They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Luôn mong muốn được nói câu ‘con yêu mẹ’
ô bé vào đại học và chấp nhận chôn chặt sự khát khao yêu thương của mình, chôn chặt ước mơ được mẹ ôm một lần và nói “Mẹ yêu con”. Cô thấy mình đã trưởng thành và sao mình không làm ngược lại, nhưng một điều gì đó luôn ngăn cản cô mỗi khi muốn ôm chặt mẹ và nói “Con yêu mẹ”. (Yến)
Từ: Tran Hai Yen
Đã gửi: 14 Tháng Hai 2012 2:10 CH
Khi biết rằng ngày mai mình 6 tuổi, mình sẽ được đến trường, mình sẽ biết đọc, biết viết, cô bé đã ước ao viết những dòng chữ thật đẹp “Con yêu bố” để gửi cho người cha thân yêu của mình, người cha đã “vụng trộm” dành tình yêu thương cho cô con gái bé nhỏ giữa bộn bề lo toan của cuộc sống.
Mỗi ngày trôi qua, cái thứ “tình yêu thương vụng trộm” lớn dần lên cùng với tuổi của cô bé, những nỗi buồn, niềm vui của cô con gái mà có lẽ bây giờ khi ở tận suối vàng người cha vẫn hy vọng một ngày nào đó được “công khai” với mọi người rằng “Con gái bố là một cô bé tuyệt vời! Bố yêu con”.
Và cô bé cũng mong điều đó, điều mà người cha đã nhiều lần thì thầm với cô, điều mà không bao giờ có thể trở thành sự thật bởi vì bất ngờ một ngày ông đã mang theo nó xuống lòng đất để lại cô với cuộc sống mà cô phải đối mặt, một cuộc sống có thể thiếu vắng những lời động viên vô giá bằng cả trái tim mà cha cô luôn thì thầm mỗi khi cô gặp khó khăn.
Suốt 18 năm đầu tiên của cuộc đời, trong cô bé là những đấu tranh, những câu hỏi và những cuộc chiến của những lời giải đáp. Cô luôn hỏi: Mình làm sao để mẹ đỡ nổi nóng? Làm sao để bố mẹ đỡ cãi nhau? Làm sao để được mẹ yêu mình? Làm sao để bố mạnh mẽ hơn và át đi những cơn thịnh nộ của mẹ? Mình làm sao để không phải dùng tiền để mẹ bớt vất vả và yêu thương mình?
Làm sao để mẹ không còn lo lắng. Cô bé nỗ lực học tập để luôn đứng đầu lớp, cô bé nỗ lực làm việc nhà mỗi khi có thể, cô bé bàn bạc với bố mình để có những bữa ăn ngon, những cốc chè mát rượi mỗi khi mẹ đi làm về, cô bé tính kế kinh doanh, và trong cô luôn nuôi một hy vọng, luôn khát khao một ngày nào đó mẹ sẽ không còn bực tức, một ngày nào đó mẹ sẽ nói rằng “Mẹ yêu con rất nhiều”.
Nhưng có lẽ là không thể bởi vì mẹ chẳng bao giờ hết lo, mẹ lo con mẹ phải luôn học giỏi, mẹ lo cho sự nghiệp của mẹ vẻ vang, mẹ lo cho cả nhà có một ngôi nhà khang trang hơn, lo cho cô bé chuẩn bị vào đại học, lo cho các em cô được vào những ngôi trường thật tốt, mẹ lo nhiều lắm. Những nỗi lo của mẹ kéo theo sự lo lắng của cha và cả gia đình lúc nào cũng là những lo lắng.
Cô bé vào đại học và chấp nhận chôn chặt sự khát khao yêu thương của mình, chôn chặt ước mơ được mẹ ôm một lần và nói “Mẹ yêu con”. Cô thấy mình đã trưởng thành và sao mình không làm ngược lại, nhưng một điều gì đó luôn ngăn cản cô mỗi khi cô muốn ôm chặt lấy mẹ mình và nói “Con yêu mẹ”. Thật là khó khăn!
