Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Người tình yêu tôi nhưng không muốn bỏ chồng
ô ấy cứ chạy đi chạy lại giữa hai người đàn ông, một người là bố của con cô ấy, một người là tôi tận tình chăm sóc mẹ con cô bất cứ lúc nào cô cần. Nhiều khi ức chế quá tôi quyết định chia tay thì Hà lại ốm lên ốm xuống, có lúc đòi tự tử.
Tôi từng có gia đình hạnh phúc với người vợ hiền. Không may vợ tôi ra đi mãi mãi vì căn bệnh hiểm nghèo khi sắp sinh đứa con đầu lòng. Nỗi đau dường như không gì diễn tả nổi đã theo tôi suốt một thời gian dài.
Tôi vô tình gặp Hà, người bạn gái hiện tại trong công việc. Lúc đầu chỉ là xã giao thông thường, rồi trở nên thân hơn. Hà đã có gia đình và một con trai nhỏ. Chồng Hà rất khá giả, thương con nhưng gia trưởng và cục cằn. Hà nhiều lần khóc với tôi về sự ngột ngạt trong cuộc sống gia đình nơi Hà không có tiếng nói trong mọi việc và sự cô đơn khi không bao giờ được chồng hỏi han quan tâm kể cả khi ốm đau. Thêm việc chồng Hà có cặp bồ với người phụ nữ khác. Tôi lúc đầu chỉ là thương cảm cho hoàn cảnh của Hà, rồi dần dần tình cảm ấy đã lớn lên. Hà chủ động và tôi cũng không cưỡng lại được.
Mối quan hệ của chúng tôi bị phát hiện. Chồng Hà lồng lộn như con thú bị thương, đánh và đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Hà mang theo cả con đi. Trong thời gian căng thẳng đó tôi luôn bên Hà chăm sóc cô ấy và cháu bé vì cô ấy rất suy sụp. Rõ ràng là tôi cũng phải chịu trách nhiệm về việc này. Khi Hà bình tĩnh lại, tôi nói rõ với cô ấy rằng tôi thật sự yêu Hà và nếu cô ấy không còn tình cảm với chồng nữa thì hãy ly dị để chúng tôi đến với nhau danh chính ngôn thuận. Tôi cũng mong chúng tôi sẽ được nuôi con riêng của cô ấy. Hà nói hãy cho cô ấy thời gian.
Hàng ngày sau giờ làm, tôi đến chỗ Hà. Chúng tôi cùng đi đón em bé, đi chợ mua đồ ăn, rồi về nhà. Tôi giúp Hà mọi việc từ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, cho em bé ăn, chơi với em bé cho Hà có thời gian tắm rửa và nghỉ ngơi. Khi hai mẹ con ốm tôi chạy ngược chạy xuôi từ chỗ làm đến bệnh viện. Em bé rất quấn tôi vì có lẽ tính tôi nhẹ nhàng và chiều trẻ con nên cháu thích.
Cũng có lẽ vì tôi đã trải qua nỗi đau mất con nên toàn bộ tình cảm của người cha tôi dành hết cho cháu. Bố ruột cháu vốn cũng thương cháu, nhưng có lẽ tính anh ta cục và hay quát mắng nên cháu sợ không dám gần gũi nhiều. Tóm lại ba chúng tôi sống như một gia đình hạnh phúc thực sự, ngoài điều vướng mắc là Hà và chồng vẫn chưa dứt khoát.
Chồng Hà sau khi giận dữ một thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Dạo này anh thỉnh thoảng đến thăm con sau một thời gian bỏ bẵng. Hà thường sắp xếp để mỗi khi chồng đến thì tôi không có mặt ở đó. Tôi cũng không muốn có xung đột trước mặt cháu bé nên tạm lánh đi. Chồng Hà không biết là tôi thường xuyên đến đó, nhưng cũng đoán là chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Mỗi lần gặp nhau chồng hay chửi Hà ngu nên mới bị trai lừa, rằng khi nào nó chán mày thì sẽ đá đít mày cho mày thấy nhục nhã như thế nào.
