Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cầu mong bố mang yên bình về với gia đình
ố là người thắt nút, chỉ có bố mới cởi được chiếc nút ấy. Đã đến lúc hai gia đình xa cách trở thành một. Nhà mình không có gì, con chỉ sống bằng niềm tin gia đình mình sẽ hạnh phúc, họ hàng biết chúng con đang tồn tại. Điều quan trọng nhất là mẹ không còn khóc nữa. (Mai)
Từ: Dương mai
Đã gửi: 02 Tháng Hai 2012 4:33 CH
Bố ơi! Đôi lúc con tự hỏi mẹ con có ý nghĩa như thế nào với bố? Khi bố quyết định lựa chọn mẹ và từ bỏ tất cả, bố hy sinh cho gia đình mình rất nhiều nhưng sao lại không mang lại được hạnh phúc vậy bố. Con cảm nhận ở gia đình mình lúc nào cũng căng thẳng, sự bình yên rất khó, dường như sự tồn tại bị gượng ép bởi 3 chị em con. Nếu ngày ấy con không ra đời chắc giờ mẹ đã không khổ, còn bố sẽ hạnh phúc bên gia đình đầu tiên của mình.
Bố yêu mẹ nhiều nhưng ngược lại ở mẹ lại là sự cam chịu bố, nhiều lúc mẹ nói với con mẹ không yêu bố, lấy bố chỉ vì nghĩ rằng bố yêu mẹ như thế thì sẽ đem cho mẹ hạnh phúc, 23 năm trôi qua rồi hạnh phúc ấy vẫn là “tìm kim đáy bể”. Mẹ vẫn là người không được gia đình nhà nội công nhận, chưa từng được gọi là vợ trên danh nghĩa pháp luật, còn chúng con cảm giác xa lạ khi ở nơi gọi là quê hương sinh ra người cha của mình.
Những hình ảnh tồn tại trong lòng con là nỗi đau, mẹ vẫn khóc, rơi nước mắt vì gia đình, vì bố và bọn con. Con thương mẹ nhiều lắm mà không biết làm thế nào vì con là phận con, con phải làm gì để giải quyết những khúc mắc vẫn tồn tại trong gia đình mình từ trước đến nay hả bố? 21 năm con sinh ra trên đời, lần đầu tiên con gặp bà nội, bà hỏi con “cháu là con ai?”. Bố có biết con đau thế nào không, con nghĩ con sẽ không bao giờ tha thứ cho bố.
Con đã ngồi khóc ở cầu thang nhà bác, nghiến răng trả lời bà, cháu là con ai. Con đâu phải trẻ mồ côi hay bà con đã mất mà đến bà còn không biết mặt cháu mình thế nào. Đó cũng là lần cuối cùng con gặp bà trong đời mình, lễ tang bà bố không nói một câu, con về để tang mà chỉ bảo con ở lại trông nhà. Lúc ấy con nghĩ có bao giờ bố để ý đến suy nghĩ của con không.
Khi đi học bạn bè ai cũng có ký ức về thăm quê nội còn con thì không biết kể thế nào, ông bà nội hình dáng ra sao, tất cả với con là một tờ giấy trắng. Con không biết bản thân con như vậy thì mẹ sẽ thế nào hả bố, càng lớn con càng thương mẹ nhiều hơn trước dù biết rằng đôi vai của bố gánh vác quá sức rồi.
22 năm sau con nhận công tác và ở nhà bác, vào trong quê người họ hàng nói: "Bác cháu ra ngoài đường chửi nhau cũng không biết". Rồi như một sự trùng hợp, cơ quan con lại không cách ngôi nhà của bố là mấy, mỗi lần qua đó con thấy chua xót cho hai người phụ nữ cả đời khổ vì bố là vậy. Bác từng bảo con lên nhà vợ cả bố chơi nhưng sao con dám lên khi chưa có lời nào của bố, đến anh Măng nói một câu “sao không lên bà Thủy chơi, đánh kẻ chạy đi ai đánh kẻ chạy lại”.
Thực tế mà nói mẹ con con đã bao giờ bước ra đi mà đòi trở về, quê hương của con là quê hương của mẹ, ông bà cho con tình thương và ký ức cũng chỉ có ông bà ngoại mà thôi. Ngày con học lớp 10, từng lấy điện thoại của bố nhắn tin cho chị Hà nhưng khi nhận được lá thư mà chị gửi cho mình, lúc đầu con đã hạnh phúc biết bao vì hai từ “gửi em” nhưng nội dung lá thư là đay nghiến mẹ con và nhờ con bảo bố gửi tiền cho chị, khi đó con thề với lòng mình không bao giờ tha thứ cho bố.
