Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thư gửi vợ trong ngày ông Công, ông Táo
ần trước anh đã viết cho em một bức thư, trong hoàn cảnh đó, bức thư đầy những ân hận, nuối tiếc, thương nhớ và kỷ niệm. Lần này thì khác, lòng anh bây giờ đầy những uất hận và đau thương.
From: Ha Noi
Sent: Saturday, February 10, 2007 10:52 AM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Buc thu khong gui 
Thủy thương! 
Mặc dù anh biết điều gì phải đến thì cũng đã đến. Khi anh chấp nhận để cho em bước vào cuộc sống đầy bon chen, thủ đoạn và lừa lọc này, anh biết sẽ có một ngày như ngày hôm nay. Rất ít người đàn bà có thể vượt qua thử thách này và em cũng chỉ là một người đàn bà rất bình thường như muôn người khác. 
Anh không muốn viết những lời nặng nề, nhưng lòng anh bây giờ không làm sao mà yên được. Lại như ngày xưa, đêm không ngủ được, anh lang thang khắp phố phường Hà Nội, nhìn ngắm những sinh vật vật vờ trong đêm tối. Một cuộc sống không hiện tại mà cũng chẳng có tương lai. 
Đã 9 năm kể từ cái ngày 13/1 định mệnh ấy, theo con nước trôi đi, cuộc sống của hai ta cũng chỉ có được gần một năm hạnh phúc. Số lần anh đưa em đi chơi, uống nước có thể đếm lại được. Những giây phút hạnh phúc thật là hiếm hoi. 
Mai là 23 Tết, ngày ông Công ông Táo tổng kết tất cả những gì diễn ra trong năm. Trước nay chẳng bao giờ anh quan tâm đến ngày này, đó là ngày của lo toan, của nội trợ. Đêm nay anh lại không ngủ được. Đầu anh bây giờ đầy những “giá như”: giá như không có chuyện gì xẩy ra, giá như em chưa mua được nhà mới, giá như… thì dù sao ngày mai cũng là một trong những ngày vui vẻ vì em đã có thể tự hào ngẩng mặt lên với bạn bè, với đời.
Anh vẫn không hiểu tại sao ông Công ông Táo – 2 ông lại có thể sống vui vẻ hạnh phúc với chỉ một bà vợ chung. Anh không thể sống như vậy được. Căn hộ mới đó là của em, hoàn toàn là của em. Có thể em là một người phụ nữ thông minh, tài giỏi nhưng mà trong căn hộ đó luôn có một phần tiền, thậm chí là một phần lớn tiền có được là do em đã chấp nhận đánh đổi cuộc sống gia đình mình. Chúc mừng em, giao dịch đã thành công.
Cứ nghĩ đến cảnh em ăn nằm với người ta, tung tẩy với người ta lựa chọn đồ đạc, nội thất cho căn hộ - mà theo em nghĩ là căn hộ hạnh phúc của hai ta. Em bảo để tặng cho anh một sự bất ngờ khi anh đi công tác về ư? Một căn hộ rộng rãi với 3 phòng ngủ đã hoàn chỉnh mọi thứ ư? Đâu có phải như vậy. Đó chỉ là một cảnh báo đơn giản: căn hộ không phải là của anh. Anh không thể ngủ được.
Ngày mai cúng ông Công ông Táo, cũng không phải là anh ngồi mâm cơm gia đình mà là người đó. Lậy trời đừng để anh gặp. Anh luôn phải tự trấn tĩnh mình, thật bình tĩnh vì nó vẫn đang là cuộc sống hiện tại của em. Không hiểu sao 9 năm chung sống, anh chưa bao giờ thực sự giận dữ được với em, anh luôn thấy em yếu đuối, luôn cần được che trở, bảo vệ. Em bây giờ đã khác, khác xưa nhiều lắm, đã khôn ngoan và lạnh lùng hơn rất nhiều vậy mà anh vẫn muốn bảo vệ em.
Ngay khi em nói đã có đủ tiền và sẽ cố gắng mua nhà trước Tết này, cái sự mừng vui ào đến, rồi lại ào đi. Anh hiểu rằng cái đích của của cuộc chia tay đã hiện ra trước mắt. Suốt thời gian qua, kể từ khi em bỏ công việc làm ổn định, chạy theo những toan tính để có thể mua nhà, tậu xe vượt lên trên cuộc sống của đa số những người khác, anh đã luôn cố gắng ở bên em, cố gắng mang lại cho em cảm giác yên tâm, giữ gìn hậu phương, chăm lo con cái để em có thể thực hiện ước mơ của mình. Và khi ước mơ trở thành hiện thực thì cũng là lúc em không còn cần đến sự có mặt của anh nữa. Ngày hôm nay em đã có nhà, có một tương lai bên cạnh các đại gia, chính khách giầu có, phong lưu. Bố con anh vẫn sống cuộc sống thường nhật, cơm ăn ngày 3 bữa, quần áo vài năm mua một lần.
Anh không ngủ được, tay chân anh chỉ muốn đấm đá thật mạnh vào không trung, miệng anh chỉ muốn hét to lên một câu gì đo vô nghĩa. Nhắm mắt lại là anh lại thấy hình bóng em, ánh mắt và miệng cười mờ mờ, ảo ảo. Anh không thể nhớ được khuôn mặt em nữa. Làm sao anh có thể thoát ra nó đây?
