Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Không làm người thứ ba nữa vì muốn mặc áo cô dâu
ình đã chứng minh được mình không thiếu đàn ông, có quyền lựa chọn người khác yêu thương mình hơn thế nữa. Và hơn hết, mình đã chiến thắng cái cảm giác quen thuộc được gọi là “yêu thương khi ở bên hắn”. (Khang)
Từ: Khang
Đã gửi: 30 Tháng Mười Hai 2011 9:14 CH
Xin phép cho tôi được đi thẳng vào vấn đề với tác giả Hằng ở bài viết “Em xin lỗi vì đã lấy đi thứ quý giá nhất của chị”. Tôi không phải tuýp người quá khắt khe và bảo thủ, mấy ngày nay tôi đã được xem rất nhiều bài viết về người thứ ba và những người vợ. Tôi cảm thấy thật tội nghiệp thay cho những người phụ nữ ở thời buổi này quá.
Tại sao họ cứ đưa nhau lên báo rồi tranh luận, rồi nói xấu nhau, rồi giằng co với nhau vì một gã đàn ông nào đó, rồi ngụy biện cho những việc mà họ làm là đúng đắn, là cần phải cảm thông, là cần phải tha thứ.
Chị em phụ nữ của mình ơi, sao phải làm như thế. Sống ở trên đời đâu chỉ có nam nữ yêu nhau rồi giành giật nhau, rồi ẩu đả nhau, đâu phải chỉ có tình dục với nhau, sao các chị không cảm thấy hổ thẹn khi nhân danh tình yêu để lôi kéo người này hay người khác về cho mình.
Các chị không thấy khi các chị ngồi đây xin lỗi nhau vì “em đã yêu chồng chị, vì em đã lỡ quan hệ với chồng chị có con rồi, xin chị hãy tha lỗi cho em” và sau đó “em cứ tiếp tục lén lút như thế với chồng chị đấy, chị làm gì em nào” thì bọn đàn ông ở ngoài kia đang nhìn vào sỉ vả cười chê các chị sao. Vì mình đó, mình có giá đến thế đó nên bọn phụ nữ trên đời này phải tranh giành nhau vì mình.
Sao các chị không cảm thấy kẻ thù sâu xa tạo nên việc này là bọn đàn ông kia chứ (xin lỗi các đấng ông chồng nghiêm túc nhé). Mình cũng không hiểu sao người có học thức như Hằng mà lại không có lòng tự trọng đến thế. Cái người phụ nữ kia Hằng bảo họ không có học thức nên đã làm những điều mà Hằng cảm thấy xấu hổ, sao Hằng không suy xét nếu mình không có lỗi gì sao họ lại làm thế.
Người đàn ông kia nói yêu Hằng, sao hắn không dám chết vì Hằng, sao hắn không dám đối mặt với chị vợ hay gia đình bên vợ nói cho ra lẽ “xin lỗi nhạc gia con hết yêu con gái của nhạc gia rồi, xin cho con được ly dị và sống cùng người khác”. Đàn ông lúc nào cũng nhân danh vì con mà phải sống cùng vợ thì thật hèn hạ nhất trên đời này. Xảo trá và lưu manh hơn cả gã Sở Khanh trong truyện Kiều. Anh hết yêu vợ sao anh không nói với vợ, sao anh không chia tay?
Xin lỗi Hằng nhé, Hằng đừng bảo mình không ở trong cảnh nên không hiểu nỗi lòng người trong cảnh. Sáu năm về trước người đàn ông đó mình từng gặp, khi ấy mình cũng đang ở tuổi của Hằng bây giờ 28 tuổi và mình cũng yêu anh hết mấy năm trời. Mình bảo, “anh nói anh yêu em sao anh không công khai chuyện tình cảm với gia đình”.
Anh bảo con anh còn nhỏ, ba mẹ già nên không tiện nói ra. Mình hỏi sao anh không ly dị vợ đi rồi hãy đến với em. Anh ta cứ giả vờ đau khổ, nhưng ngày nào anh ta cũng đến, cũng gọi điện thoại, cũng đi ăn và chu cấp mọi thứ từ nhà cửa hay các vật dụng trong sinh hoạt không thiếu thứ gì, cũng để gọi là bù đắp.
Nhưng sau mỗi lần lên giường với hắn mình trở về với chính mình, nghĩ đến cha mẹ và mọi người mình thấy mình nhục nhã và khinh bỉ mình vô hạn. Mình 28 tuổi trẻ hơn vợ hắn, mình học và tốt nghiệp đại học, đang là trợ lý tổng giám đốc cho một công ty nước ngoài, nay đây mai đó đi nước ngoài như cơm bữa, sao mình lại phải mang danh kẻ lén lút như chuột thế?
