Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em không hối hận vì đã trao cho anh tất cả
m không hối hận, không bao giờ anh à vì đó không phải là một phút không kiềm chế được bản thân, không phải là sự nông nổi bồng bột mà không nghĩ đến những điều sau này của tuổi trẻ. Đó là vì em yêu anh.
From: Chuông gió
Sent: Tuesday, August 12, 2008 9:05 AM
Subject: Gui toa soan: Cho em xin loi, vi em se van cho anh!
Những dòng này anh sẽ chẳng đọc được đâu phải không, chính vì vậy em đã viết... Xin lỗi vì không thể nói những điều này với anh. Sao chẳng lúc nào là em không nhớ đến anh. Dù buồn hay vui, những khi bận rộn hay những lúc thảnh thơi em đều nhớ đến anh, nhớ những lúc ở trong vòng tay anh, nhớ từng lời nói cử chỉ của anh, nhớ cái hơi ấm từ anh mà mỗi lần ngồi ôm anh từ phía sau em vẫn thấy. Em nhớ lắm anh à.
Em không dối lòng mình được, thực sự em không thể. Em xin lỗi vì có những lúc em đã ích kỷ chỉ muốn tìm một lối thoát cho chính em. Em kém cỏi quá phải không anh? Em không biết mình sẽ lấy can đảm từ đâu để bước tiếp trên cuộc hành trình dài mang tên "cuộc sống" mà không có anh ở bên cạnh.
Ở tuổi 18 còn quá nhiều điều để em phải làm trong cuộc hành trình của riêng mình. Vậy mà những đêm như đêm nay, chỉ một mình em với những dấu hỏi quá lớn, giữa bộn bề cảm xúc, ngổn ngang những suy nghĩ, nó thực sự khiến em kiệt sức, khiến em bất lực với chính mình. Những lúc như vậy, em luôn nghĩ sẽ từ bỏ hiện tại, từ bỏ cả tương lai với bao điều đang đợi em ở phía trước, và rời xa anh, rời xa mọi người để đi đến điểm cuối cùng của cuộc hành trình dài mang tên "cuộc sống", nơi mà mỗi người trong số chúng ta ai rồi cũng sẽ phải đến.
Mỗi một lần như thế em lại đứng trước cái khoảnh khắc phải lựa chọn: ở lại hay ra đi? Ở lại để tiếp tục sống, tiếp tục cố gắng cười để vượt qua từng ngày dài, vượt qua nỗi đau đớn về tinh thần, ở lại để sống sao cho có nghĩa. Hoặc ra đi bỏ lại tất cả và quay lưng lại với nỗi đau của gia đình, sự kỳ vọng của bạn bè người thân, quay lưng lại với hiện tại và tương lai để trở thành mọt con người "vô nghĩa" đi tìm sự giải thoát ở phía bên kia thế giới của sự sống.
Em đã chỉ biết cắn thật chặt lấy ngón tay rồi nghẹn dài trong tiếng nấc để vượt qua những đêm dài như thế! Và tất cả sẽ chỉ như một giấc mơ khi em mở mắt và bắt đầu một ngày mới, một ngày không có anh. Không hiểu tại sao bao nhiêu ngày như thế vẫn cứ trôi qua, những ngày em không thấy niềm vui, những ngày em sống không mơ ước không khát khao, những ngày em trở thành một diễn viên giỏi với nụ cười nhạt trước cuộc sống của chính mình, những ngày nước mắt chỉ biết chảy ngược vào trong tim.
Xin lỗi vì em đã rất muốn ra đi, rời xa anh mãi mãi để em không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Em sợ anh sẽ phải nặng nợ, đa mang, có lẽ em ra đi còn tốt cho cả em nữa. Em đã nghĩ vậy đấy vì câu chuyện của ba người luôn có một kết thúc buồn cho người đã trở thành người thứ 3 như em. Em không đủ năng lực để giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp, em không thể làm cho anh thỏa mãn cơn tham vọng trên con đường công danh, thỏa mãn niềm khao khát được cống hiến của tuổi trẻ, và hơn cả là một cuộc sống như anh mong muốn.
