There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bạn của chồng gửi thư xúc phạm tôi
ó người phụ nữ gọi điện cho tôi bằng điện thoại của anh. Tôi đã làm căng, nhưng chỉ hai vợ chồng biết. Rồi họ gửi thư về nhà, xúc phạm tôi, tôi đưa lá thư đó cho anh, anh cũng không hề nói một câu xin lỗi, vẫn chỉ nói: người ta phá anh.
Xin kính chào các bạn đọc của mục Tâm sự!
Thật ra, tôi là người ít khi đọc mục Tâm sự của quý báo, nhưng hôm nay, sau một buổi chiều lang thang trên mạng, đọc được những dòng tâm sự của các bạn, tôi có cảm giác vơi đi nỗi buồn trong lòng. Cho phép tôi được kể về đôi nét cuộc sống gia đình, một cuộc hôn nhân kéo dài gần 10 năm mà thời gian cảm thấy thật sự hạnh phúc không biết được bao nhiêu.
Anh là mối tình đầu và cũng là chồng của tôi. Tôi quen anh khi đang học nửa năm 12, do thói quen hay học ở thư viện. Nhà anh ở huyện, đang học đại học năm thứ 2 tại thành phố nơi tôi ở. Anh từng nhiều lần đi theo sau tôi trên đường đi học về, đã ngồi đối diện tôi mà không một lời nói khi cùng nhau học ở thư viện, từng theo lên làm quen khi tôi đang ngồi ngắm cảnh một mình trong thời gian giải lao.
Rồi tôi yêu anh khi nào không biết, yêu mà không hề đắn đo chuyện gia đình anh khó khăn, yêu vì những câu nói vui, yêu vì cùng nhau đi trên "con ngựa sắt" lọc cọc, yêu vì những lần cùng ngồi ngắm biển nói chuyện. Rồi tôi đậu đại học, tôi quyết định học Sư phạm gần nhà, bỏ qua cơ hội đi học trong TP HCM. Tôi không nghĩ mình quyết định sai, vì tôi biết sẽ vui và hạnh phúc.
Tình yêu trong sáng kéo dài hơn một năm, anh dần xa tôi, tôi tìm hiểu lý do và anh chỉ gửi một lá thư, bảo rằng muốn xa nhau, không giải thích gì thêm. Tự ái, tổn thương, tôi im lặng rút lui, không níu kéo. Thời gian đấy, tôi như một người khác, kết thúc học kỳ, tôi thi lại 3 môn liền, vẫn bình thường bên ngoài, nhưng trong lòng là một biển nước mắt.
Tôi hay khóc về đêm, người ốm hẳn đi, nhưng chỉ có bản thân mới hiểu lý do thật sự. Từ đó, tôi lao đầu vào hoạt động phong trào của Đoàn, lấy công việc, học hành, thời gian quên đi nỗi đau. Người ta nói thời gian là liều thuốc chữa vết thương, nhưng với tôi thì không đúng, nỗi đau âm ỉ, kéo dài, và tôi lại khóc mỗi khi tình cờ gặp anh trên đường, trong trường.
Trong thời gian hơn một năm xa nhau, có nhiều người muốn đến với tôi, tôi cũng muốn quên anh nhưng không thể, và tôi không thể yêu ai. Gần hết năm thứ hai, trong một ngày sinh nhật tôi, anh đã đến tặng một tấm thiệp. Ngày 20/11, anh cũng đến tặng quà. Dù giận anh, nhưng thật sự những tấm thiệp đơn giản đã làm ấm lòng tôi.
Có thể các bạn nghĩ tôi quá khờ, nhưng tôi đã đồng ý quay lại với anh khi anh nói thật, vì gia đình nghèo, anh còn lo cho mấy đứa em, nên không muốn tôi khổ. Tôi đã tin và khóc. Thấy tôi khóc, anh đã chảy nước mắt cùng tôi. Không một suy nghĩ gì, tôi và anh tiếp tục mối tình dang dở.
Cứ như vậy đến khi anh và tôi ra trường, Anh ra trường trước, xin đi làm, công việc thu nhập không cao. Tôi vẫn thỉnh thoảng lén bỏ vào túi anh vài chục nghìn từ tiền dạy thêm của mình, chia sẻ động viên khi anh gặp khó khăn trong công việc. Rồi tôi ra trường, xin đi dạy ở huyện xa với cuộc sống khá khó khăn.
