When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Người yêu lẩn tránh tôi vì anh mắc bệnh hiểm nghèo
ôi muốn sinh con cho anh với hy vọng cuối cùng nhưng anh không chịu, vì lỡ xấu nhất xảy ra, tôi sẽ là vợ góa, con côi. Anh không đồng ý. Bây giờ anh đi qua một nước khác, rất xa Việt Nam vì anh muốn xa tôi, muốn tôi quên anh đi.
Tôi là một cô gái bình thường, có cuộc sống bình thường, gia đình và công việc cũng bình thường nhưng tình yêu thì thật buồn. Giơ đây tôi gần 30 tuổi rồi, bố mẹ mong con đi lấy chồng vì bạn bè đã có gia đình, con cái hết, chỉ còn tôi thôi. Tôi cũng muốn lắm chứ, không phải tôi không yêu ai hay không có ai yêu, ngược lại tôi có những tình yêu rất đẹp, rất hạnh phúc. Rồi tất cả như vỡ mộng.
Người đầu tiên, chúng tôi rất yêu nhau, thương, hiểu, tôn trọng và tự hào về nhau. Trong những lúc khó khăn nhất vẫn mang đến nụ cười cho nhau. Đang dự định sẽ cưới nhau sau khi anh ổn định công việc và tôi xin được về quê làm để gần anh. Lúc đó tôi làm ở TP HCM còn anh ở quê, tôi và anh cùng quê mà. Trước đó chúng tôi cùng ở TP HCM, anh là bạn, là người yêu của tôi, anh luôn đến bên tôi mỗi khi tôi cần, là hạnh phúc của tôi.
Rồi anh nói về quê làm để có thể chăm sóc bố lúc già. Hơn 2 năm yêu nhau tôi hiểu anh là người như thế nào, là người có thể làm tôi có một cuộc sống hạnh phúc suốt đời. Vậy mà chưa kịp làm được gì thì anh xa tôi mãi mãi. Một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra cướp anh khỏi bàn tay tôi mãi mãi. Đau đớn tột cùng các bạn ạ.
Khi đó trong mắt tôi không có gì thú vị cả, đầu óc trống rỗng, thất thần, sống một cuộc sống buồn chán, không nói, không cười, không đi làm, chỉ nằm và khóc suốt ngày. Rồi thời gian cũng trôi qua, làm tôi nguôi ngoai phần nào nhưng tôi cũng không thể mở lòng được với bất kỳ ai dù những người đến bên tôi đều chấp nhận chờ đợi. Nhưng không ai có thể thay thế hình bóng người ấy của tôi.
Rồi gần 2 năm sau, tôi gặp anh. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn. Lúc đầu chỉ làm quen qua điện thoại, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, nói mấy tiếng không hết chuyện. Và tình yêu cũng được bắt đầu từ đây, từ khi cảm thấy không thể một ngày mà không nói chuyện, không nhắn tin, không gặp nhau. Dù lúc đầu anh ngại không dám đến với tôi vì tình yêu của tôi vẫn dành cho người trước kia rất nhiều, nhưng tôi đã thật sự mở lòng cho anh.
Anh làm tôi thấy vui hơn, yêu đời hơn, dần tạm quên đi người cũ. Bên anh tôi gần như quên hết mọi thứ, thấy thật thoái mái và hạnh phúc. Gần 2 năm yêu nhau, tôi chưa một lần phải buồn vì anh, anh yêu tôi rất nhiều và tự hào về tôi. Dù thương xuyên phải xa nhau hàng ngàn cây số, nhưng chúng tôi vẫn hướng về nhau và chờ ngày hạnh phúc.
Ngỡ rằng hạnh phúc đã mỉm cười với tôi thì cuối năm ngoái nhận được tin anh bị bệnh hiểm nghèo. Lúc đó chúng tôi vẫn lạc quan rằng sẽ có cách chữa trị. Anh bán nhà, bán xe để lấy tiền chữa bệnh. Đi chữa bệnh ở xa, tôi không thể bên cạnh chăm sóc anh được nhưng liên lạc với nhau thường xuyên và chờ đến ngày anh hết bệnh. Giờ không được nữa rồi, không còn cách nào khác.
Tôi muốn sinh con cho anh với hy vọng cuối cùng nhưng anh không chịu, vì lỡ xấu nhất xảy ra, tôi sẽ là vợ góa, con côi. Anh không đồng ý. Anh bảo tôi hãy chấp nhận sự thật. Tôi làm sao có thể đây, chỉ nghĩ đến thôi là tôi không thể chịu nổi rồi. Bây giờ anh đi qua một nước khác, rất xa VN này vì anh muốn xa tôi, muốn tôi quên anh đi.
Tôi không đủ điều kiện để làm visa sang thăm anh. Tôi rất nhớ và muốn được gặp anh, được bên cạnh anh dù chỉ một phút, một giờ hay một ngày thôi nhưng không được. Anh không muốn vì anh mà tôi phải khổ, anh không muốn tôi yêu anh nữa. Anh bảo với tôi là anh hết yêu em rồi, làm sao mà ở bên nhau được, và bảo tôi đừng hy vọng gì ở anh nữa, hãy chấp nhận để anh không làm gì bất hiếu với mẹ. Hơn ai hết tôi biết anh đang nói dối, nhưng làm gì được bây giờ.
Anh cự tuyệt với tôi, yêu cầu người nhà không được liên lạc với tôi nữa. Tôi thương anh rất nhiều, thấy anh tuyệt vọng như thế làm sao tôi chịu nổi bây giờ. Giờ tôi phải hứa với anh là không yêu anh, không bắt anh yêu tôi nữa, chỉ làm bạn thôi để anh chịu nói chuyện qua mạng với tôi, để anh không làm chuyện gì liều.
Bây giờ anh không nói, không cười mà tôi không thể làm gì, thương anh đứt ruột và cảm thấy mình thật vô dụng. Tôi phải làm gì bây giờ để anh có thể vui hơn. Tôi rất sợ một lần nữa như trước đây, tôi không đủ can đảm để vượt qua. Hãy giúp tôi.
Hiền
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)