People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em ước là người phụ nữ quan trọng thứ hai trong đời anh
m cứ nghĩ rằng mình không có quyền đòi hỏi người ta yêu mình nhưng mình có quyền yêu lặng lẽ. Nên em đã lặng lẽ yêu và chôn giấu tình yêu ấy dưới tận cùng của cảm xúc, chôn nó 5 năm. Bởi vậy, thành ra nó cứ như đốm lửa nhỏ trong đống tro tàn trước cơn gió lớn vậy thôi. (Lam)
Từ: Lam
Đã gửi: 09 Tháng Giêng 2012 11:55 SA
Em trân trọng những ngày này, những ngày đã khơi cho em biết thật sự thế nào là yêu thương, đã ý thức thấu suốt về tình yêu mà em đã mơ hồ suốt sáu năm qua. Em đã chạm được cảm giác khi nào mình biết sẽ nên đồng ý nhận lời cầu hôn của ai đó. Nhờ có anh, em hiểu ra cảm giác ấy, dù anh chẳng biết gì hết. Có lẽ, điều em mong mỏi sẽ không bao giờ đến nếu thực tại cứ tiếp diễn như những gì em đang biết, đang hiểu.
Với anh, đi với nhau không có nghĩa là yêu nhau, làm bạn sẽ tốt hơn. Anh nghĩ vậy vì cho rằng đam mê kia chỉ là một thoáng chốc, chỉ là một khoảnh khắc say mê bồng bột, nông nổi. Còn em, em ước mơ biết chừng nào yêu thương ấy chỉ là khoảnh khắc, một thoáng chốc để em có thể thanh thản quên anh, xa anh.
Sáu năm! Chẳng lẽ sáu năm trôi qua để nói rằng tình cảm trong em chỉ là sự si mê nông nổi và hời hợt? Em biết anh đang đi tìm gì? Em không muốn mình là vật cản trên hành trình anh đi tìm và thực hiện khát vọng của mình. Với anh, sự nghiệp mới là đích đến thực sự, là đam mê thực nhất.
Chiều nay, em đã khóc, khóc trước mặt bạn vì anh, vì cô độc một mình chiều thứ bảy, vì thấy rằng sao mình khờ dại quá và sao cứ lặng lẽ bên anh trong khi những chiều như vậy anh luôn ở bên cô ấy. Em không thể tưởng tượng ra nổi vì sao mình lại ngốc nghếch đến nỗi biến mình thành chiếc bóng vô hình bên anh như thế?
Nhưng buồn thay, trong tình yêu, ai cũng tự để mình một lần biến thành kẻ ngốc nghếch. Thậm chí, trong danh bạ điện thoại của anh, em không có nổi một vị trí, một cái tên. Anh hỏi rằng em muốn lưu để đến khi mất máy rồi mất liên lạc luôn hay anh nhớ số để khi mất số cũng vẫn liên lạc được? Anh bảo rằng số của những người thân anh cũng nhớ và không lưu. Anh bảo rằng em cũng được xem trọng như người thân nên không cần lưu số.
Không anh ạ, còn em hiểu rằng mình “không quan trọng” đến nỗi hân hạnh không được có một vị trí trong danh bạ của anh. Lúc đó, với anh, em thấy mình bỗng biến thành vô hình, vô ảnh một cách kỳ lạ. Em còn nghĩ rằng không lưu tên là một cách anh ứng phó tài tình với cô ấy khi cô ấy lỡ thấy một cuộc gọi hay một tin nhắn của em trong máy anh.
Em nghĩ thế đấy! Nên em buồn, nỗi buồn đang gặm nhấm em. Nó nhẹ nhàng thôi mà sao làm em hụt hẫng và nhói lòng đến thế! Vì sao? Vì em đã quan tâm đến anh, đến vị trí của em trong lòng anh quá nhiều dù em biết là anh mãi như vậy. Cớ sao em lại biến bản thân mình thành người như vậy? Vì sao em chọn cho mình một lẽ sống như thế trong khi em nên sống vui vẻ, hạnh phúc và bên cạnh luôn có một người yêu thương chăm sóc? Vì sao chứ?
Em cứ nghĩ rằng mình không có quyền đòi hỏi người ta yêu mình nhưng mình có quyền yêu lặng lẽ, yêu là quyền của riêng mình. Nên em đã lặng lẽ yêu và chôn giấu tình yêu ấy dưới tận cùng của cảm xúc, chôn nó 5 năm. Bởi vậy, thành ra nó cứ như đốm lửa nhỏ trong đống tro tàn trước cơn gió lớn vậy thôi.
Nhưng giờ đây, em nhận ra mình cũng ích kỷ, cũng tầm thường, cũng bé nhỏ như bao con người khác, đã yêu và muốn được chiếm hữu tình yêu đó dù lý trí bảo rằng mình không có quyền đòi hỏi. Mình hãy mãi là cái bóng bên lề hạnh phúc của anh mà thôi.
Trước đây, em luôn nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi thấy anh hạnh phúc và mỉm cười chúc phúc cho anh và cô ấy. Nhưng giờ, em chợt nhận ra bấy lâu nay mình vẫn đang tập dần đối diện với cái tin mừng anh và cô ấy cưới nhau, anh không còn tự do để gặp em nữa. Em tập nhoẻn miệng cười kiêu hãnh và nói lời chúc phúc cho anh.
Thế đấy, em sẽ tập dù không biết tương lai có đủ tự tin để thực hiện hay không? Hay lại sẽ chôn vùi bản thân trong những giọt bia đắng nghét kia vào ngày hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Dù biết rằng em sẽ bị đau đầu ghê gớm khi phải uống thứ đấy. Thế nhưng có lẽ những giọt bia đắng nghét ấy sẽ giúp em thấy lòng đỡ đắng hơn.
Dù bây giờ, mình vẫn gặp nhau, mọi cái dường như thân thiết, nhẹ nhàng, cũng những lúc em chờ đợi, giận hờn. Nhưng với anh, chỉ là bạn, nghe điều đó mà khiến em nhói lòng. Mãi rồi vẫn chỉ là bạn thôi sao? Nhưng sự thực là em ước mơ bao nhiêu được là người phụ nữ quan trọng thứ hai trong cuộc đời anh, được cùng anh chiều thứ bảy về thăm mẹ, được nuôi dạy những đứa con của chúng ta, được cùng nhìn về tương lai.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)