dù em có cố tình giấu diếm thì anh cũng hiểu được vì sao em lại khóc.
Anh biết em đã phải cam chịu bao nhiêu nỗi vất vả, tủi cực, cay đắng không một lời than vãn chỉ vì yêu anh, em không muốn nói ra điều đó vì sợ anh buồn. Lúc ấy anh chỉ biết trách mình sao vô dụng, anh chỉ biết cúi đầu và cầu xin em hãy tha thứ cho anh, anh chỉ là một người đàn ông bất tài vô dụng, anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Mãi đến sau hai năm thất nghiệp anh mới tìm được công việc, một công việc mà có lẽ có thể nhiều người mặc cảm không thể làm được, công việc mà người ta dùng cái mỹ từ đẹp đẽ để tránh đi tiếng nói cửa miệng người đời: lao động công ích. Đó cũng là một cái nghề cao đẹp đúng không em, và anh biết em đã giấu bên gia đình nhà ba mẹ ruột của em khi có ai hỏi công việc hiện tại của anh. Em sợ gia đình bên ấy sẽ coi thường anh, em sợ anh sẽ mất mặt với mọi người.
Em ơi, giờ đây khi cuộc sống vừa mới tạm ổn, chúng mình vừa có dư giả một ít, hai đứa con chúng mình vừa mới lớn, chúng mình thật vui sướng biết bao khi nhìn thấy chúng học hành giỏi, ngoan ngoãn. Cuộc sống gia đình mình vừa tạm ổn rồi, con đường trước nhà vừa mới tráng nhựa phẳng lì nó mở ra cho hai vợ chồng mình biết bao nhiêu hy vọng.
Hai vợ chồng mình dự định sẽ mở đại lý bán gạo hay cho thuê mặt bằng kiếm thêm chút đỉnh. Nguyện ước chưa thành sự thật sao em nỡ đành bỏ cha con anh? Em thường nói với anh rằng từ nhỏ giờ em ít có đi đâu chơi xa lắm. Nếu sau này có điều kiện cả gia đình mình đi đâu chơi cho biết.
Anh dự tính hè này cả gia đình mình sẽ đi Đà Lạt với công ty anh. Em cũng đã chuẩn bị đồ đạc hết đâu vào đấy rồi, vậy mà cái ước mơ nhỏ bé ấy không thể nào thực hiện được. Có nhiều lúc anh thầm trách sao ông trời nỡ ác với vợ chồng mình như thế? Biết bao nhiêu người giàu có sống trong sung sướng, đầy đủ, còn vợ chồng mình chỉ có một ước mơ bé nhỏ vậy mà vẫn không thể nào thực hiện được phải không em? 
Em biết không cái ngày mà bác sĩ mời anh vào phòng riêng báo cho anh biết về bệnh lý của em, anh đã ngã khụy ngay trong bệnh viện. Anh không thể tin là vợ anh mắc phải căn bệnh ngặt nghèo đó và em chỉ còn có thể sống trên cõi đời này năm tháng nữa thôi.
Anh đã giấu em, anh sợ em sẽ hành động dại dột khi biết mình mắc căn bệnh hiểm nghèo đó. Mỗi ngày đi qua, mỗi khi nghe em nói chuyện với những người đến thăm về căn bệnh phổi trắng của mình, căn bệnh như anh nói chỉ cần hai năm điều trị là sẽ hỏi hoàn toàn, nhìn thấy nụ cười tươi tắn đầy lạc quan của em mà anh không kiềm được nước mắt. Anh đã lén khóc thầm một mình ngoài hành lang bệnh viện, khóc một mình ở trong nhà vệ sinh.
Nhưng rồi thời gian đi qua căn bệnh của em vẫn không hề thuyên giảm, anh đã phải đành để bác sĩ cho em xạ trị, cách trị bệnh duy nhất cho người bệnh K. Lúc ấy linh tính đã báo cho em biết rằng sẽ không thể nào qua được cơn bệnh này. Em đã khóc, em khóc thật nhiều nhưng có một điều đặc biệt là em không nói gì, em chỉ nằm đó im lặng.
