Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trút buồn bực vào vợ bằng những trận đòn dã man
ình càng nhịn không nói anh ta càng tức tối, hễ về đến nhà là đập phá đồ đạc, chửi rửa mình và dòng họ mình thậm tệ, để mình hé răng ra là anh ta xông vào đánh túi bụi, đuổi ra khỏi nhà. (Bích)
Từ: BICH
Đã gửi: 19 Tháng Bảy 2012 9:22 SA
Mình đã kết hôn được 5 năm và trải qua 4 năm yêu nhau, nhưng giờ đã ly hôn gần được 2 năm rồi. Chồng mình cũng là trí thức, tốt nghiệp đại học, những tưởng lấy một người đàn ông yêu mình, lại có học vấn thì cuộc sống sau này của mình và con cái sẽ sung sướng, học hỏi được nhiều cái hay cái tốt và hạnh phúc. Vì như ông cha ta từng bảo "gần mực thì đen gần đèn thì sáng" mà, mình chỉ tốt nghiệp trung cấp và hiện giờ chuẩn bị tốt nghiệp đại học thôi.
Ai ngờ được sự đời, chỉ vì yêu mới đến với nhau thôi chứ gia đình đâu ai ép buộc gì, nên giờ có khổ thì cũng cắn răng mà chịu đựng. Mình lấy chồng được 5 năm thì chỉ có 2 năm hạnh phúc, lúc đó mình chưa có con cái gì, năm sau nữa thì mình có bầu. Có lẽ cuộc sống thay đổi kể từ ngày mình sinh con, anh suốt ngày rượu chè bê tha, đi từ sáng đến nửa đêm, có hôm không về luôn.
Mình buồn lắm, ngày nào cũng đỏ con mắt lên ngóng tiếng xe của chồng từ đằng xa, sợ mỗi khi có tiếng chuông điện thoại reo vì sẽ báo một câu không về ăn cơm. Nhiều khi mình không muốn nghe máy vì điều đó, nên mỗi lần anh ta nhậu về mình hay cằn nhằn nên vợ chồng thường cãi vã và tất nhiên là những trận đòn liên tiếp giáng xuống người mình là chuyện đương nhiên.
Một lần 2 lần rồi anh ta được đà, thế là vui thì không sao chứ buồn thì lại mang mình ra mà trút hết bực tức. Một tuần may ra anh ta chỉ ở nhà được một ngày, và chuyện quan hệ vợ chồng cũng chẳng có luôn vì mình có đòi hỏi thì anh ta cũng không thích, mà có thì chỉ làm cho qua chuyện. Nói mãi cũng thành chán nên mình chẳng buồn nói nữa mà cố chịu đựng.
Mình càng nhịn không nói anh ta càng tức tối, hễ cứ về đến nhà là đập phá đồ đạc, chửi rửa mình và dòng họ mình thậm tệ, để mình hé răng ra là anh ta xông vào đánh túi bụi, và đuổi mình ra khỏi nhà. Một hôm mình phát hiện nhiều tin nhắn yêu thương trong máy điện thoại của anh ta, mình có gặng hỏi thì anh ta bảo mấy đứa vớ vẩn, rồi thôi.
Mình quá tin chồng nên cũng không làm to chuyện. Cái gì đến rồi sẽ đến, mình phát hiện hàng tháng anh ta thường gửi tiền cho người con gái đó, và có hôm lúc 3 giờ sáng mình gọi cho anh ta thì tắt máy và mình đã gọi vào số máy của người anh ta gửi tiền thì cô ta bảo không biết anh là ai, và tiền gì. Nhưng sáng hôm sau anh ta về chửi mình là không biết liêm sỉ, và đánh mình vì chuyện tối qua.
Mình ức lắm nên quyết định gửi đơn ly hôn ra tòa dù trong lòng vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng còn sống thế này mình chịu không nổi. Trước khi gửi đơn mình có hỏi anh một câu là anh có muốn quay về với gia đình không thì anh trả lời là không, anh bảo: "tao đâu có ngu". Anh ta là một trí thức mà ăn nói như người vô học vậy, lúc nào cũng tao mày và chửi thề.
Nhiều khi nghĩ mình đã làm sai điều gì, mình chỉ mong anh nói cho mình biết, mình sẻ sửa đổi nhưng cái mình nhận được từ anh là câu: lớn rồi tự biết đi. Mình cần anh và yêu anh nhiều lắm, vì anh mình có thể làm tất cả mọi thứ, nên giờ đây mình đã ly hôn gần 2 năm rồi mà dư âm của nó vẫn còn. Mình và anh đã có với nhau đứa con gái 5 tuổi, con hiện giờ sống với mình, anh ta thương và chiều con lắm.
Trẻ con bây giờ khôn và sống thực dụng, mình cũng đang đau đầu vì hậu của ly hôn chưa giải quyết xong, giờ lại tới lượt con cái. Con mình mới 5 tuổi nhưng nó biết hết mọi chuyện và nó sống bị ám ảnh với chuỗi ngày dài chứng kiến bố đánh chửi mẹ. Cháu bảo với mình là mẹ không được đi lấy chồng vì sẽ giống như bố, về đánh và đập đồ đạc.
Nó ở với mình nhưng thường xuyên được bố đón về đi chơi và mua sắm vì anh ta có thu nhập cao, còn mình chỉ đủ sống thôi. Cuộc sống phòng trọ không thoải mái và tiền bạc cũng không dư giả gì nên không thể đáp ứng cho con mọi thứ nó cần. Còn bố cháu thì khác, thích gì được nấy, không cần biết là bao nhiêu tiền nên nó thích lắm. Nhiều hôm nó bảo đi mua với bố thích hơn, được mua đồ xịn, muốn là bố đồng ý ngay, được ngủ phòng máy lạnh và nhiều thứ khác nữa.
Giờ mình chẳng nói được con mình nữa, mỗi lần nói con toàn đưa bố nó ra hù dọa mình rồi gọi điện cho bố. Kiểu bà nói xuôi ông nói ngược thế này làm sao mà dạy con được hả bạn. Mình cũng đồng ý là lâu lâu đón con về thì chiều chuộng nó một chút không sao nhưng phải nói cho con hiểu giá trị của những thứ mình mua cho nó.
Cuộc sống sau ly hôn cũng vất vả lắm, phải lo kiếm tiền để lo trang trải cuộc sống, lo cho con ăn học, lo dạy con như thế nào cho con không hư hỏng. Nhiều khi nản lắm, muốn giao nó cho ba cháu nuôi nhưng không đánh lòng, vì thương con qua, cháu bị thiệt thòi quá nhiều rồi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)