Mẹ con bị mắng nhiếc như vậy là do lỗi của bố. Bữa cơm tất niên cuối năm ở nhà bác, người chị cả con gặp lần đầu tiên như kẻ xa lạ, nhìn nhau với ánh mắt oán trách. Con dần dần mất niềm tin vào chính người bố sinh ra mình, xung quanh con cảm giác thật lòng chỉ xuất phát từ mẹ. Đồng nghiệp hỏi con quê ở đây sao không về, con biết trả lời ra sao, im lặng là cách tốt nhất giải quyết mọi vấn đề như bố vậy.
Tết đầu tiên khi con đi làm trở về, con cứ nghĩ sẽ thật vui vẻ nhưng không khác ngày thường, vẫn câu chuyện được lặp lại trong bữa cơm bằng nước mắt của mẹ, con thấy đau lắm. Nếu gia đình này không tồn tại, không có bọn con, mẹ không khổ và bố cũng sẽ về với gia đình đích thực của mình phải không ạ. Đâu chỉ có bố mẹ mệt mỏi, chúng con cũng đau lắm chứ.
Gia đình mình có gì nào? Hạnh phúc, tiền bạc hay là nợ nần và sự chịu đựng để gia đình tồn tại. Những phút nhỏ nhoi bình yên của gia đình mình, tim con được sưởi ấm, con muốn điều ấy luôn luôn xuất hiện. Mong muốn của con là vậy, cười vui vẻ bên nhau, 2 em con không nghịch ngợm nữa, mẹ không còn khóc. Điều đó khó quá bố à, vì vượt quá tầm tay của con, bố có thể giúp con được không?
Gia đình là nơi xuất phát sự yêu thương, ấm áp bao năm qua nó bị đè nặng bởi sự chịu đựng và giọt nước mắt của mẹ. Con mong khi đọc những suy nghĩ của con bố sẽ mang yên bình đến với gia đình mình. Con có đòi hỏi quá cao của một người con không, khi mà bố đã cho con được sinh ra trên đời, con vẫn may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ khác, bố mẹ yêu thương chăm sóc, được học hành tử tế.
Hay con mong muốn ở cuộc sống sự hoàn hảo vì thế mà con trở thành con người bi quan, lạc lõng giữa tất cả mọi người, nỗi đau chất chứa và lớn dần lên trong con. Bạn bè con bảo sao mày lại sống thế, luôn khép mình và không yêu đương gì, con làm sao dám hả bố? Mỗi lần con vui vẻ dường như con thấy đó là tội lỗi vì đằng sau con người con yêu thương nhất là mẹ đang khổ, con chưa bao giờ được cười thỏa thích và sống là chính mình.
Con nghĩ với gia đình mình, con không chỉ là chị cả mà còn là anh cả để các em noi theo, con cứ khép mình trong vỏ bọc do mình tạo ra và dần trở nên xa cách mọi người. Mỗi khi con nói gì, con đều sợ sự soi mói của người đời, con cảm giác không ai hiểu mình cả. Đằng sau sự mạnh mẽ của mình, con cũng muốn được tâm sự với bố mẹ nhưng con lại sợ bố mẹ phải lo lắng nhiều hơn.
Nhiều khi thấy mẹ cằn nhằn bố nhiều quá thì con bực tức trong lòng, tuổi bố mẹ không còn trẻ, những ký ức bất mãn của mẹ về bố ngày càng tăng lên, mẹ khóc. Sau những trận khóc ấy vẫn không có gì thay đổi. Sự chần chừ thiếu cương quyết của bố qua thời gian làm mẹ con tổn thương. Với công việc bố là người thẳng thắn, chính trực song gia đình mình bố lại để nỗi đau tinh thần lấp đầy theo năm tháng của mẹ con con là sao vậy? Trái tim của mẹ, tinh thần của mẹ cần một nơi bình yên rồi bố ạ.
Bố là người thắt nút, chỉ có bố mới cởi được chiếc nút ấy. Đã đến lúc hai gia đình xa cách trở thành một. Nhà mình không có gì, con chỉ sống bằng niềm tin gia đình mình sẽ hạnh phúc, họ hàng biết chúng con đang tồn tại. Điều quan trọng nhất là mẹ không còn khóc nữa.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)