Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em mãi là nữ hoàng trong lòng anh
ã 6 năm chúng ta quen nhau, là 6 năm anh yêu em, nhưng chỉ 4 năm em yêu anh, 2 năm xa nhau không tin tức. Nếu cho em một điều ước, em chỉ mong ước rằng em có thể can đảm để nói rằng: "Anh à, em cũng yêu anh" thì có lẽ em không đau khổ thế này.
From: cô bé lém lỉnh
Sent: Thursday, November 11, 2010 8:21 AM
Em là người con gái Sài Gòn năng động trong mắt mọi người. Em được sinh ra và lớn lên trong môi trường gia giáo và em cũng theo ngành giáo viên như ba mẹ. Bốn năm trước, chỉ còn vài tháng là đến lễ cưới của em và T., nhưng có một số điện thoại lạ gọi điện vào máy của em.
À, đó là D. trong lớp Lý, người mà em rất ghét. Không biết sao em đã thay số rồi mà D. lại biết được, thì ra D. xin số điện thoại của đứa bạn cùng lớp em ở trong ký túc xá cùng nhỏ bạn lớp hắn. D. cứ thao thao bất tuyệt mấy chuyện yêu đương lảm nhảm với em, mặc dù em rất ghét nhưng cũng phải giữ phép lịch sự nghe cho hết cuộc điện thoại. Thế mà, cứ như thế D. gọi nhiều lần và nói chuyện đến nỗi chai cả pin điện thoại thì cũng thấy quen tai.
Gần đến ngày cưới rồi, đột nhiên ba của T. mất, em phải đợi tang một năm. Nhưng một năm mà ảnh hưởng đến cả cuộc sống của em cho đến tận bây giờ. Em và T. thường hay cãi nhau về những chuyện không đáng có. Những lúc như thế D. lại gọi điện cho em nói chuyện phiếm, em không có cảm tình với D. vì em đã đính hôn. Thế nhưng ngày càng nói chuyện với D. em càng thấy vui và hạnh phúc. D. à, em đã yêu anh từ những lần anh hết mình đánh máy giúp em soạn giáo án thâu đêm và lặn lội lên tận Gò Vấp đưa cho em.
Những lần gặp nhau trong quán cafe mỗi người một laptop (không biết anh lấy ở đâu, vì sau này em biết gia đình anh rất nghèo) anh giúp em kịp giáo án cho Sở Giáo dục kiểm tra. Một ngày anh làm đề tài khoa học, anh giành giải nhất, anh dành hết số tiền đó dẫn em đi ăn kem, và ăn chay nữa, món ăn em rất thích.
Anh nói với em rằng, em đừng ngại, đối với anh chỉ cần được thấy em vui là anh cũng hạnh phúc (anh từng nói với em là gia đình nhà anh rất khá giả ở ngoài Bắc). Trong những lúc cô đơn, anh luôn là người nói chyện điện thoại với em đến tận khuya, những lúc như thế em lại phải trốn xuống gầm giường để được nói chuyện với anh vì sợ mẹ phát hiện, như con nít ấy anh nhỉ.
Anh không theo ngành sư phạm, anh thích nghiên cứu, mỗi lần anh lên ĐL thực tập là khi anh về mua rất nhiều đồ cho em: khăn quàng cổ, áo len, và hoa hồng khô cho em, còn trà atisô và mứt thì cho ba mẹ. Anh chu đáo và tốt với em nhất mà. Nhưng anh ơi, em là người con gái đã đính hôn rồi, em không can đảm thổ lộ với anh được, em biết anh buồn lắm. Những đêm anh đã khóc rất nhiều, nhưng khi gặp em anh không đòi hỏi gì hết, anh chỉ thích em vui khi bên anh, và chúng ta lại đi ăn chay anh nhỉ.
Những tháng lương dạy kèm của anh đã dành hết cho em, anh chỉ ăn mỳ tôm, em thấy anh gầy quá. Anh nói rằng đó là vì họ hàng anh không ai béo cả, có thật không anh? Em khờ quá nên mới tin anh nói chứ. Anh bảo anh đã tâm sự hết với ba mẹ anh về em, ba mẹ anh rất quý em, mỗi lần em nói thích ăn gì là mẹ anh đều gửi vào.
Có một lần, con bạn em cho em mấy cái bánh đậu xanh, em thấy rất ngon, anh về Tết liền mua cho em vài chục cái bánh xuxê, vì sao nhỉ? Là vì em không biết đó là bánh đậu xanh mà nói với anh là bánh xuxê, em chẳng hiểu gì phải không anh, cũng như anh từng nói em chẳng hiểu gì về tình yêu cả.
Anh ơi, đến bây giờ em mới biết gia đình anh khó khăn lắm. Em đi lấy chồng, anh rất vui vì em lấy được người giàu có, theo anh, em sẽ không có gì hết. Anh bảo rằng anh không buồn đâu, anh cũng đã có người yêu rồi, cô ấy yếu lắm, xỉu liên tục à. Anh đã có người khác để quan tâm rồi, người đó không còn là em nữa, và em đã lấy chồng, lấy người đã đính hôn với em.
Nhưng anh ơi, em chưa từng nói yêu anh, chuyện tình của chúng ta chưa một lần tồn tại vì em không thể nói lời yêu anh được. Chỉ có anh lúc nào cũng mãi một câu nói từ khi gặp em mà em mãi nhớ trong tim: Anh luôn yêu em, em mãi là nữ hoàng trong lòng anh.
Anh à, em đã có gia đình nhưng em rất nhớ anh. Em không biết thế nào nữa, lúc nào em cũng khóc cho một chuyện tình mà chỉ có anh và em biết. Đã 6 năm chúng ta quen nhau, là 6 năm anh yêu em, nhưng chỉ 4 năm em yêu anh, 2 năm xa nhau không tin tức. Hôm nay trên blog của anh có một dòng tin: My wedding on 26.11.2010 và em thấy vui, em cầu chúc anh hạnh phúc. Nếu cho em một điều ước, em chỉ mong ước rằng em có thể can đảm để nói rằng: "Anh à, em cũng yêu anh" thì có lẽ em không đau khổ thế này.
"Một tương tác làm tim anh dao động
Lực vô hình duy trì là vĩnh cửu
Bảo toàn trong anh luôn là em đó
Sóng ngập ngừng trái tim anh tiếp diễn
Nỗi đợi chờ miền hấp dẫn xa xôi".
Bài thơ anh sáng tác tặng em, anh nói với em ý của bài thơ là: Chỉ cái nhìn đầu tiên em đã làm trái tim anh rung động, nhưng có một lực vô hình nào đó đã luôn làm cho tình yêu của anh cho em. Thế mới là tình yêu, tình cảm chúng ta thường hay gián đoạn nhưng lúc nào anh cũng yêu em và anh luôn đợi chờ em dũng cảm đến bên anh, nhưng em không làm được phải không anh? "Nỗi đợi chờ miền hấp dẫn xa xôi".
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)