Tôi đã nhiều lần nói với Hà, nếu em xác định đến với tôi, tôi sẽ hẹn gặp mặt trực tiếp chồng Hà để nói rõ quan điểm rằng tôi và Hà yêu thương nhau thực sự và nếu hai vợ chồng ly dị tôi sẽ cưới Hà và chăm sóc cho cháu bé như con tôi. Hà gạt đi và nói rằng làm như thế chỉ khiến anh ta tức giận thêm và không có ích gì vì anh ta rất bảo thủ và thô lỗ.
Riêng tôi nhận thấy chồng Hà dù thô lỗ và cục cằn nhưng anh ta vẫn thương con cho dù anh ta không thể nhẹ nhàng dỗ dành con. Và sự tức giận của anh ta dành cho Hà cũng là dễ hiểu vì đàn ông không ai có thể chịu đựng được khi vợ có người khác. Số lần anh ấy đến thăm con nhiều hơn và nói chuyện với Hà cũng tử tế hơn, tuy vẫn chửi mắng dằn vặt Hà vì lỗi lầm của cô ấy. Dần dần đứa con và sự tác động của hai bên gia đình đã làm tình hình hai vợ chồng họ sáng sủa hơn. Họ thỉnh thoảng cùng nhau đưa con đi ăn, về thăm ông bà, mặc dù những lần gặp gỡ thường kết thúc bằng cãi vã.
Tôi thật sự yêu nên nhìn thấy họ gần gũi tôi cũng buồn và ghen. Nhưng suy nghĩ nhiều rồi tôi cũng biết nên tôn trọng sự lựa chọn của Hà, miễn là cô ấy hạnh phúc và cháu bé được chăm sóc. Có điều là Hà chẳng bao giờ đưa ra một quyết định gì. Cô ấy đưa con đi chơi với chồng cũ rồi đến khi hai vợ chồng cãi vã dằn vặt nhau thì cô ấy lại về than thở với tôi rằng cô ấy không thể sống với người như thế.
Tôi cố nén buồn, phân tích cho Hà thấy, bản chất chồng Hà vốn là người cộc cằn và thêm vào đó nỗi đau bị vợ phản bội, không thể yêu cầu anh ấy nhẹ nhàng tình cảm với vợ ngay được. Nhưng anh ấy thương con và xem ra đang có thiện chí hàn gắn lại tình cảm vợ chồng. Nếu Hà quyết định quay lại với chồng, hãy kiên trì chứng minh sự hồi tâm.
Nhưng để làm được, chúng tôi buộc phải chia tay, để Hà toàn tâm toàn ý bồi đắp tình cảm gia đình. Nghe nói đến đây, Hà đã khóc lóc rồi dằn vặt tôi: "Có phải đến lúc anh chán tôi rồi nên muốn tôi quay lại với chồng để anh rảnh nợ”. Tôi nói “Anh yêu em và đã nhiều lần nói với em anh muốn cưới em và lo cho hai mẹ con, nhưng em phải là người quyết định sẽ làm gì, đến với anh hay quay lại với chồng. Một khi em đã quyết định thì phải dứt khoát và có trách nhiệm với quyết định của mình”.
Cũng vì Hà không hiểu hay cố tình không hiểu nên chúng tôi cãi vã ngày càng nhiều, mặc dù vậy tôi vẫn đến thường xuyên để giúp Hà vì tôi nghĩ phụ nữ sống một mình vừa đi làm vừa nuôi con nhỏ thì thật không dễ dàng. Tôi chỉ cảm thấy ngao ngán vì thời gian cứ trôi đi mà Hà chẳng dứt khoát, cô ấy cứ chạy đi chạy lại giữa hai người đàn ông, một người là bố của con cô ấy, và một người là người tình là tôi tận tình chăm sóc mẹ con cô ấy bất cứ lúc nào cô ấy cần đến. Nhiều khi ức chế quá tôi quyết định chia tay không gặp nữa thì Hà lại ốm lên ốm xuống, có lúc đòi tự tử, tôi hoảng quá lại phải đến vì lo cho cô ấy và cho cả cháu bé.
