Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Loay hoay tìm lại chính mình
hồng vẫn yêu chiều, con ngoan, công việc ổn định, bạn bè quan tâm, nhưng sao tôi chán chường đến thế. Tôi lười nấu những bữa cơm gia đình, ngại đi dạo phố, mua sắm và kết bạn dù trước đây đó đều là những việc tôi rất thích.
“Sở trường thật sự của em là gì”, câu hỏi của sếp khiến tôi giật nẩy người, không trả lời ngay được. 10 năm qua, loay hoay trong chừng đó công việc, mãi rồi tôi cũng không biết thật sự muốn gì và có thể làm được gì.
18 tuổi, như bao bạn bè khác, có phần hãnh diện hơn khi đỗ vào một đại học có tiếng. 4 năm học trôi qua trong yên ả, điểm số cao, tình yêu đẹp và cuộc sống đầy đủ, cuộc sống tưởng chừng như được rải thảm nhung khi vừa ra trường. Tôi nhận lời mời làm việc với mức lương hấp dẫn và công việc như ý thích, rồi lấy chồng, sinh con, mua nhà, thật hãnh diện trong sự ghen tỵ của bạn bè và đồng nghiệp.
Gần đây, cuộc sống của tôi vẫn êm đềm nhưng tinh thần dần có những xáo trộn, đi khám bác sĩ bảo đó là trầm cảm. Tôi phát hiện mình không tự chủ được về ý muốn nữa, không trả lời được muốn làm gì, thích gì, không biết mình phù hợp với công việc nào và có thể làm tốt việc gì. Mọi thứ dường như trở nên lạc lõng, nói rồi quên ngay, chậm chạp. Ngay cả với những người thân và bạn bè, những cuộc gặp và sự quan tâm dành cho nhau cũng trở nên xa dần. Tôi thật sự hụt hẫng và băn khoăn với chính mình.
Chồng vẫn yêu chiều, con ngoan, công việc ổn định, bạn bè quan tâm, nhưng sao tôi chán chường đến thế. Tôi lười nấu những bữa cơm gia đình, ngại đi dạo phố, mua sắm và kết bạn dù trước đây đó đều là những việc tôi rất thích. Sinh nhật con, tôi cũng không buồn chúc mừng hay tặng một món quà nhỏ, chồng có lúc thắc mắc, hình như em đang trốn trong nơi nào đó của riêng mình?
Đến công việc gắn bó lâu nay tôi cũng trở nên thờ ơ, không còn thích sân si hay giúp đỡ đồng nghiệp cùng phòng nữa. Chuyện buồn vui, quần áo mới không còn là đề tài để tôi thích thú buôn dưa. Các sự kiện hay hội họp vui chơi giờ đây là những phút “tra tấn” dù không khí thật sự vui nhộn. Nếu là tôi của vài năm trước, có lẽ đã có những pha cười nghiêng ngả và những tiết mục ấn tượng cho toàn công ty.
Chới với và bi lụy, tôi nhiều lần nghĩ tới điều tồi tệ nhất để tự giải phóng tình trạng này. Ngay khi nghĩ đến điều đó, tôi cũng loay hoay không biết có thật sự mình muốn như thế không? Tôi không biết phải tiếp tục ra sao nữa?
Phương
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)