We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất của đời con
gày tôi thi tốt nghiệp cấp 3, mẹ lo lắng đến từng miếng cơm giấc ngủ, mẹ thức canh tôi học bài vì sợ tôi ngủ gục, mẹ lo từng ly sữa, từng miếng ăn những ngày tôi vùi đầu vào sách vở. Những đêm trở trời chỉ cần nghe tiếng ho, mẹ cũng đã vội vàng bật đèn ngồi bên cạnh tôi.
Từ: N.P.B
Đã gửi: 10 Tháng Ba 2011 10:43 CH
Mẹ tôi không như những người phụ nữ khác, không cao to, không giàu sang, không quý phái. Mẹ lùn, hơi mập nhưng sở hữu một khuôn mặt thật đẹp, ai nhìn cũng phải trầm trồ khen, đối với tôi trên đời này sẽ không ai đẹp bằng mẹ. Mẹ tôi năm nay đã 40 tuổi, so với những người phụ nữ khác thì mẹ tôi còn quá trẻ. Đối với tôi, mẹ trẻ bên ngoài nhưng tâm hồn mẹ không còn trẻ nữa, mẹ đã phải chịu khổ từ khi 14 tuổi.
Mẹ bỏ học để nuôi bà ngoại tôi bị bệnh nằm trên SG, nuôi được 3 năm thì bà ngoại tôi qua đời, mẹ chưa hết cơn nguôi ngoai vì mất đi chỗ dựa vững chắc nhất thì tới ông ngoại tôi. Ông ngoại tôi buồn vì bà ngoại mất và cũng 3 năm sau ông ngoại, người thân yêu nhất cũng bỏ mẹ tôi đi, để lại 6 đứa em tuổi đời còn quá trẻ. Mẹ là chị cả nên phải gồng gánh trên vai trách nhiệm nặng nề nhất.
Ngày ông ngoại tôi qua đời cũng là ngày tôi tròn một tháng tuổi. Mẹ tôi đau khổ khi linh cữu của người cha dần dần bị những lớp bụi đá lấp lại. Mẹ tôi như kiệt sức hẳn, nỗi đau này chưa qua thì nỗi đau khác lại đến. Bà nội tôi không chấp nhận mẹ con tôi và cứ thế bỏ mặc mẹ con tôi sống ra sao thì ra. Ba ruột tôi nghe lời bà nội, bỏ mẹ con tôi để xuất cảnh, những ngày tháng đó như địa ngục đối với mẹ.
Mẹ bỏ mặc tất cả, không ăn uống, chỉ ôm chặt tôi vào lòng mà khóc. Mẹ kiệt sức dần, lúc đó mẹ chỉ vừa 21 mà tưởng chừng đâu đã 40. Sau một đêm vắt kiệt hết sức lực còn lại mẹ tôi như không còn sức sống, mẹ đã có ý định giết chết tôi rồi sau đó sẽ chết theo tôi. Ngay giờ khắc đó bất chợt mẹ suy nghĩ sẽ cố gắng sống để trả thù tất cả ai đã làm mẹ khổ. Có lẽ lúc đó lòng thù hận đã cứu sống tôi và làm cho mẹ thay đổi hẳn.
Sau hôm đó, mẹ lo cho các em, dọn dẹp nhà cửa và tìm việc làm. Và rồi cuộc sống của tôi cứ lặng lẽ trôi qua, năm tôi một tuổi, dì và cậu ba tôi lập gia đình đã giảm đi một phần vất vả của mẹ. Lúc này mẹ tôi bị một người đàn ông dai dẳng đeo đuổi mẹ 3 năm nhưng mẹ tôi rất ghét và không thể chấp nhận đi bước nữa khi tôi còn quá nhỏ.
