Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em không muốn lấy một thằng bé chưa thể xa mẹ
ẹ mà đi đâu dù sớm hay trễ anh cũng gọi điện hỏi xem mẹ đang ở đâu. Mẹ anh đủ sức để bỏ đi chơi với bạn vài ngày thì chuyện mẹ ra ngoài có việc không cần thiết để tìm đâu anh. Việc to nhỏ gì anh cũng hỏi ý kiến mẹ, hoặc kể mẹ nghe… Đến khi nào thì anh đủ lớn để thôi bám theo mẹ?
From: Tiger's mom
Sent: Tuesday, September 28, 2010 8:07 PM
Gửi ba Tiger,
Khi viết cho anh thư này có nghĩa là em hết im lặng được rồi anh ạ, có nghĩa là hai từ “ly thân” bắt đầu hiện hữu trong đầu em rồi.
Em với anh may mắn được quen và yêu nhau khi cả hai đều là những nạn nhân bị người yêu cũ “cắm sừng”. Và bản thân hai gia đình anh và em cũng đều là những gia đình không hạnh phúc bởi ba và mẹ mỗi người một nơi (lỗi do đâu mà các bậc sinh thành không hạnh phúc em chưa đề cập đến).
Ngày em chào đời cũng là ngày ba em bỏ theo người khác, má em bảo sau khi sinh em ra một ngày thì má đã lên đường đi tìm ba và đánh cho người đàn bà kia một trận thừa sống thiếu chết khi bắt gặp hai người đang ở cùng nhau. Đến bây giờ khi nghĩ lại câu chuyện của má mà em cảm thấy rợn da gà, bởi vì em cũng vừa mới sanh Tiger xong, phải vất vả lắm 3 ngày sau em mới đi nhẹ nhẹ được mặc dù em sanh thường.
Tuy không có ba chung tay với má chăm sóc, nhưng em vẫn nhận được tình cảm của ba luôn quan tâm mỗi khi ông về nhà thăm 3 chị em. Mặc dù vậy, em vẫn hận người đàn bà kia đã không cho em một gia đình trọn vẹn, và trong tư tưởng của em loại đàn bà dụ dỗ chồng người khác luôn là loại lẳng lơ dâm đãng.
Từ khi yêu anh và kết hôn đến tận bây giờ, anh và con luôn là vị trí hàng đầu em luôn quan tâm. Mặc dù má em đã bươn chải với đủ thứ nghề để có tiền nuôi mấy chị em, từ phụ quán ăn rồi lấy cơm cháy ăn cho đỡ tốn tiền, bán thuốc lá, bột chiên, chùi toilet… Em quan niệm “Thuyền theo lái, gái theo chồng” nên ngoài phụ giúp má trong thời gian em còn độc thân thì sau khi lấy chồng em chỉ có thể làm là giúp má về mặt vật chất và mỗi tuần về thăm má một lần (mặc dù 2 má con chỉ cách nhau có 12 km).
Mấy má con sống cực khổ là thế, nên ước mơ được yêu một người khá giả và vẻ ngoài dễ nhìn là điều hẳn nhiên. Thế nhưng, em suýt choáng khi lần đầu tiên qua thăm nhà anh. Một căn nhà ổ chuột đặt ở vị trí mặt tiền. Anh ở chung phòng với mẹ, trong một gia đình có 3 hộ gia đình ở chung. Nhìn khắp căn phòng 2 mẹ con, sẽ không một người nào nhận biết được trong phòng có một người đàn bà ở chung.
Tấm gương trước cửa tủ ố mờ đến độ không soi nổi mặt mình trong đấy, áo quần bẩn của anh thì chất chồng trước cửa phòng có lẽ đã gần một tháng. Áo quần của mẹ thì treo trên sợi kẽm giăng giữa phòng chiếm một phần tư diện tích, một cái tủ kính có đến 3 người lớn đứng trong đó cũng vừa chật kín đồ của mẹ anh. Một cái tủ gỗ 4 ngăn với tấm gương mờ vì vết bẩn nhiều năm không lau chùi thì hết 2 ngăn để đồ anh và 2 ngăn kia thì lại để đồ mẹ.
Trên giường thì lố nhố áo quần 2 mẹ con, tấm drap trải giường thì đen đến mức nếu ở nhà em thì nó đã được má em cắt làm thảm chùi chân. Trong nhà tuyệt nhiên không một cái ghế để ngồi, mọi sinh hoạt trong phòng từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều trên giường. Em lúng túng vì không biết phải ngồi đâu, cuối cùng ngồi đại trên giường (tuy má không dạy nhưng em cũng biết được, con gái phải biết í tứ không thể nào sỗ sàng leo lên giường nhà người ta ngồi được).