Vì vậy em yêu anh nhưng giờ đây em không dám đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Cảm xúc dù có lớn đến mấy thì có lúc ước mơ và tính cách của mỗi người cũng sẽ phải va chạm, chỉ yêu anh bằng cảm xúc của trái tim thì em đâu có tư cách để đòi hỏi điều gì. Em chỉ là một nữ sinh 18 tuổi, còn đang ngồi trên ghế nhà trường và làm tất cả mọi việc nhờ vào sự chu cấp của bố mẹ mà không cần lo đến kế mưu sinh hằng ngày... Em làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho anh, tại sao em lại tự tin để yêu anh đến thế?
Nhưng anh à, em yêu anh mất rồi, em biết yêu anh là em còn nhiều những ngày dài đẫm nước mắt, sự dằn vặt, còn rất nhiều chông gai. Nhưng em không thể cho anh ra khỏi suy nghĩ dù chỉ là một lần... Tình yêu ở tuổi 18 chỉ là những tình yêu mơ mông phi thực tế thôi phải không anh? Bạn anh đã nói cho em nghe rằng: "Tình yêu là vật chất chứ không phải một cái gì đó hư ảo. Nó không phải là những bài viết, những dòng tin nhắn vô nghĩa, tình yêu là hai người phải ở cạnh nhau, tiếp xúc hằng ngày thì mới có thể vun đắp thêm tình cảm và những kỷ niệm...".
Bạn anh nói đúng, tại sao anh phải yêu một người chẳng có thể giúp được anh điều gì trong cuộc sống hiện tại, một người chỉ có thể yêu anh bằng cảm xúc. Ở tuổi anh cần một tình yêu thực tế, không phải những mối tình đẹp đẽ, vì anh đã có rất nhiều những kỷ niệm vui buồn, đẹp xấu từ trước ngày em đến và bước vào cuộc sống của anh. Hãy cứ để em một mình đau đớn, khắc khoải nhớ anh từng ngày. Hãy cứ để mặc em với những câu hỏi, sự dằn vặt...
Em sẽ ổn thôi vì đó là điều duy nhất em làm được để anh không tự trách móc bản thân. Em sẽ sống dù ngày mai buồn hay vui, hạnh phúc hay đau đớn, thành công hay thất bại. Em xin lỗi vì đã muốn ra đi! Với em giờ đây dù còn nhiều sự thật hé mở mà em chưa được biết, sự thật về tình cảm và những điều khác nữa của anh. Em cũng sẽ ổn thôi, vì chỉ cần anh đừng lừa dối chính bản thân mình, sống vui vẻ và được làm những điều anh mong muốn, thì dù anh có dối em nhiều chuyện em cũng sẽ tự an ủi được mình thôi...
Anh à, em yêu anh thật lòng và em biết mình yêu anh nhiều lắm. Em biết em không thể chỉ nói yêu anh bằng một cảm xúc lớn lao với ai đó. Vì họ sẽ chẳng bao giờ đứng ở trong tim để biết tình yêu em dành cho anh thực sự nó là gì. Những gì em quý trọng nhất, sự nguyên vẹn và tinh khiết của mình em đã trao tặng hết cho anh. Có lẽ đó là thứ duy nhất em mang đến cho anh trong cuộc sống này ngoài những tiếng cười...
Em không hối hận, không bao giờ anh à vì đó không phải là một phút không kiềm chế được bản thân, không phải là sự nông nổi bồng bột mà không nghĩ đến những điều sau này của tuổi trẻ. Đó là vì em yêu anh. Những ngày anh trở về từ nơi xa xôi ấy, mình lại ở trong vòng tay nhau, và em không biết đến bao giờ thì em thực sự sẽ phải ra đi, sẽ chỉ là đi đến một nơi khác, một vùng đất khác thôi anh à.
Em sẽ không tìm đến sự giải thoát ở thế giới của những linh hồn kia đâu, vì sống vì anh chẳng nhẽ không đủ để em tiếp tục cuộc hành trình gian khổ này hay sao? Có lẽ đến một lúc nào đấy em sẽ rời xa anh, để người con gái bên cạnh anh sẽ không đau đớn như em bây giờ. Dù ở nơi đâu thì em cũng sẽ vẫn chờ anh. Cho dù em biết ngày anh thực sự quay về và ở bên em là hư ảo, nhưng em vẫn sẽ chờ, em sẽ chờ anh ở một nơi xa vì hạnh phúc của em chính là được chăm sóc cho anh, anh yêu à!
Em xin lỗi vì em vẫn sẽ chờ anh!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)