Rồi lòng tốt của người đàn ông đó đã làm xiêu lòng mẹ và bây giờ chính là ba dượng tôi. Ba rất thương tôi và mẹ, cuộc sống lúc đó rất khó khăn nhưng ba tôi chưa bao giờ để mẹ con tôi đói ngày nào, ông lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ như chính con ruột của mình. Khi tôi lớn hơn chút thì tôi được đi học, mẹ tôi đi làm nên cuộc sống có phần khá giả hơn.
Năm tôi 8 tuổi mẹ sinh em bé, gia đình tôi có thêm thành viên mới và cuộc sống của mẹ lại tất bật hơn, mẹ nghỉ làm ở nhà lo cho gia đình và lo cho tôi. Lúc này cuộc sống không khá giả nhưng gia đình tôi thật hạnh phúc. Năm tôi lên 10, ba ruột tôi về nhận lại tôi, lúc này cuộc sống của tôi đã thay đổi. Mẹ tôi bắt đầu khổ hơn vì những cơn ghen của ba dượng. Mẹ bị đánh chửi, toàn thân mẹ bầm tím và những cơn hoản loạn của ba càng làm mẹ già đi thấy rõ.
Nhìn mẹ lúc đó xơ xác, đôi mắt mẹ rất đẹp nay đã bắt đầu hằn lên những nỗi khổ trong lòng, chính lúc này tôi căm hận tất cả và thương mẹ vô cùng. Tôi về ở bên nội, mẹ tôi xa tôi để về bên ngoại lánh những cơn ghen vô tội vạ đó. Mẹ ôm tôi và khóc nhiều lắm, mẹ phải xa em tôi, xa tôi, xa gia đình. Lúc đó tưởng chừng gia đình tôi đã tan vỡ nhưng không, mẹ tha thứ cho ba dượng và gia đình tôi bắt đầu làm lại cuộc sống mới.
Nhưng từ đó mẹ bị bà nội ghẻ của tôi chửi nhiều hơn, căm ghét mẹ con tôi đến nỗi 2 mẹ con không dám ló mặt ra đường vì sợ bị đánh chửi. Lúc đó còn nhỏ nhưng tôi đã thấy hận những con người đó. Rồi sóng gió cũng qua, gia đình tôi bắt đầu khá hơn khi ba tôi sắm một chiếc ghe nhỏ để làm ăn, từ đó mẹ bớt khổ hơn.
Năm tôi lên lớp 7, tôi bắt đầu xa mẹ hơn, không còn gần gũi như trước nữa mà lúc nào cũng chỉ có võ. Tôi vắng nhà thường xuyên hơn khi phải suốt ngày thi đấu xa nhà. Mẹ đã rất lo lắng khi lần đầu tiên tôi xa nhà đến vậy đó là năm tôi đấu ở Huế đến nửa tháng.
Ngày tôi lên đường mẹ đã cố gắng không khóc mẹ lo đồ đạc của tôi thật kỹ lưỡng và lúc đó tôi cũng ham chơi chẳng để ý đến mẹ nhiều, nghĩ lại thấy mình vô tâm quá. Khi xe lăn bánh là lúc giọt nước mắt mẹ rơi nhưng tôi không hề biết, chỉ nghe người bạn ngồi gần cửa sổ nói lại.
Và năm đó tôi đem về chiếc huy chương bạc đầu tiên. Mẹ sung sướng nhưng không thể hiện bên ngoài, chỉ cười rồi hỏi thăm sức khỏe tôi. Nhưng đến tối khi cả nhà đã ngủ tôi bất chợt thấy mẹ nâng niu chiếc huy chương tôi vừa đạt được và mẹ lau chùi nó sáng bóng.
Và càng ngày niềm đam mê của tôi càng lớn, đó cũng là lúc tôi bắt đầu dần xa mẹ hơn để dồn hết sức vào đam mê của mình. Tôi không còn quan tâm mẹ như trước, không còn hỏi han và nói chuyện với mẹ thường xuyên, một ngày tôi nói chuyện với mẹ rất ít. Và rồi thời gian trôi qua nhanh hơn, tóc mẹ bạc đi lúc nào tôi không hay biết, tôi bắt đầu trưởng thành hơn, có cuộc sống đầy đủ hơn.