Dưới gầm bàn gầm tủ thì bồ hóng giăng chằng chịt. Vì ngại đi làm xa mỗi ngày đi và về hơn 20 km nên em lén má dọn qua ở với anh cho tiện việc đi lại và có thời gian chăm sóc anh hơn. Em yêu anh thật lòng và muốn tiến tới hôn nhân sau này chứ không đơn thuần là ở thử. Càng ở lâu nhà anh em càng ngỡ ngàng về mẹ anh. Bà hầu như không làm nổi một việc gì ngoài việc đi làm về là nằm, nằm lăn lộn, nằm lê lết từ phòng này tới phòng khác rồi trời nhá nhem thì thay đồ đi chơi.
Từ cái chổi quét nhà đến cái nồi cơm trong bếp, bộ quần áo bà mặc thậm chí nội y cá nhân của bà hầu như trong suốt 2 năm em quen anh chưa thấy bà đụng đến bao giờ. Tất cả đều do một tay dì anh làm. Anh tưởng tượng nổi không, nếu em cũng sống giống mẹ anh vậy, ngày nghỉ thay vì cùng con cái dọn dẹp nhà cửa, thì nằm từ sáng đến trưa chạy ra bếp ăn miếng cơm rồi lại nằm tiếp đến trời nhá nhem tối thì thay đồ trang điểm đi siêu thị chơi?
Em ít khi gặp ba anh, nhưng mỗi lần gặp ba thì ông thường hỏi thăm mẹ anh. Em lấy làm lạ tại sao ông bỏ mẹ con anh ra đi khi anh học cấp 3 để theo người khác nhưng lại quan tâm đến mẹ anh như vậy? Đến một ngày em đem thắc mắc ra hỏi thẳng ông thì em thật bất ngờ khi biết chính mẹ anh mới là người đã đẩy ông ra xa khỏi gia đình.
Ông kể lại cho em câu chuyện cực khổ của 2 vợ chồng khi anh mới biết đi chập chững thì đã theo ba mẹ đi khắp nơi để tìm cách vượt biên. Sau nhiều lần không thành, ông quyết tìm cách đi một mình nếu thành công sẽ bảo lãnh 2 mẹ con sau. Nhưng chuyến đi sang Thái Lan lần ấy lại thất bại và mẹ anh bắt đầu trở mặt từ đó.
Sống chung một nhà nhưng bà không hề nhìn đến mặt chồng một lần, cũng như mở miệng nói chuyện một câu nếu không cần thiết. Ông sống chung với vợ nhưng ngoài việc hằng ngày đi làm về rồi lăn ra nằm, bà không bao giờ giặt cho chồng một cái áo hay nấu một bữa cơm ra hồn để cả nhà cùng ăn. Thử hỏi anh một người phụ nữ như vậy thì có gì để con dâu học hỏi?
Thời gian đầu ở nhà anh em rất cố gắng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, nhưng một người dọn thì 2 người bày (mẹ anh cùng đứa em họ) thì làm sao em chịu nổi? Em cũng đi làm đấy thôi anh, thế nhưng ngoài giờ làm về nhà em phải dọn dẹp nhà cửa cho anh để đến 11h đêm mới được ngả lưng. Đôi khi mệt mỏi nên em tỏ ra bực bội vì việc bừa bãi của mẹ anh, bà giận lẫy và anh bắt em xin lỗi mẹ.
Ừ thì mình thân phận ở nhờ lại là bạn gái của con bà nên nhịn nhục xin lỗi vậy. Nhưng hình như mẹ anh sống vô tư quá nên đâm ra không chịu lớn anh ạ. Anh nhớ có lần mẹ gặp lại người yêu cũ thời con gái của bà không, sẵn đang “độc thân vui tính” nên ngày cũng như đêm, mẹ gọi điện rù rì rồi cười khúc khích như cô gái mới yêu vậy.
Ngày nào đi làm thì tối tầm 8h mẹ gọi điện nói chuyện hàng giờ với ông ấy, còn ngày nào nghỉ làm thì xế chiều gọi điện rồi nói đến tối, việc mẹ nói chuyện với ai thì không phải vấn đề em quan tâm anh à. Việc làm em ghét nhất là cách mẹ ngồi nói chuyện điện thoại, bà ngồi ngửa ghế ra sau và cho hẳn 2 chân lên bàn mà cười ngả ngớn.
