You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tết này sao anh buồn quá!
gày 29 Tết là ngày buồn nhất. Anh ở bên em cả ngày, chơi nhà em như một con rể tương lai để khi tối sắp ra về là lời chia tay... Em làm tim anh nhói lại, nước mắt anh trào ra và anh bật khóc. Gió thật lạnh, con ngõ chỉ còn anh và nỗi cô đơn.
From: tr3con
Sent: Thursday, February 18, 2010 11:16 AM
Ngay khi anh viết những lời này là lúc anh thấy lòng trào lên nỗi đau đớn. Cái cảm giác nghẹn ứ cổ họng và nấc không thành lời này sao mãi cứ dày vò trái tim anh thế? Hai năm 1 tuần 3 ngày. Có phải quá ngắn không em?
Anh đã thật hạnh phúc biết bao những lúc bên em. Em nhớ không, lần đầu tiên anh gặp em? Một cô gái mà như một cô nhóc với dáng người nhỏ bé và da hơi ngăm. Hai đứa mình cứ gặp nhau là ầm ĩ hết cả lên, vui đùa, cãi nhau... Mọi người đùa rằng dễ 2 đứa này yêu nhau mất thôi. Anh và em đều không ai tin đó là sự thật đúng không? Thế mà mình yêu nhau từ lúc nào em nhỉ? Đúng là tình yêu, đến bất ngờ cho ta thật hạnh phúc để rồi khi ra đi...
Anh không nói yêu ai, không dám yêu ai nếu thật sự trái tim anh không rung động. Khi gặp em thì anh cũng nghĩ như thế như những người bạn bình thường mà thôi. Và rồi mỗi khi anh buồn bã vì công việc không như ý muốn, hay những lúc anh bất đồng ý kiến vời người thân, em là người đầu tiên gọi điện an ủi anh, là người luôn nói anh giữ gìn sức khỏe, ăn uống nhiều vào.
Và tự lúc nào trái tim anh đã mang hình bóng em. Để mỗi sáng người đầu tiên đánh thức anh là em. Ngồi bật dậy, miệng anh cười thật hạnh phúc. Nghe giọng nói em anh thấy yêu đời biết bao, nghe tiếng em cười mà bao nặng trĩu trong lòng anh tan biến.
Biết em còn nhớ? Anh không nói lời yêu em mà cứ thế đôi mình yêu nhau. Ngày em nghỉ Tết về quê cả bọn mấy anh em mình đã liên hoan đó, em ngồi bên anh mà bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng vậy, làm mọi người cười vỡ bụng. Mặt em đỏ lên và em cúi xuống. Anh thầm hạnh phúc. Lúc đã xế chiều, lúc tiệc đã tàn là lúc em về.
Em có biết không anh thật muốn ôm em vào lòng, thật muốn hôn em. Nhưng anh chưa bao giờ yêu ai và cũng thật chưa hôn ai cả nên anh cứ lặng bước bên em về phòng trọ. Khi đưa em ra bến xe anh cũng chẳng biết nói gì nữa, anh chỉ nhìn em và cười. Về nhà rồi anh vội send cho em một tin nhắn: "Về nhà cẩn thận nhé, đến nhà gọi lại để anh yên tâm nha". Em nhắn lại một tin hình mặt cười, anh rảo bước nhanh về nhà lòng vui sướng.
Ngày em về là 28 Tết. Là ngày mà anh chỉ liên lạc với em qua chiếc phone nhỏ bé. Bỗng dưng anh thấy rất nhớ em!
Rồi ngày valentine cũng đến, anh cũng háo hức như bao thanh niên khác... Anh đi khắp các cửa hàng và khắp các chợ hoa, tặng em một món quà thật lãng mạn, một đóa hồng mang đầy yêu thương. Vậy mà khi anh gọi điện không thấy em nghe máy, khi anh vào phòng em cũng không dậy.
Lòng anh chợt cảm giác cô đơn. Em nói em mệt và không muốn gặp anh, anh buồn và anh thầm nghĩ những ngày qua chúng ta chỉ là bạn sao? Anh chạy vụt ra ngoài sân và cố gắng giữ bình tĩnh. Một tiếng sau anh chỉ còn biết mang hoa và quà để lên bàn rồi lặng lẽ bước lanh thang, cũng trên con đường ấy, sao anh thấy trống vắng và lạnh lẽo quá. Mùa đông với anh sao chợt buốt giá. Chẳng phải vì anh quá thật yêu em sao? Nhưng điều anh nghĩ không phải là sự thật, em đã nói cho anh hiểu ngay hôm sau. Anh yêu em!
Thời gian trôi nhanh quá cũng đã 2 valentine anh có em. Vậy mà valentine này anh còn không được nhìn thấy em nữa, không được tặng quà và nói những lời yêu thương trao em nữa. Những ngày xưa sao anh quên được bây giờ, mỗi tối anh ngồi bên em, cùng đọc sách, cùng trò chuyện vui đùa. Mặc dù chưa lần nào em cùng anh đi dạo, cùng anh đi lang thang cả? Em mặc cảm vì gia đình em nghèo, vì mọi người trong gia đình anh không thích em.
Nhưng em ơi, em yêu anh mà, em sống với anh cả cuộc đời này cơ mà. Dù cho gia đình mắng nhiếc hay ngăn cản cũng không làm anh trùn bước. Anh vẫn yêu em và càng yêu em mãnh liệt hơn. Em đòi chia tay anh, anh đã khóc khóc thật nhiều em đâu có hay...
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên chia tay vì không muốn để mất em, vì không muốn vì yêu em đã đau đớn thế này, anh vẫn cố níu giữ em lại. Anh đã ôm em và khóc thật lâu, mình đã hứa sẽ không có lần nào như thế nữa. Sẽ thật sự yêu nhau hơn, sẽ cùng anh chia sẻ ngọt bùi đắng cay trong cuộc đời này.
"Em hứa". Anh làm sao quên được bây giờ. Anh cứ đinh ninh là như thế, anh cố gắng trong công việc, anh sống tốt hơn khi có em ở bên. Anh đã nghĩ sẽ có em, em sẽ là vợ của anh, sinh cho anh 5 đứa con như anh vẫn nói. Sẽ già mà vẫn yêu nhau.
Vậy mà Tết này sao anh buồn quá! Hai năm 1 tuần 3 ngày. Ngày 29 Tết là ngày buồn nhất. Anh ở bên em cả ngày, chơi nhà em như một con rể tương lai để khi tối sắp ra về là lời chia tay... Em làm tim anh nhói lại, nước mắt anh trào ra và anh bật khóc. Gió thật lạnh, con ngõ chỉ còn anh và nỗi cô đơn. Thoáng chút anh muốn tìm cái chết, nhưng anh không làm được...
Anh cố hỏi em "Vì gia đình, vì anh hay vì em đã có người khác?". Chỉ một câu "Em muốn chia tay, chỉ thế thôi". Anh lên xe vào lao như một thằng điên, như một gã say rượu không cảm xúc và đang chìm trong đau khổ. Anh thất vọng và tràn đầy nỗi cô đơn. Yêu thương, giận hờn và có cả phút chia tay nữa. Giờ đã là sự thật.
Đến hôm nay cả mấy ngày anh gọi điện, anh nhắn tin chỉ mong em thay đổi suy nghĩ để mai mình lại nhìn nhau và hạnh phúc. Nhưng em đã từ chối bên anh...
Anh khóc!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)