Anh vừa mới học xong một khoá học về quản lý dự thay đổi. Học để quản lý người khác trong một môi trường đầy những biến động và bất ổn. Thầy có nói về “tâm lý tự bảo vệ” hay ở ta còn gọi là “tinh thần AQ”. Anh thấy nó thật đúng với những gì đang diễn ra trong anh. Anh vẫn luôn tự nhủ với mình rằng: đó là do công việc bận rộn, đó là do việc thờ cúng nên em luôn mệt mỏi, luôn không muốn gần anh, nên đêm em không ngủ ở nhà, nên em thế này, nên em thế nọ. Anh vẫn biết rằng đó là việc ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu hay không chịu hiểu. Phương pháp để vượt qua trạng thái tâm lý đau thương, thích nghi với hoàn cảnh mới là cố gắng thúc đẩy, hướng “đối tượng” vượt qua các giai đoạn tâm lý, đặc biệt là giai đoạn “tức giận”. Không ngờ rằng cái món này vừa mới học xong thì lại phải vận dụng ngay vào chính mình.
Nhưng anh không biết làm thế nào để tức giận được với em. Khi cố gắng tức giận, anh chỉ thấy tức giận với chính bản thân mình, tức giận với cái đám đại gia lắm tiền thừa mỡ. Anh phải cố kìm nén sự tức giận của mình vì anh biết trong con người anh, nếu sự tức giận được biểu hiện ra thì chắc chắn đó là sự trả thù. Trả thù. Và khi anh đã trả thù thì đó sẽ là những hành động khủng khiếp nhất mà chắc chắn sẽ không giống với những gì em đã biết. Sự trả thù chỉ có trong phim. Nhưng như thế sẽ đồng nghĩa với việc anh đưa bản thân anh, cùng với em và 2 con xuống địa ngục.
Nhưng sự tức giận không được thể hiện ra cũng tức là còn lâu lắm anh mới thích nghi được với sự thay đổi này. Anh cảm thấy yếu đuối và bất lực. Anh đã kể cho em nghe việc một lần ở cơ quan, anh được chứng kiến cảnh một người đàn ông đánh ghen, cố gắng lao vào tình địch một cách yếu đuối và tuyệt vọng. Anh đã can ngăn, khi chạm vào người anh ta anh có cảm giác như động vào một đống thịt xương vô hồn. Anh đưa anh ta xuống thang máy, đi cùng một đoạn đường. Nhìn người đàn ông đó, anh chỉ có cảm giác thương hại và có chút khinh bỉ. Và rồi ngày hôm nay, anh lại rơi vào tình cảnh như thế. Đúng là thế đời xoay vần.
Em rời xa anh là đúng thôi, anh đâu có gì mà tranh đấu. Sức khoẻ anh không bằng người, tiền bạc anh không có được bằng cái phần lẻ người ta vẫn dùng để tiêu vặt, sự quan tâm, săn sóc, nâng niu người đẹp anh cũng đâu có kinh nghiệm của người ta. Chỉ trách là mình đã cố gắng bảo vệ, níu kéo cái không thuộc về mình thôi.
Phòng ngủ trong căn hộ của em cũng không sơn mầu tím hồng - mầu ưa thích của em nữa. Nó đã được thay thế bằng mầu xanh, một mầu lạnh lẽo và có phần u tối. Không còn anh làm chỗ neo đậu, cuộc sống của em rồi sẽ trôi về đâu. Mặc dù cơ bản em đã có đủ tất cả, nhưng anh vẫn lo cho cuộc sống tương lai của em. À mà tại sao anh cứ phải lo cho em nhỉ? đúng là nực cười phải không. Em bây giờ khóc đã có người đưa khăn, vui đã có người chia sẻ, cô đơn đã có người bên cạnh, hạnh phúc có kẻ cùng vui. Anh phải lo cho cái bản thân anh mới đúng chứ. Đêm đêm lang thang một mình cùng loài chuột gián, ngày sống vất vưởng như con quạ tanh hôi, ngửi thấy mùi tiền ở đâu thì cố gắng chen lấn, xô đẩy mong rỉa rói được chút ít, vui buồn là gì có mà cần chia sẻ, bực mình lắm thì cũng chỉ đá đít được thằng cu mấy cái. Tội nghiệp thằng bé.
Mà con người em cũng lạ thật, bao nhiêu năm chung sống, lỗi lớn có ít, lỗi bé có nhiều vậy mà anh chưa từng được nghe em nói một câu “xin lỗi”. Mặc dù bây giờ nói câu đó cũng chưa thể có một tác dụng gì cụ thể nhưng trong đời này anh vẫn muốn được nghe em nói câu đó dù chỉ một lần.
Mong rằng thời gian sẽ làm lành vết thương. Anh vẫn muốn nhắc lại câu nói này: dù bất cứ khi nào, bất kỳ ở đâu và trong hoàn cảnh nào, chỉ cần em nhấc máy gọi, anh sẽ có mặt bên cạnh em. Và vẫn luôn có một căn phòng mầu tím hồng trong ngôi nhà của anh (nếu anh có nó) dành cho em. Em vẫn mãi mãi là mẹ của các con anh.
Sắp tới ngày Lễ tình nhân rồi, lại 10 ngày nghỉ Tết. Anh biết làm gì đây ???
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)