Cho đến gần đây khi chúng tôi cãi nhau kịch liệt cũng chỉ vì tôi chán ngán với sự do dự của Hà, tôi bỏ về nhà mình không gặp Hà, kiên quyết tắt điện thoại. Ba ngày sau khi tôi mở điện thoại lên gọi cho Hà thì cô ấy nói đã cố gọi cho tôi nhiều lần nhưng không được và cô ấy đang ốm nằm bệnh viện, rất nhớ tôi, rất cần tôi.
Tôi ngay lập tức đi đến bệnh viện thăm Hà, trước khi đi tôi có hỏi Hà có cần tôi rẽ qua nhà Hà lấy thêm đồ dùng gì không, cô ấy nói đã thay chìa khóa cửa rồi, bây giờ chỉ có Hà và chồng cô ấy có chìa khóa mới (trước đây tôi có chìa khóa để vào nhà Hà). Tôi nghĩ như vậy là Hà đã quyết định rồi, tôi buồn nhưng vẫn đến bệnh viện thăm Hà vì qua điện thoại cô ấy khóc quá.
Đến nơi Hà vẫn tình cảm với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi hỏi còn con đâu thì Hà nói chồng đã tạm thời đón con về nhà ông bà nội. Thời gian Hà nằm viện chồng thỉnh thoảng có đưa con vào thăm nhưng có lẽ vẫn còn giận nhiều nên chỉ đến một lát rồi về ngay.
Chính tôi đã gọi điện cho người bạn gái thân của Hà (một người biết rõ câu chuyện của chúng tôi từ đầu), tôi nói rõ hiện nay Hà đang một mình nằm bệnh viện rất cần người chăm sóc, tôi sẵn sàng làm việc đó, nhưng hoàn cảnh này Hà đã quyết định quay lại với chồng thì có lẽ tôi không nên có mặt là tốt hơn. Nếu tôi chẳng may đụng độ chồng Hà tại đó thì việc quay về với chồng của Hà càng khó khăn hơn cho cô ấy.
Người bạn cũng qua chăm H nhưng chỉ thỉnh thoảng vì cũng bận đi làm và chăm con. Thế là cuối cùng tôi lại đến bệnh viện chăm sóc, lén lút như một thằng ăn trộm vì không muốn chồng Hà biết. Hà vui lắm vì quen được tôi chăm lo cho rồi. Tôi chăm sóc Hà nhưng thực ra vẫn cố giữ khoảng cách vì không muốn làm khó xử cho tất cả.
Tôi cũng nói rõ với bạn thân Hà rằng tôi đến chăm sóc vì thương cô ấy và cho đến khi cô ấy khỏe hẳn sẽ không còn qua lại nhiều nữa nên mong bạn Hà nếu có thể hãy dành thêm thời gian cho Hà bớt trống vắng. Lúc Hà khỏe lại, tôi lại một lần nữa nói rõ: “Nếu em chọn chồng em thì hãy quay lại vun đắp hạnh phúc của hai vợ chồng và đừng liên lạc với anh. Anh thực sự rất yêu em nhưng nếu em không dứt khoát thì anh phải ra đi”. Hà lại khóc lóc đòi tự tử.
Tôi không biết tại sao Hà lại có thể sống như vậy. Lúc đầu tôi nghĩ tại có thể chồng Hà không muốn cho Hà nuôi con nên Hà không dám ly dị. Sau này hiểu thêm về chồng cô ấy thì thấy anh ta không phải là người ác tâm như vậy. Về kinh tế, chồng Hà giàu có hơn tôi, nhưng tôi cũng có công việc tốt thu nhập ổn định và công việc của Hà cũng khá ổn.