Cha mẹ mình sinh tấm thân ngà ngọc của mình ra đâu phải để mình là kẻ hèn hạ thế. Mình có thua kém ai đâu sao mình không được mặc áo cô dâu, sao mình phải lén lút mà không có kẻ khác vui mừng chúc tụng chứ. Chỉ cần nghĩ đến điều ấy là mình đã quá căm giận kẻ đã gây cho mình điều tủi nhục đó.
Chứ còn vợ hắn, vợ hắn làm sao biết được hắn đã tệ bạc như thế nào. Cùng một lúc gã đó đối xử tệ với cả hai người phụ nữ như thế thì mình không thể cho hắn được toại nguyện. Và sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ mình quyết định thông báo với hắn mình lấy chồng.
Khi hay tin đó hắn không nghĩ là mình có thể dễ dàng quên được hắn. Chỉ khi mình cầm hình cưới đưa hắn xem thì hắn mới xót xa. Và cũng từ đó mình thấy hả dạ lắm, mình đã chứng minh được mình không thiếu đàn ông, và mình cũng có quyền lựa chọn một gã đàn ông khác yêu thương mình hơn thế nữa. Và hơn hết mình đã chiến thắng cái cảm giác quen thuộc được gọi là “yêu thương khi ở bên hắn”.
Hằng à, hiện tại ông xã của mình rất yêu thương mình không kém hắn, anh ấy lo cho mình từng miếng ăn giấc ngủ, gia đình mình không ngày nào không có tiếng cười của trẻ thơ. Giờ nghĩ lại mình đã quyết định sáng suốt khi loại trừ kẻ đã gây cho mình đau khổ. Mình chẳng trách gì người phụ nữ của hắn, mình chỉ thấy thương và tội nghiệp cho vợ hắn đã không biết được bộ mặt xấu xa của hắn thôi.
Mình nói câu chuyện của mình cho Hằng nghe không phải để chứng minh cho Hằng thấy mình tài giỏi hơn Hằng hay là một người phụ nữ nào khác. Mưu cầu cho hạnh phúc cá nhân không ai không có, nhưng thật trơ trẽn cho những kẻ đã làm những việc sai trái với lương tâm lại cứ vỗ ngực xưng tên là mình minh bạch.
Nếu Hằng có lòng tự trọng, chỉ cần Hằng yêu bản thân mình hơn một chút, sao Hằng không nghĩ những điều đơn giản mà người khác làm được, mình không làm được? Hãy cho mình được mặc áo cô dâu, hãy cho mình được người khác chúc tụng khi yêu ai đó nhé.
Riêng cái cảm giác yêu thương và hạnh phúc mà bạn nói khi được ở bên người ấy nó sẽ kéo dài trong bao lâu đây chứ? Năm năm, mười năm hay một trăm năm? Không ai có thể đảm bảo điều đó là vĩnh hằng cho bạn cả. Mình thấy có một điều mà lẽ ra người hiểu biết và học rộng như bạn phải hiểu, đó là đứa con hiện tại của bạn.
Sao bạn biết chắc chắn rằng nó sẽ ủng hộ việc bạn đang làm. Đương nhiên bạn được quyền cho nó sự sống, cho nó thấy ánh mặt trời nhưng bạn có nghĩ đến một ngày nào đó nó sẽ hỏi bạn rằng “sao mẹ lại sinh con ra trên đời này để làm gì chứ?”, hơn thế nữa biết đâu rằng có ngày nó sẽ nói “chẳng qua bà cũng chỉ là kẻ làm bé người khác”.
Hiện tại mình hạnh phúc, nhưng mình chưa bao giờ lơ đễnh trong việc phải xây dựng và cố hiểu nhau để ngày mai bền vững. Nhưng nếu gia đình không xây trên nền tảng yêu thương và tôn trọng nhau thì mình sẵn sàng chia tay để giải phóng cho nhau.
Mình chưa bao giờ nghĩ vì con mà mình sẽ chấp nhận kẻ lừa dối mình, đừng nói chi là ngoại tình. Mình từng nói với ông xã ở nhà nếu khi nào anh hết yêu em, nếu khi nào anh muốn chia tay để lấy người khác xin hãy cùng nhau ngồi mà bàn bạc về việc ấy. Mình xin thưa mình sẵn sàng nhường cái thứ đàn ông bạc bẽo ấy cho người khác, chứ không có chuyện phải giành giật hay chà đạp người thứ ba thứ tư kia đâu.
Vì mình nghĩ cuộc sống này rất ngắn bạn ạ. Sống không có nghĩa là ôm lấy mọi thứ cho riêng mình để buồn khổ, sao mình không cho đi để ngày mai nhắm mắt sẽ thấy đời thanh thản hơn.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)