People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chưa một ngày nào em hạnh phúc với cuộc sống vợ chồng
ách đây một năm, vợ còn đau khổ nghĩ rằng chồng có người khác hoặc ăn bánh trả tiền bên ngoài, nhưng bây giờ vợ chán chồng đến mức thấy nếu đúng chồng có đi làm gì ở ngoài vợ cũng bình thường thôi. (Thương)
Từ: Thuong Tran
Đã gửi: 29 Tháng Mười Hai 2011 7:36 CH
Chồng yêu!
Chỉ còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới, giữa bộn bề lo toan, em vẫn quyết định viết lá thư này cho chồng. Vậy là mình bên nhau được hơn 2 năm rồi, không phải dài cũng không phải quá ngắn chồng nhỉ.
Trong suốt hơn 2 năm chung sống ấy, vợ phải nói với chồng một điều, đó là vợ không có một ngày nào hạnh phúc với cuộc sống vợ chồng. Vợ phải viết rõ như vậy vì vợ vẫn hạnh phúc khi mình có con, hạnh phúc khi chăm đứa con bé nhỏ của vợ chồng mình, chỉ là không hạnh phúc với chồng mà thôi.
Chồng có nhận thấy cuộc sống chúng mình có vấn đề không? Nếu câu trả lời là không, thì chồng hãy dừng lại, đừng đọc những dòng dưới đây nữa, còn nếu câu trả lời là có thì vợ vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó chồng sẽ nói với vợ: em này, tại sao cuộc sống vợ chồng mình lại ra thế này? Sao em và anh không có một phút giây nào tình cảm".
Vợ cứ chờ mãi, nhưng vợ càng chờ thì hình như chồng cũng càng kiên trì không bao giờ hỏi, dường như chồng cố tình không nhận ra chúng mình chỉ là 2 người bạn cùng nhà. Hoặc chồng nhận ra nhưng với chồng đó không phải là điều gì quan trọng.
Vợ xem lại tin nhắn suốt một năm qua giữa 2 vợ chồng mình, thấy chỉ vỏn vẹn trong vài câu hỏi: mấy giờ anh về, anh có ăn cơm không? Không một câu tình căm, không có lấy một từ nhớ, còn yêu thì có lẽ là quá xa xỉ rồi. Thậm chí suốt thời gian vợ mang bầu, cũng nghén ngẩm ghê lắm, cũng chẳng nhận được một lời hỏi thăm kiểu vợ hôm nay có mệt không, có ăn được gì không, vẫn cứ chỉ là: về muộn, có ăn cơm hoặc không ăn, những câu nhạt nhẽo tương tự.
Cũng tương tự như vậy, lâu lắm rồi vợ chẳng được ai ôm, vợ chẳng còn nhỏ để bố mẹ ôm vào lòng, cũng lâu lắm rồi không gặp bạn bè đi xa về để ôm nhau, mà phụ nữ thì luôn cần những cái ôm chia sẻ. Trông chờ điều đó vào chồng ư? Có là quá sức chồng không? Khi mà lâu lắm rồi một cái nắm tay cũng không có, thậm chí hình như cả sự chạm vào nhau cũng không hề xuất hiện trong cuộc sống vợ chồng mình (nếu có thì là do vô tình đi lại mà quệt vào nhau). Vợ chồng mình vẫn sống suốt 2 năm nay, phải chăng là sự kỳ diệu?
Vợ không phải không thiết tha gì chuyện ấy, nhưng vợ có thể sống thêm vài năm nữa mà chẳng làm cũng chẳng sao, nhưng còn chồng, chẳng lẽ chồng cũng không có nhu cầu tối thiểu hay sao? Cách đây một năm, vợ còn đau khổ nghĩ rằng chồng có người khác hoặc ăn bánh trả tiền bên ngoài, nhưng bây giờ vợ chán chồng đến mức thấy nếu đúng chồng có đi làm gì ở ngoài vợ cũng bình thường thôi.
Đọc báo thấy nhiều phụ nữ ghen tuông đến dằn mặt người thứ 3, tạt axit, thuê người đánh, vợ cũng tự thử đặt mình vào vị trí của họ, nếu một ngày tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình, và vợ không ngạc nhiên khi thấy lòng mình lặng yên, không phẫn nộ, không ghen tuông, không thất vọng, vì vợ nghĩ đó là điều tất yếu sẽ xảy ra, với cả chồng và với vợ.
Vợ nhớ kinh khủng ngày xưa, ngày vợ chưa lấy chồng, ngày ấy vợ xinh đẹp, vợ vô lo vô nghĩ, nếu có chuyện buồn vợ đi chơi, vợ đi hát hò, tâm sự với những người khác, vợ ngồi vơ vẩn cafe, vợ làm đẹp cho chính mình.
Không phải vợ đổ lỗi cho chồng, vợ cũng hay ngồi tự vấn, xem mình làm gì sai, vợ thấy mình cũng sai nhiều để đến nông nỗi này, nhưng giữa việc tự nhận mình sai và chồng sai, vợ thấy việc quy trách nhiệm cho chồng làm vợ nhẹ nhàng hơn cả. Vợ cần lắm một người chia sẻ, một người quan tâm đến mình.
Nhưng hiện giờ vợ chỉ có thể tìm thấy những người ấy trong giấc mơ, những người tinh tế và tình cảm, quan tâm và đặc biệt là yêu vợ. Mỗi lần như thế, sáng tỉnh dậy vợ thấy yêu đời làm sao, hạnh phúc làm sao. Và những người ấy chưa bao giờ là chồng, vì chao ôi cái sự tinh tế của chồng không bao giờ vợ cảm nhận được.
Vợ béo lên vì ăn nhiều cho con có sữa, vợ sợ, nhưng không phải sợ chồng chê xấu, mà vợ sợ mình xấu thì chẳng còn cơ hội làm lại với ai nữa. Mà cũng làm gì còn cơ hội, 2 đứa con rồi. Ngày vợ phát hiện mình có bầu đứa thứ 2, vợ khóc ròng.
Có một đứa vợ còn 70% cơ hội, thêm đứa nữa là vợ còn 0% cơ hội, sẽ quá là tàn nhẫn nếu bắt 2 đứa trẻ chịu khổ, có bố thì thiếu mẹ mà có mẹ thì thiếu bố. Như có người đã nói với vợ: đã không hạnh phúc còn mắn đẻ. Ôi, làm sao vợ biết được 2 tháng quan hệ một lần nhạt nhẽo lại có thể hình thành nhanh như thế. Bé con của mẹ, mẹ thương con nhiều lắm.
Và bây giờ vợ trốn một mình tự kỷ trong toilet viết thư cho chồng, định gửi cho chồng nhưng sợ nó là quả bom xé tan cái "bình yên" trong gia đình mình, thôi đành gửi lên đây, chồng đọc được thì mừng, mà không đọc được lại càng mừng. Vì chồng vẫn thản nhiên bình thường, đi làm, về ăn, đi ngủ không thấy trăn trở gì. Vợ thiếu sữa cho con, mà càng suy nghĩ thế này càng thiếu, giá mà vợ có thật nhiều giấc mơ đẹp.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)