To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Với em, anh là tất cả
ờ vai anh sẽ là chỗ dựa cho em mỗi lúc em cần được an ủi; cánh tay anh sẽ nâng đỡ những lúc em gục ngã; bàn tay anh sẽ lau những giọt nước mắt cho em trong những lúc em thấy mình yếu đuối và trái tim anh sẽ sưởi ấm cho tâm hồn em lạnh giá. (Thúy)
From: Bùi Thị Thúy
Send: Mon 10/11/2010 4:54PM 
Tôi là con út của một gia đình làm nông, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm lụng vất vả mà cũng chỉ đủ ăn. Bươn trải với miếng cơm manh áo làm cho bố mẹ tôi ngày càng già yếu. Thương bố mẹ vất vả, tôi quyết tâm học tập thật tốt để không phụ lòng cha mẹ. Và điều quan trọng có thể trang bị cho mình những kiến thức để bước vào đời với hy vọng một ngày nào đó có thể thoát khỏi cảnh nghèo.
Năm tháng lặng lẽ trôi, tôi lớn lên với sự nuôi dưỡng, thương yêu đùm bọc của cha mẹ và ngày tôi bước vào cấp 3 cũng đã đến, với bao hoài bão và ước mơ của tuổi trẻ. Người ta bảo nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò quả là không sai. Tôi tuy là con gái nhưng lại rất nghịch ngợm và nhiều lúc khiến cho cha mẹ không khỏi phải bận lòng, dở khóc dở cười vì tôi, lịch sử huy hoàng quá!
Bước vào năm cuối cấp để lại trong tôi nhiều ấn tượng nhất và cũng trong thời gian này tôi đã có tình cảm với một người. Quá xa để gọi là yêu nhưng cũng đủ để gọi là thích nhưng cũng chưa phải lớn để chúng tôi nuôi dưỡng tình cảm đó. Vì tính trẻ con và hiếu thắng của mỗi người nên chúng tôi đành "goodbye my love".
Mối tình đầu tan vỡ, tôi lao vào học và quyết tâm phải đậu đại học vì bản thân và cũng không muốn làm bố mẹ phiền lòng thêm nữa. Cuối cùng ước mơ đó cũng thành hiện thực khi tôi đậu vào một trường đại học mặc dù không được như mong muốn. Cầm tờ giấy nhập học trên tay bố nhìn tôi và nói: "Con giỏi lắm! Con đã không phụ sự kỳ vọng của bố mẹ, cố gắng nghe con". Lúc đó tôi không biết nói gì chỉ biết khóc thôi (mít ướt mà).
Ngày tôi đi nhập học đã đến mang theo giọt nước mắt của người mẹ, sự lo lắng của người cha, lo cho đứa con dại khờ lần đầu tiên xa nhà. Tôi vào trường tất cả đều xa lạ với tôi: con người, nhà trường, nơi ở hoàn toàn đều lạ lẫm không giống như ở quê nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi khôn lớn. Tôi còn nhớ không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần vì nhớ nhà nữa. Nhưng rồi tất cả cũng qua đi theo dòng quay thời gian, tôi đã vượt qua tất cả để ngày hôm nay khi chỉ còn mấy ngày nữa thôi tôi đã là sinh viên năm ba của ĐH Sư phạm Đà Nẵng. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chỉ dừng lại ở đó.
Cuộc sống của tôi bị xáo trộn có lẽ từ ngày tôi gặp anh. Tôi gặp anh vào dịp Tết khi anh sang nhà anh họ tôi chơi. Sự tình cờ kèm theo một chút duyên phận nên chúng tôi đã quen nhau. Nói thật lúc gặp anh tôi chẳng thấy có gì đặc biệt, cũng chẳng phải là tiếng sét ái tình, phải lòng hay là một cái gì tương tự thế. Tôi chỉ xem anh như những người bình thường tôi từng gặp, vẫn hay đi lướt qua tôi như ta vẫn nhìn thấy nhau khi đi trên đường. Vì thế tôi không để ý lắm.
Thật bất ngờ, bỗng có một hôm tôi nhận được tin nhắn muốn làm quen của anh khi tôi chuẩn bị vào trường sau những ngày Tết vui vẻ, no nê bên gia đình. Như phản xạ tự nhiên tôi nhắn tin trả lời với tư tưởng thích làm quen thì làm quen có gì đâu mà phải sợ. Và từ đó chúng tôi hay liên lạc với nhau.
Thời gian cứ thế trôi rồi bất chợt vào một ngày đẹp trời (tôi nghĩ vậy nhưng không chắc thế) bầu trời cao và trong xanh không chút gợn mây, ánh nắng chan hòa hòa quện với từng cơn gió tạo thành một bản nhạc du dương làm mê lòng người. Trong khung cảnh đó anh đã ngỏ lời yêu tôi. Thật sự bất ngờ tôi không biết lúc đó tim tôi có ngừng đập không nhưng cũng cố giữ bình tĩnh để lấy lại cân bằng.
