However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em quyết định ra đi không hối hận
m hy sinh cho anh quá nhiều, đủ để cho anh cảm nhận anh là người đàn ông hạnh phúc nhất như anh đã nói. Em bỏ tất cả, bỏ anh chị em trong gia đình để theo anh, may mà má tha thứ cho em. Em cần anh, nhưng anh cần em trong tính toán, cái cần không bình thường chút nào. (Trang)
Từ: Trang Doan
Đã gửi: 09 Tháng Chín 2011 9:41 CH
Chiều, ngồi trên café Thi Thảo ngắm thành phố chiều mưa, xa phía núi Voi mây đen vần vũ, em chợt bảo với anh bạn: Anh nhìn kìa, chỗ ấy như là nơi gặp gỡ giữa đất trời. Chiều, quán café đang giờ cơm chiều nên vắng khách, điều này do em hay để ý từ khi có thói quen ngồi “đồng” ở các quán café của Đà Lạt. Anh bạn nhỏ nhẹ đề cập đến chuyện lập gia đình, em đánh trống lảng bằng vài ba câu chuyện thời tiết.
Chiều, thành phố mưa, cái buồn biến đi đâu mất tiêu rồi nhỉ? Cái buồn làm em đau khổ đúng 3 ngày và ngày thứ tư thì hối hận vì đã chia tay anh trong nóng nảy. Giá như em đừng tát anh, biết thế lẳng lặng bỏ đi là xong. Em hối hận vì đã tát anh, em bảo với nhỏ bạn, nó thốt lên: giống film quá! Em hơi quê nên nín thin, chỉ thấy mình bạo lực.
May mà lúc ấy anh cũng nhịn em, chứ anh là võ sư mà. Em đau khổ đúng 4 ngày, không nhiều hơn đâu. Cảm giác trống rỗng, rồi lang thang 2 tuần từ Nam ra Bắc, đi bất cứ nơi đâu có thể đi, ăn uống với bạn bè, lên núi xuống biển. Chiều, ngày xưa giờ này là nấu ăn. Em nấu ăn cũng ngon và em nhớ anh nấu ăn cũng ngon lắm, anh sành ăn kinh khủng.
Chiều, những tháng ngày anh là đại gia biến đâu rồi anh nhỉ? Những tháng ngày không có em bên cạnh, những ngày em bên anh là những ngày em khóc quá nhiều. Những tháng ngày anh suy sụp, những tháng ngày em van lơn anh dừng lại, đóng cửa công ty, cắt giảm lỗ. Ra ngoài, anh, người nổi tiếng với sự trẻ tuổi, hào hoa, đẹp trai, đẹp như bức tượng tạt, thành đạt và giàu có trong quá khứ.
Ai mà hoàn hảo thế nhỉ? Chỉ có em mới hiểu đắng sau ấy là gì, là giọt nước mắt em khóc khi nhìn anh ngồi uống rượu giữa đêm khuya, sự đau đớn khi em nhìn bữa ăn với vài con cá khô sốt cà chua mặn chát của người phá sản. Sao những điều này em chưa bao giờ được học và được dạy anh nhỉ? Học được từ một người thành công em chỉ học được một thì học từ một người đang chờ ngân hàng siết nợ như anh đến 10.
Đã có lần em khóc và nói với anh: Em thề, suốt kiếp người của mình em sẽ không bao giờ ước mơ trở thành doanh nhân nữa. Suốt 15 năm theo đuổi BA rồi MBA, giờ thì em hiểu hơn hạnh phúc giản đơn, bởi trong những giấc mơ của mình, em vẫn mơ và cầu mong anh có được cuộc sống thật bình thường, cơm ngày 3 bữa, mạnh khỏe, có vợ con.
Giấc mơ mà em không dám mơ mình là nhân vật phụ. Khi không ra ngoài, là những lúc anh trúng gió, sốt nóng lạnh và ăn vào thì ói ra. Sao mà anh lắm bệnh thế nhỉ! Những lúc ấy chỉ có mình em bên cạnh, mình em chứng kiến phải không anh?  