Còn khi ăn thì lúc nào cũng leo lên giường vừa nằm vừa ăn, xem ca nhạc thì vừa xem vừa múa. Thế thì con dâu học hỏi được gì từ cái nết “đáng yêu” của mẹ chồng đây? Cuộc tình chóng vánh của mẹ anh kết thúc sau vài tháng dan díu. Tụi mình sửa sang lại cái phòng kho để làm phòng ngủ tân hôn, căn phòng chỉ có 10 m2, không cửa sổ, tối tăm, ẩm thấp, lối ra thì phải đi ngang phòng mẹ… Em vẫn chấp nhận.
Để cho cái nhà vào ngày cưới mọi người “nhìn cũng được” thì em với anh phải bỏ tiền ra sữa chữa, mọi người hùn nhau lại sẵn tiện để nâng cấp căn nhà. Thế là em ngoài việc đi làm, phải về phụ anh dọn dẹp đống ngổn ngang, tuyệt nhiên trong suốt thời gian sửa chữa gần một tháng, không hề thấy bóng dáng mẹ anh đâu. Bà đi đâu? Bà lên nhà trước nằm xem tivi anh à. Hình như cuộc đời mẹ anh không muốn lao động hay sao ấy, chỉ trừ khi lao động để kiếm tiền nuôi sống bản thân?
Căn phòng xây xong, đồ đạc mẹ anh được sắp gọn đẹp lại thì bà xuất hiện. Em không phải đứa ích kỷ nhưng việc con cái cần có chút riêng tư thì là điều tất nhiên mọi người ai cũng cần phải có mà, thế nên tụi mình mới quyết định làm một cái cửa phòng để có chút riêng tư. Chìa khóa phòng vừa có anh liền giao ngay một chìa cho mẹ?
Thế là những ngày sau đó, mỗi khi đi làm về, bước vô phòng tụi mình là thấy mẹ anh nằm ngay trên giường vợ chồng mình, không những thế bà còn rủ cả em họ của anh vào phòng mình chơi nữa. Sao vậy anh? Anh có cần phải chia sẻ cho mẹ đến mức như thế không?
Sau đám cưới bọn mình đi Honey moon, anh liền rủ mẹ đi theo chơi. Em sửng sốt nhìn anh mà không nói được lời nào, lúc đó trong lòng em muốn điên đến mức muốn hét vào mặt anh là thằng điên rồi bỏ chạy khỏi cái nhà quái dị ấy. Không lẽ anh không rời xa mẹ anh được để làm một người đàn ông sao?
Bọn mình đi được 6 ngày thì anh gọi điện về cho mẹ hết 4 lần. Mẹ anh không cô đơn như anh tưởng đâu anh ạ. Chuỗi ngày sống trong căn nhà ổ chuột đó nếu không có anh chắc em phát điên lên mất. Bà mẹ chồng thì vô lo, dì của chồng thì cứ như người cõi trên, ông cậu thì xỉn say gây gổ, đứa em họ con của cậu thì hỗn láo. Mặc kệ, miễn mình hạnh phúc với chồng là được.
Ở trong căn phòng mới xây được một thời gian em bắt đầu phát bệnh liên tục, nào là nhiễm giun chó (do con chó của dì nuôi) rồi đến nổi mề đay liên tục suốt 3 tháng. Đến tháng thứ 4 em quyết định ráng nhịn ngứa mề đay nhẹ không uống thuốc để có con. Thế rồi một ngày mình biết tin sắp có Tiger, bao nhiêu kế hoạch tụi mình vạch ra, nào là kiếm thuê một căn nhà sạch sẽ để đón con chào đời, nào là chọn bệnh viện tốt để sinh con.
Cái thai lớn dần trong bụng em, nhưng việc nhà em vẫn làm. Mẹ anh nằm đó xem tivi hoặc chat với bạn bè thỉnh thoảng em lau nhà tới thì bà giơ chân cao lên để em lau phía dưới mà không một lời nói em cẩn thận với cái thai. Khi thai được 5 tháng, em họ anh bị bệnh thủy đậu. Mẹ anh “hồn nhiên” đến mức bà bảo em anh vô phòng bà nằm mặc dù bà biết phòng chúng mình ở cuối hướng gió.
Các chị trong công ty khuyên ngăn em hết lời bắt em phải cách ly với người bệnh vì bệnh này rất nguy hiểm nếu người bị lây là bà bầu. Em nói anh nghe, anh nói qua quít với em anh không được xuống phòng mẹ nữa. Nhưng oái ăm thay mẹ anh biết bệnh này sẽ lây cho em nhưng bà vẫn cố tình gọi em họ anh xuống phòng bà nằm và còn đùa giỡn trêu tức em nữa.