Ngày tôi thi tốt nghiệp cấp 3, mẹ lo lắng đến từng miếng cơm giấc ngủ, mẹ thức canh tôi học bài vì sợ tôi ngủ gục, mẹ lo từng ly sữa, từng miếng ăn những ngày tôi vùi đầu vào sách vở. Những đêm trở trời chỉ cần nghe tiếng ho, mẹ cũng đã vội vàng bật đèn ngồi bên cạnh tôi mặc dù là 2 hay 3 giờ sáng.
Ngày tôi đi thi, mẹ đứng chờ tôi trước cổng trường thi, dù đứng dưới ánh nắng chói chang hay những cơn mưa dầm mẹ vẫn chờ, chờ để nhận được một câu nói của tôi: con làm bài tốt lắm. Tôi thi 3 ngày thì mẹ cũng đi thi theo tôi, và rồi tôi cũng không làm mẹ thất vọng.
Rồi tôi lên đường thi đại học, mẹ đứng ngồi không yên, mẹ kiếm chỗ cho tôi ăn ngủ, mẹ đi chùa đi miếu chỉ để cầu cho tôi được thi đậu, nhìn mẹ lúc đó tôi thương mẹ thật nhiều. Và rồi tôi đậu đại học nhưng tôi chọn theo một ngành cao đẳng khác. Ngày tôi lên đường nhập học, mẹ chuẩn bị cho tôi mọi thứ. Trước đêm tôi xa căn nhà bé nhỏ để tự lập cũng là lúc mẹ thao thức và khóc nhiều nhất. Mẹ lo lắng cho tôi khi không có mẹ bên cạnh, mẹ lo lắng cho sức khỏe tôi khi trở trời, đêm đó tôi ngủ với mẹ mà sáng ra thấy gối mẹ ướt đẫm.
Lên SG, nhờ có người quen nên tôi tìm được một chỗ ở khá tốt, mẹ chạy đủ chỗ sắm mọi thứ cho tôi, nào quạt, nệm, gối, chén, ly... và mẹ căn dặn đủ điều. Đến chiều thì mẹ về để tôi lại một mình ở nơi xa lạ này, lúc này đây tôi cần mẹ ở bên tôi thật lâu. Mẹ căn dặn bà chủ nhà xong thì quay qua căn dặn tôi từng chút một.
Mẹ quay lưng bước đi không dám nhìn lại tôi vì sợ rằng sẽ phải rơi nước mắt trước mặt tôi và làm tôi lo lắng hơn. Dáng mẹ mỗi lúc một xa hơn, tôi thấy vai mẹ khẽ run, có lẽ mẹ đã khóc và tôi cũng thấy cay cay ở sống mũi. Bây giờ ở đây tôi cảm thấy thiếu thốn rất nhiều, nhất là tình thương của mẹ. Chính cuộc sống xa nhà này mà tình cảm của mẹ và tôi gần nhau hơn, tôi đã biết thương mẹ hơn bất cứ thứ gì khác.
Năm nay 8/3 tôi không được ở bên mẹ, chỉ nhắn tin cho mẹ vài dòng chúc mẹ vui vẻ. Con luôn mong mẹ vui vẻ và mạnh khỏe mẹ nhé. Sẽ có lúc con làm mẹ hãnh diện thật nhiều, con luôn nhớ và thương mẹ. Mong gia đình sẽ luôn bình an và khỏe mạnh. Con đi rồi con sẽ về, dù ở nơi xa con vẫn luôn ngóng chờ về ngôi nhà bé nhỏ của mình. Đã nhiều đêm bất chợt nghe bài "3 ngọn nến lung linh" là con lại khóc, khóc vì nhớ nhà, khóc vì nhớ mẹ. Mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất cả đời con.
Thương mẹ thật nhiều!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)