Đố ai đó tôi có nhận lời không? Nhận là nhận thế nào khi tôi bước vào đời với niềm kiêu hãnh của một người con gái nên tôi từ chối là điều tất nhiên vì còn nhiều lý do. Chúng tôi ở cách nhau quá xa, với lại chúng tôi mới gặp nhau một lần lấy gì làm bảo đảm. Nói đúng hơn là lúc đó tôi chưa có tình cảm với anh. Những ngày tiếp sau đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Nhưng đúng là cuộc sống chẳng ai học trước được chữ ngờ. Khi không biết tự bao giờ tôi đã bắt đầu có tình cảm với anh. Bắt đầu thấy nhớ và muốn nói chuyện với một người kể từ ngày mối tình đầu của tôi tan vỡ. Và theo quy luật, làm theo sự mách bảo của con tim nên tôi đã nhận lời yêu anh.
Từ khi yêu anh tôi không còn là tôi. Và cũng không biết vì sao tôi yêu anh, tôi chỉ biết anh là người duy nhất khiến tôi có thể không ăn cơm để ra mạng chỉ để được nói chuyện với anh. Khiến tôi giữa trưa nắng đi nạp tiền chỉ để nhắn tin với anh. Trong khi trước đó tôi chưa bao giờ làm với bất kỳ người con trai nào. Tôi thay đổi khiến cho cô bạn tôi cũng phải ngạc nhiên. Tất nhiên là nó sẽ hỏi và tôi buộc phải trả lời là tôi đã yêu. Anh đã làm trái tim tôi thực sự rung động.
Tình yêu chúng tôi dành cho nhau mong manh như tựa lá. Vì sao ư? Chính là khoảng cách. Khoảng cách địa lý khiến cho trái tim con người cảm thấy bất an, và lo lắng. Tôi cũng là con gái nên cảm giác không tin tưởng có trong tôi là một điều dễ hiểu (nên tôi rất hay giận hờn vu vơ). Trong khi đó anh khác với những người con trai tôi từng gặp đó là anh quá lạnh lùng, lạnh lùng đến băng giá. Một chút hiếu kỳ của con gái bạn biết không tôi đã có ý nghĩ sẽ tìm hiểu anh và hy vọng bằng tình yêu của mình một ngày nào đó tôi sẽ làm cho tảng băng đó tan chảy thành những dòng nước ấm để sưởi ấm cho tâm hồn một con người.
Vì vậy, khi kết thúc năm hai tôi quyết định vào Vũng Tàu thăm anh chị và cháu. Nhưng điều quan trọng là để gặp anh nói đúng hơn là tôi đi tìm niềm tin cho chính mình để tôi có thể yêu và chờ đợi. Từng đêm trắng tôi đã dệt mộng cho mình về ngày được gặp anh với bao câu hỏi ngổn ngang: Không biết khi gặp anh, anh có nhận ra tôi, có còn nhớ tôi không? Và khi thấy tôi rồi anh có còn muốn quen tôi nữa không? Tôi vào Vũng Tàu mang theo những câu hỏi như vậy đấy.
Ngày gặp anh cũng đã đến khi anh nói chiều nay anh sẽ xuống. Tôi đã vui như thế nào khiến cho anh chị tôi cũng phải ngạc nhiên và nói tôi hôm nay có vấn đề. Nhưng niềm vui đó chưa được bao lâu thì bị dập tắt khi anh gọi: "Em ơi! Trên này đang mưa anh không thể xuống. Anh xin lỗi". Nén một tiếng thở dài tôi nói: "Không sao đâu anh. Để khi khác cũng được mà". Nhưng anh đâu biết tôi buồn và thất vọng như thế nào. Trống trải, cô đơn. Và tôi tự hỏi: "Chờ đợi phải chăng là hạnh phúc?".
Kỳ nghỉ hè cũng đã hết khi tôi phải ra lại Đà Nẵng, trở về với ngôi trường của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi vẫn chưa thể gặp được anh vì còn nhiều lý do. Chiếc xe chuyển bánh mang theo nhiều tâm trạng. Nhìn lại phía sau chỉ là một khoảng trống, cô đơn, hụt hẫng khi trước mắt tôi không phải là anh, người tôi muốn gặp nhất.
Có những cái đã qua nhưng cũng phải khiến cho người ta nhìn lại và suy nghĩ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của chúng tôi. Liệu quá xa vời và mong manh khi cuộc đời không hề đơn giản. Liệu tôi quá mơ mộng khi theo đuổi một tình yêu không có thật? Anh có yêu tôi thật hay chỉ đùa cợt trên tình cảm của tôi thôi. Vì chúng tôi ở cách nhau quá xa. Người ta bảo xa mặt thì cách lòng mà.
Điều đó khiến tôi phải phân vân và không còn tự tin như trước nữa. Tôi thật sự hoang mang. Chính giây phút ấy tôi đã quyết định rời xa anh. Và chỉ xem anh như là một ký ức từng xuất hiện trong tôi. Tôi đã nghĩ tình cảm của chúng tôi chưa đến mức sâu đậm nên chắc sẽ dễ dàng quên được. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu khi tôi không thể quên được anh.