Lúc đó anh lo lắng lắm, anh sợ em sẽ không thể vượt qua được, em sẽ tự tử. Và rồi anh trông chừng em, trông em như một đứa trẻ đang chơi một trò chơi dại dột. Anh không dám ngủ, anh cứ nằm đấy bên cái khung cửa sổ phòng bệnh, cái khung cửa sổ ở tầng ba, nơi mà trước đây đã có không ít người nhảy xuống khi biết mình mang trong người căn bệnh quái ác đó.
Vậy là cũng bốn lần xạ trị, em cứ nằng nặc xin về căn nhà của hai vợ chồng mình, em nói muốn được sống trong ngôi nhà ấy, bên cạnh chồng con trong những ngày tháng ngắn ngủi của đời mình. Và em đã chuẩn bị cho mình một sự ra đi, một sự ra đi đã báo trước. Em tỉnh táo nhận ra rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa, em ôm con vào lòng, dặn dò, trăng trối, bảo con phải nghe lời ba, phải chăm sóc cho ba thay mẹ.
Em dặn anh phải lo cho con học hành cho tới nơi tới chốn, em không muốn con mình phải sống cuộc đời đau khổ như cha mẹ nó. Em nói với anh em không có gì ân hận mà chỉ tiếc một điều đó là em chưa lo gì được cho con chúng mình, chúng nó còn bé quá.
Anh biết trong những ngày tháng qua căn bệnh hoành hành em đau nhức lắm, em của anh gầy đi nhiều, tóc em rụng gần hết rồi. Biết bao nhiêu chén thuốc đắng, bao nhiều lần tiêm kim vào cơ thể giày vò thân xác, biết bao nhiêu ngày em quằn quại đau đớn vì khó thở, bao nhiêu ngày em trằn trọc không thể chợp mắt.
Có thể đối với em sự ra đi này là giải thoát chính mình vì em biết rằng không thể vượt qua được căn bệnh hiểm nghèo. Thế nhưng em ơi, đối với anh sự ra đi của em là nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời anh và con mà không có gì có thể bù đắp được. Em ơi, anh biết em thương anh nhiều lắm, những ngày tháng cuối cùng bên nhau biết mình không qua nổi, em luôn mong mỏi anh sẽ chắp nối với chị Tư, dì ruột của mấy con.
Anh biết em nghĩ anh còn quá trẻ, nếu sau này yêu một người con gái khác thì con tụi mình sẽ khổ, em không muốn con mình sống trong cảnh dì ghẻ con chồng, em sợ anh phải tiếp tục chịu đau khổ nếu gặp người đàn bà không ra gì. Không phải anh chê dì Tư xấu hay không tốt, người ta thường bảo "sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì", dì Tư thương hai đứa con mình lắm, dì chăm sóc tụi nó như con ruột vậy.
Nhưng nếu em cứ trách anh không làm theo lời trăng trối của em thì anh không thể. Anh không thể làm được điều đó chỉ vì anh không thể phản bội em, anh không thể phụ tấm chân tình, phụ bỏ những tình cảm cao đẹp mà em đã dành cho anh trong suốt mười lăm năm trời chúng mình có nhau. Thế là em của anh đã ra đi, đi mãi mãi, chỉ ba mươi phút trước em còn dặn dò anh đủ điều, vậy mà...
Em ơi, anh vẫn thường không tin vào số mệnh, trước đây ba mẹ không cho mình cưới nhau vì không muốn chúng mình gãy gánh giữa đường nhưng điều đó đâu ai muốn đúng không em? Điều mà anh luôn cảm thấy hạnh phúc là dù vợ chồng mình chỉ được hạnh phúc trong một khoảng thời gian thật ngắn ngủi nhưng chúng mình đã có được những ngày tháng hạnh phúc bên nhau không dễ gì tìm được.
Anh thật sự không có gì hối tiếc và luôn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc khi yêu em và được em yêu. Bây giờ điều duy nhất anh chỉ mong ước là làm sao nuôi hai đứa con chúng mình ăn học thành tài, để đền đáp lại những gì em đã hy sinh cho anh, đền đáp lòng nguyện ước của em. Anh chỉ cầu mong em hãy phù hộ cho anh luôn mạnh khỏe để tiếp tục sống, tiếp tục nuôi con của chúng mình thôi em nhé. Ở suối vàng em hãy an tâm đừng bận lòng vì anh nữa.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)