Có lẽ Hà quá nhu nhược, ngại thay đổi, thậm chí tham lam và ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình. Bạn bè tôi đều nói Hà quá may mắn khi gặp được hai người đàn ông là tôi và chồng cô ấy vì đã cho cô ấy qua nhiều cơ hội. Nếu không yêu Hà, tôi hoàn toàn có khả năng có bạn gái trẻ đẹp và không vướng bận, nhưng tôi là người khi đã yêu là rất nghiêm túc, hết mình và có trách nhiệm. Cách sống của Hà trong thời gian qua làm tôi thật sự thất vọng.
Tôi vẫn yêu và thương Hà vô cùng khi nghĩ đến cảnh cô ấy ốm đau và cô đơn một mình. Chồng Hà vẫn qua lại nhưng chưa chấp nhận đón Hà về. Nhưng nghĩ đến việc tôi lao đến chăm lo cho Hà như một thằng ngốc, làm Hà vui vẻ, rồi lại không đi đến đâu, không những làm tôi buồn thêm mà nếu chồng Hà biết thì càng khó cho cô ấy.
Mới đây, Hà đột nhiên lại gọi tôi: “Em đang cần mua thuốc mà không còn đồng nào, anh chuẩn bị mang sang cho em một ít nhé. Tiền em đưa hết cho anh M (chồng Hà khi còn sống chung thì họ giữ tiền chung và tiêu chung) rồi nhưng gọi điện anh ấy chưa bắt máy”.
Tôi từng không tiếc tiền sắm sửa cho mẹ con Hà dù rằng tôi không giàu như chồng cô ấy, và chuyện mua thuốc cho cô ấy là chuyện nhỏ, rất nhỏ. Tôi cũng biết Hà cũng chẳng túng thiếu gì đến mức không có nổi tiền mua thuốc hoặc không thể hỏi người khác ngoài tôi. Chẳng qua là cái kiểu mặc nhiên suy nghĩ là mỗi khi cô ấy có bất cứ vướng mắc gì dù to dù nhỏ tôi cũng là người giải quyết cho cô ấy.
Thậm chí trong khi cô ấy đang quay lại với chồng mà không buồn nghĩ đến cảm giác của tôi, làm tôi không thể chấp nhận được nữa. Tôi quát lên trong điện thoại: "Em đã quay lại với chồng, em đã đưa hết tiền bạc cho anh ấy rồi, vậy thì hãy kêu anh ta lo cho em đi”. Hà phân bua "Anh ấy vẫn còn giận em”.
Tôi lạnh lùng nói: "Anh chưa bao giờ tiếc tiền đưa cho em, nhất là để thuốc thang lo cho sức khỏe của em, nhưng anh đã chán cái kiểu sống của em rồi. Em lợi dụng tình thương của anh để làm cho bản thân em vui, nhưng em không có một chút trách nhiệm nào với tình cảm của anh. Anh xin lỗi anh không muốn tổn thương em, nhưng em hãy gọi cho bạn thân của em vay tạm ít tiền rồi trả lại sau”. Hà tức giận cụp máy. Tôi đau lòng vô cùng khi phải nói ra những lời cạn tàu ráo máng như vậy, nhưng đau thì đau, như vậy có lẽ tốt hơn cho tất cả chúng tôi.
Thật tội nghiệp Hà trong lúc ốm yếu lại rất cô đơn vì chồng thì còn giận không quan tâm gì, còn người tình thì bỏ đi. Song có lẽ cũng là điều cần thiết cho Hà có khoảng lặng để suy nghĩ lại cách sống của mình. Hà sống nông cạn ích kỷ và có lẽ cô ấy chẳng thực sự yêu ai mà cũng không muốn bỏ ai chỉ vì luôn cần có ai đó ở bên cạnh mà thôi.
Lòng tôi đã quyết dù rất thương Hà. Các bạn hãy cho tôi những góp ý chân thành để giúp tôi thực sự bình tâm và tin vào quyết định của mình. Cảm ơn nhiều.
Hoàng
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)