Tưởng rằng mọi thứ sẽ chấm dứt và lui về dĩ vãng bởi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng trong lúc tôi đang tuyệt vọng nhất thì anh lại đến bên tôi và nói: "Em ơi, anh sẽ ra Quảng Ngãi làm". Nhưng tôi đã không tin vì so với Sài Gòn anh sẽ không bao giờ ra Quảng Ngãi. Nhưng thật bất ngờ khi trước mắt tôi là anh con người bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt tôi khi tôi đón anh tại Đà Nẵng.
Bạn có tin không tôi đã khóc, khóc cho niềm vui, cho niềm hạnh phúc. Hạnh phúc vì giờ đây tôi đã có anh bên cạnh, từ giờ trở đi khoảng cách địa lý không còn là chướng ngại vật ngăn cách chúng tôi nữa. Tảng băng tưởng chừng như sẽ không bao giờ tan chảy thì giờ đây tôi lại được chính tảng băng ấy sưởi ấm.
Thật kỳ diệu phải không? Và tôi sẽ cùng anh xây đắp cho ngân hàng tình yêu của chúng tôi, cùng anh bước tiếp trên con đường tương lai tràn đầy hạnh phúc. Thế đấy tình yêu đến với tôi là vậy đó. Không hề đơn giản phải không? Có những lúc tôi tưởng như tôi và anh sẽ xa nhau mãi mãi nhưng chúng tôi đã vượt qua được giai đoạn khủng hoảng để bây giờ chúng tôi không thể sống xa nhau được nữa.
Qua đây tôi nhận thấy rằng có những cái tình cờ nhưng lại là định mệnh. Có những cái thoáng qua nhưng lại tồn tại mãi mãi. Chỉ cần ta có niềm tin và chỉ cần một chút chờ đợi thôi hạnh phúc sẽ đến với ta. Nhưng hạnh phúc cũng rất mong manh vì vậy phải biết nắm bắt, quý trọng, gìn giữ nó đừng để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc thì đã là quá muộn. Và bạn thấy đấy: Đợi chờ phải chăng là hạnh phúc?
Cầu chúc cho những đôi yêu nhau sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Những ai chưa yêu sẽ tìm được nửa còn lại của mình. Để cuộc đời này tràn ngập tình yêu thương và niềm hạnh phúc. Không còn đau khổ và sự thù hận.
Và điều cuối cùng em muốn nói với anh rằng:
Anh yêu! Tình yêu em dành cho anh là vậy đó. Không cao sang nhưnng chân thành, giản dị nhưng ấm áp, trong sáng như ánh nắng ban mai. Và em yêu anh bằng cả trái tim không hề gian dối. Có những lúc anh đã hỏi em rằng tại sao em yêu anh. Thì em cũng chỉ biết nói rằng em yêu anh đơn giản vì em yêu anh, với em thế là đủ. Em yêu anh bởi anh cho em biết được thế nào là yêu, nhớ nhung, buồn tủi xen kẽ những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.
Anh đã cho em niềm tin, sự ấm áp và bình an, cho em thấy được ý nghĩa của cuộc sống. Em yêu anh bởi vì bờ vai anh sẽ là chỗ dựa cho em mỗi lúc em cần được an ủi, cánh tay anh sẽ nâng đỡ những lúc em gục ngã, bàn tay anh sẽ lau những giọt nước mắt cho em trong những lúc em thấy mình yếu đuối và trái tim anh sẽ sưởi ấm cho tâm hồn em lạnh giá. Và rồi anh sẽ che chở cho em suốt cả cuộc đời, để anh sẽ là của em mãi mãi.
Anh yêu! Những điều anh mang đến cho em quá nhiều, còn với em, em chẳng có gì cả ngoài trái tim, cuộc sống và tình yêu của em gửi đến cho anh. Em sẽ như cơn gió thổi mát cho anh những ngày hè nóng nực, mang ấm áp cho anh trong những mùa đông lạnh giá, đem niềm vui, sức sống cho anh với mùa xuân tươi trẻ. Tất cả chỉ nói một điều: Với em, anh là tất cả.
Anh yêu! Có những lúc em sẽ chạnh lòng khi anh nhắc đến một người con gái khác. Nhưng em sẽ không ghen bởi vì em tin anh, tin tình yêu anh đã dành cho em, tin rằng trong trái tim anh chỉ có một mình em thôi. Giờ đây trên trời cao có muôn ngàn ngôi sao cũng là bấy nhiêu tình em gửi vào đó. Và em sẽ từng ngày từng ngày hái tặng anh những ngôi sao đó để anh biết được rằng em yêu anh rất nhiều.
Anh yêu! Vậy là em đã hoàn thành câu chuyện tình yêu của chúng mình rồi đấy. Anh thấy thế nào? Còn với em, em đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì em đã có anh bên cạnh. Và trước mắt em giờ đây đều nhuốm màu của hạnh phúc.
Cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)