Em thất vọng về chồng em quá, anh sợ mẹ đến mức một bà bầu như vợ anh mà anh cũng không dám lên tiếng phản đối. Anh ơi, nếu lỡ em bị nhiễm bệnh thật thì sao? Lúc đó tính mạng con anh quan trọng hay niềm vui của mẹ anh quan trọng? Còn nhiều thứ để kể nữa nhưng thôi, nó là chuyện khi chưa có con, có lẽ tại em chưa làm mẹ nên không hiểu nỗi lòng làm cha mẹ.
Ngày Tiger chào đời, cả nhà nội ngoại ai cũng vui mừng. Buổi chiều sau khi đẩy từ phòng sinh về, em ra máu rất nhiều, ướt cả quần áo, mẹ anh giúp em uống từng muỗng nước, còn dì thì loay hoay chăm sóc Tiger. Đến tối, em đi nhẹ nhẹ được thì vào phòng tắm thấy áo quần dính máu đã được giặt sạch sẽ. Em cảm động trước những gì mẹ làm lắm.
Hôm sau, trong lúc mẹ đi ra ngoài, điều dưỡng vào vệ sinh cho em, mẹ vào thấy trong phòng tắm có cái bô máu bẩn, mẹ nhăn mặt chạy ra hỏi sao lại có cái bô dơ trong nhà tắm vậy? Em ngớ người tại sao mẹ lại…? Đến hôm sau em dò hỏi mới biết thì ra nhưng gì dơ bẩn của em đều do dì làm giúp cả. Chính vì thế mà em luôn coi dì như mẹ của em còn mẹ anh thì trước sau gì thì cũng chỉ là mẹ của mình anh mà thôi.
Ngoại bán căn nhà ổ chuột đang ở với giá rất cao, đủ để mua một căn nhà 3 tầng thiết kế nội thất sang trọng và dư giả để gửi ngân hàng lấy tiền lời mỗi tháng chia cho các hộ gia đình sống sung túc nữa. Mẹ anh vui vẻ dẫn ngay một ông nhỏ hơn mình 3 tuổi về nhà ăn ngủ với nhau suốt một tuần liền. Những gì trước kia bà chưa từng làm cho chồng cho con thì hôm nay bà bắt đầu làm với thái độ hăng say lạ thường.
Bà nấu cơm cho ông ấy ăn, ủi áo quần, giặt giũ đồ cho ông ấy. Thôi thì ở vậy chừng ấy năm rồi nên bây giờ tìm được người chịu uốn nắn tính lười biếng cho mẹ thì âu cũng mừng. Thế rồi tình cờ 2 vợ chồng mình phát hiện ông kia cũng là dạng “chán cơm thèm phở”, còn mẹ anh biết người ta đã có gia đình nhưng vẫn ngon ngọt dụ dỗ.
Em khinh lắm loại đàn bà phá hoại gia đình người khác, mà người đó lại là mẹ anh nên mong anh đừng thắc mắc tại sao em luôn hỗn với mẹ. Anh cũng tâm sự với em anh không thích ông ấy nhưng không dám nói thẳng ra vì em biết anh sợ mẹ. Em không thích mẹ anh là thế, nhưng trước mặt mẹ anh em vẫn gọi là mẹ và gọi dạ bảo vâng. Sau lưng em cố tìm cách nói bóng nói gió thậm chí nói thẳng để anh biết em không thích mẹ anh. Nhưng anh ơi, hình như anh thương mẹ quá đỗi nên ngu ngơ hay sao ấy.
Một tuần chỉ có 1-2 ngày để gia đình nhỏ mình cùng đi chơi với nhau thì vừa đến nơi anh lại lấy điện thoại gọi ngay cho mẹ để rủ bà tới chung. Sao thế anh? Anh chưa đủ lớn để đi chơi một mình được sao? Không lẽ anh đợi em ẵm con đi về để 2 mẹ con anh chung vui một mình thì anh mới hiểu sao? Ẵm con đi đâu chơi cũng phải trình bày cho mẹ biết, ngủ lại nhà vợ hay về trễ thì cũng phải gọi điện báo mẹ hay. Mẹ mà đi đâu dù sớm hay trễ anh cũng gọi điện hỏi xem mẹ đang ở đâu.
Mẹ anh đủ sức để bỏ đi chơi với bạn vài ngày thì chuyện mẹ ra ngoài có việc không cần thiết để tìm đâu anh. Việc to nhỏ gì anh cũng hỏi ý kiến mẹ, hoặc kể mẹ nghe… Đến khi nào thì anh đủ lớn để thôi bám theo mẹ?