Chia tay nhau em mới xác định được chính xác, tốt chưa là điều kiện đủ để cho người ta yêu mình. Người phụ nữ ấy kỹ năng hơn em, anh không yêu em mà chỉ cần em, từ quản lý công ty đến chia sẻ. Đã có lần anh thốt lên: Em sống có tình người và chịu đựng anh rất giỏi. Đúng, em chịu đựng anh rất giỏi nhưng khi em biết anh cố tình bắt em chịu đựng thì em đã không còn ngần ngại gì nữa khi ra quyết định cuối cùng.
Ngoài những kỹ năng giường chiếu, cô ấy còn biết đến kỹ năng bỏ đói tình yêu, biết cách khôn khéo moi cả triệu đô từ anh và kiên quyết chỉ cưới anh khi anh còn giữ lại công ty. Vì thế mà hàng tháng anh cố bán dần tài sản để chi trả những khoản lãi ngân hàng hơn 1 tỷ đồng/tháng. Bán đến khi không cón gì để bán, để chờ đợi cái đám cưới đầy hứa hẹn. Em không ghen đâu, nhưng cái đám cưới ấy có xảy ra khi anh vào tù không hả anh?
Em hy sinh cho anh quá nhiều, đủ để cho anh cảm nhận anh là người đàn ông hạnh phúc nhất như anh đã nói. Em bỏ tất cả, bỏ anh chị em trong gia đình để theo anh, may mà má tha thứ cho em. Đôi khi người ta lấy nhau chỉ vì đơn giản là họ cần nhau. Em cần anh, nhưng anh cần em trong tính toán, cái cần không bình thường chút nào.
Giờ quay lại cuộc sống không anh chẳng dễ chút nào với em. Em vẫn còn nhớ anh, đó là điều em nói thật. Nhưng em buồn, thà rằng anh cứ nói thẳng anh bỏ em đi, em thích thế. Anh nói mẹ không đồng ý, em biết đó chỉ là cái cớ. Với em, ai bỏ ai chẳng quan trọng, anh bỏ em thì tốt hơn nữa, vì như thế em đỡ bị dằn vặt hơn.
Ngày xưa, khi em bỏ ra đi sao anh còn níu kéo. Anh cố tình làm cho em quên người yêu cũ, làm cho em yêu anh rồi anh bỏ em để em đau khổ. Em chẳng đau khổ hay tiếc nuối gì về anh cả. Mai này, em sẽ làm mẹ đơn thân nhưng em biết chắc một điều, cha của con em không phải là anh.
Ngày ấy em tự nhủ, khoản tiền mất khả năng chi trả nếu anh có đi tù, lâu quá thì em không nói trước được, chứ dưới 5 năm em vẫn đợi, hoặc mình có con nếu anh có đi tù thì ngày anh về em và con sẽ ra đón anh, mình sẽ có một cuộc sống bình thường. Giờ thì đã khác, điểm yếu của em là mạnh mẽ, em thừa nhan sắc và trí tuệ để lập gia đình nhưng giờ em biết, cá tính của em chẳng có người đàn ông nào giữ chân em lại được lâu nên em làm mẹ đơn thân vì đơn giản là em yêu trẻ con.
Chiều, hết mưa, đám mây đen tan hẳn, đất và trời không còn quyện vào nhau nữa. Giống như em và anh, mình chỉ quyện lấy nhau chỉ một thời khắc nào đó trên cõi đời này. Không hiểu sao em lại viết, cái công việc vô bổ và mất thời gian này, nhưng hình như làm như thế em sẽ nhẹ lòng đi.
Em nhớ chiều đó, em bảo với anh là em về sớm, loay hoay thấy anh mệt nên em ở lại không về nữa. Chưa kịp nói với anh, vừa bước xuống bếp em chợt nghe tiếng chú Bình “tối nay có đi chơi không? Hỏi để biết đường thủ theo chìa khóa đi ngủ để tiện mở cửa”. Tiếng anh cười, vừa vui vừa mừng vừa thích thú “Có, cứ thủ theo chìa khóa đi”.
Em chết lặng, thì ra là vậy, “thằng đó không gái gú, ngoan ngoãn” là những lời chú Bình ngày nào mớm cho em. Giờ em hiểu ra thì đã muộn, Em đau quá! Cả 2 người đều biết em về, cơ hội cho anh đi chơi với cô ấy và bây giờ sự thật đã phơi bày. Có lẽ đó là cái ngày em quyết định ra đi mà không thấy hối hận điều gì. Em vui và hạnh phúc, rất an bình anh ạ.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)