Đại học là một ngưỡng cửa mới. Cô bé hy vọng mình sẽ tự xây một lâu đài tràn ngập tình yêu thương, cô hy vọng khi xa mẹ, cô sẽ cứng cáp hơn và mỗi khi trở về nhà cô sẽ ôm mẹ và nói “con yêu mẹ, con yêu mẹ”. Nói thật nhiều để bù đắp cho những lo lắng của mẹ, để tình yêu thương của mẹ được trỗi dậy, để những khát khao của cô được thỏa mãn.
Nhưng rồi năm tháng trôi qua, cô tốt nghiệp đại học mà vẫn chưa một lần đủ can đảm để làm chuyện đó, cô chỉ cố gắng làm tốt những việc mà cô nghĩ là mẹ vui lòng, cô làm cho mẹ tự hào về cô. Cô ở lại Hà Nội và tạo dựng cho mình những thành công và cuối cùng trên cả những hạnh phúc đó cô vẫn khát khao một khoảnh khắc được nói “ Con yêu mẹ” và chờ đợi câu trả lời “Mẹ yêu con”.
Rồi cô bé lấy chồng, sinh con, phút giây cô được tắm mình trong tình yêu thương là phút giây cô chờ đón đứa con của mình. Ông bác sĩ già trong phòng phụ sản gỡ cặp kính xuống, ông không hiểu sao một người vừa sinh xong lại luôn mồm một câu nói “Mẹ yêu con”, những dòng nước mắt chảy đẫm cả ga trải giường, không phải cô đau mà là cô quá hạnh phúc, cô đang được thỏa mãn cái thứ mà cô khát khao suốt 24 năm trời. Cô nhắm mắt lại và thấy cậu con trai bé nhỏ hôn lên má mình nói “Con yêu mẹ”.
Và những ngày tháng này cũng là những ngày tháng thật ý nghĩa, cô đã nói được với mẹ mình một từ thật quan trọng “Con yêu mẹ”. Cho dù mẹ chẳng bao giờ để ý, chẳng bao giờ trân trọng, nhưng cô biết là cô yêu mẹ rất nhiều. Năm tháng trôi qua, cô bé ngày nào đã có hai đứa con, mỗi sang thức dậy cô phải ngay lập tức gặp chúng và nói rằng “Mẹ yêu con” và cô chờ đợi câu nói “Con yêu mẹ” thật tuyệt vời từ chúng. Cô hiểu rằng yêu thương là một lối sống của cô, là bản năng của cô, là một thứ thật đáng trân trọng trên cuộc đời này.
Cô học cách để tích lũy tình yêu thương, học cách để chia sẻ tình yêu thương, học cách để thể hiện tình yêu thương. Cô sẽ học, học suốt cuộc đời này để được yêu thương bản thân mình và yêu thương những người xung quanh mình.
Bố yêu của con!
Hôm nay là ngày Valentine, mọi người gọi là Lễ tình nhân nhưng con gọi là Ngày yêu thương. Con vẫn nhớ bố như hồi con còn nhỏ, con vẫn giữ nguyên vẹn cái cảm giác chờ đợi được bố xoa đầu con, ôm con vào lòng và thì thầm “Con gái, bố yêu con”. Con vẫn có dịp để kể hết với mẹ những gì bố dành riêng cho con, mẹ vẫn chưa biết tại sao cho tới 18 tuổi con vẫn không thể chơi với bạn trai, con vẫn không thể chấp nhận tình cảm mà người khác dành cho mình.
Bố à, con thật may vì người đàn ông con lựa chọn cũng giống bố, dành tình yêu thương trọn vẹn cho con, thay bố để tạo dựng cho con một góc bình yên trong cuộc sống và điều quan trọng nhất là đã cho con hai đứa con thật tuyệt vời để nói yêu thương con mỗi ngày. Con đã nói được từ “Con yêu mẹ” như bố tập cho con, mặc dù nó vẫn thật là khó khăn nhưng con yêu mẹ nhiều lắm!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)