Vừa rồi anh bảo em sắp xếp thời gian để anh đưa gia đình đi Malaysia chơi. Em mừng lắm, lo mua hồ sơ làm passport cho con. Tối hôm đó anh gặp mẹ và lại rủ mẹ đi chung cho vui (anh ơi, chỉ có mình anh vui thôi chứ em không vui đâu) em buồn bã bỏ ra ngoài rửa chén. Anh hỏi đến thì em bảo thôi em lười quá em không đi đâu, thật ra lúc đó em muốn bỏ mặc anh để ẵm con về nhà má ở luôn đấy, anh biết không? Làm sao em chấp nhận một người đàn bà như thế suốt ngày chỉ biết bôi son trét phấn nhố nhăng cười đùa đi cùng mà cứ phải giả lả mẹ mẹ con con được?
Càng nhìn anh quấn quít với mẹ bao nhiêu, em càng ghét anh bấy nhiêu. Tai sao em kể cho anh biết nỗi lòng của ba anh mà anh lại thờ ơ như vậy? Mẹ anh sống vô lo đến mức vô trách nhiệm như thế, trong khi ba anh lại mỗi ngày kiếm từng đồng một để trang trải cuộc sống. Cái gì ngon anh cũng cho mẹ, em bảo anh đem cho ba thì anh lại bảo ghét người phụ nữ sống cạnh ba nên không cho. Thế bây giờ mẹ anh cũng là loại người phá hoại gia đình người khác rồi đó, anh nghĩ sao?
Kỷ niệm ngày con tròn 7 tháng cũng là ngày chủ nhật duy nhất rảnh rỗi sau một tuần vất vả, 2 vợ chồng định ra ngoài ăn và đi chụp hình kỷ niệm. Vừa thay đồ định đi thì gặp mẹ, anh lại rủ mẹ đi chung. Lúc đó em lỡ thay đồ rồi, chứ nếu không em đã tìm cách thoái thác để ở nhà rồi. Trong suốt buổi đi chơi đó anh thấy em đóng kịch giỏi không? Em ân cần gọi đồ ăn cho bà nhưng thực ra trong lòng em chả có tý cảm giác nào của tình mẹ con cả.
Mẹ nuôi cháu nội theo phương pháp của hơn 30 năm về trước, trong khi những kiến thức khoa học hiện đại em đã học rất nhiều từ mọi phương tiện thì bị mẹ chê là sai, em không buồn cãi lại. Mặc kệ, em đã nuôi được 2 đứa cháu khỏe mạnh từ khi mới 20 tháng tuổi thì kinh nghiệm nuôi con đối với em không có gì xa lạ nữa. Còn mẹ, có mỗi một thằng con duy nhất mà còn không chu toàn được thì làm gì biết cái nào tốt cái nào xấu.
Tuy nhiên không thể phủ nhận công mẹ đã lo cho Tiger trong suốt thời gian 4 tháng em đi làm. Nhưng có việc, có lẽ mẹ không hiểu và người chồng vô tâm như anh chắc cũng chả để ý, mỗi ngày sáng 9h em đi làm thì con còn ngủ, đến chiều 5h em mới về thì lại tất bật đi chợ, ẵm con lên phòng rồi bỏ vào nôi tự chơi, nấu cơm, dọn lại “bãi chiến trường” 2 bà cháu bày ra, rồi lại quét nhà, tắm rửa… Đến gần 10h tối em mới thực sự rảnh rỗi để ôm con.
Chỉ có vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ một ngày để con thức bên cạnh em và anh thôi anh biết không? Thế mà mẹ anh ngày nào cũng đêm hôm như thế lại lên phòng cười giỡn ngả ngớn rồi lại nằm ì trên giường đến khi con sắp ngủ mới chịu xuống. Không lẽ em giằng lấy con ẵm đi chỗ khác thì anh mới hiểu hay sao mà anh lại ngồi nói chuyện phiếm với mẹ trong khi em nhìn anh như muốn năn nỉ anh nói khéo mẹ đi về phòng để cả nhà được nghỉ ngơi?
Em bị suy nhược cơ thể nặng sau khi sanh, em không uống thuốc bổ, làm việc quần quật suốt đến tận đêm mới được ngả lưng, vẹo cột sống đau nhức suốt 2 năm trời. Em không yêu cầu anh phải làm gì cho em, chỉ mong sao anh tạo cho em một chút gì đó để em còn biết mình có một gia đình riêng biệt, để cho em biết chồng em đủ lớn để không phải sống lúc nào cũng phải có mẹ bên cạnh, anh nhé!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)