Anh xin được việc ở một cơ quan làm kinh tế, bắt đầu cuộc sống khác hơn, nhiều mối quan hệ hơn. Tôi dạy ở huyện, cuối tuần mới về nhà, anh làm ở thành phố. Cứ như vậy, bắt đầu có sự thay đổi, nhiều lời đồn đại, nhưng tôi không tin. Tôi vẫn tin vào bản lĩnh đàn ông của anh, tin vào tình cảm của chúng tôi, vì tình cảm đó đã trải qua nhiều thử thách.
Sau 3 năm đi dạy của tôi, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Gia đình tôi, cho dù vẫn có đủ điều kiện để xin dạy ở thành phố, nhưng tôi không muốn ba mẹ quỵ lụy người khác, nên đã tự mình khăn gói đi dạy xa, và tự xin chuyển về gần nhà sau khi cưới khoảng hơn một năm. Như vậy, chúng tôi đa phần là sống xa nhau, kể cả sau khi cưới, chỉ gặp nhau khoảng 2-3 lần trong những khi tôi về để sắp xếp chuyện nội trợ trong nhà, chúng tôi thuê nhà trọ.
Tuy chỉ sống bằng lương, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi anh chở tôi ra trường, khi anh đến trường đón tôi về. Đến khi tôi có quyết định chuyển công tác về gần nhà cũng là lúc anh xin chuyển vào chi nhánh ở TP HCM, cũng là lúc tôi sắp sinh em bé. Anh có hỏi ý kiến tôi, có nên đi hay không. Tôi biết thâm tâm anh muốn đi, vì anh là người có tham vọng.
Nếu giữ anh lại, anh sẽ rất thất vọng, và anh đã nói chỉ đi một thời gian rồi chuyển về. Tin anh, muốn anh thỏa sức vùng vẫy trong sự nghiệp, tôi đã đồng ý, và đấy chính là sai lầm của tôi. Lên bàn mổ sinh, chăm sóc con nhỏ mà chỉ có ông bà nội ngoại ở bên.
Bé của tôi được khoảng một năm là tôi đã nhận ra sự thay đổi của chồng. Anh vẫn đi về nhưng thưa hơn, về đến nhà thì ít gần gũi với vợ, lơ đãng với con nhỏ, thậm chí còn đi sớm về muộn trong những lần về thăm nhà. Tôi có nhắc nhở, anh chỉ nói là do công việc phải tiếp khách. Ở cùng nhà với ông bà ngoại, anh lại có kiểu sinh hoạt như vậy, vô hình chung anh đã đặt tôi đứng ở giữa, một bên ông bà, một bên anh, làm tôi rất buồn.
Góp ý với anh, anh bảo ở rể khổ, Mà tôi đâu phải là người không biết điều. Vì biết tâm trạng ở rể không vui, tôi đã rất nhịn anh, mỗi lần đi nhậu khuya về, tôi chỉ nhỏ nhẹ nói, không để đến tai ông bà, có chuyện gì cũng chỉ nói vài lần khi có hai vợ chồng, do muốn giữ thể diện cho anh. Nghĩ tâm trạng anh, nhưng anh đâu có nghĩ cho cảm nhận của tôi, cảnh vợ xa chồng, vừa đi làm, vừa chăm con nhỏ, tiền bạc gửi về tháng có tháng không, tôi rất vất vả, nhưng anh chưa hề có một lời động viên.
Lo anh ở xa thiếu thốn tình cảm vợ con, tôi muốn gọi điện nói chuyện với anh, ban ngày thì anh bảo bận việc, ban đêm thì anh tắt máy hoặc không nghe, hỏi thăm bạn bè cùng làm việc với chồng, họ đều có một cách nói lấp lửng, tôi biết anh đã thay đổi. Chuyện gì phải đến rồi cũng đến. Một đêm khuya, có người phụ nữ gọi điện cho tôi bằng điện thoại của anh. Tôi đã làm căng với anh, nhưng cũng chỉ hai vợ chồng biết với nhau.
Anh bảo người ta phá anh. Tôi đã nói, anh cần phải biết việc gì nên làm, vì dù sao anh cũng là một người có vị trí xã hội, và là người có lòng tự trọng. Nhưng anh không hề quan tâm tôi nghĩ gì, cảm nhận ra sao, cả đến khi họ gửi thư về nhà, xúc phạm tôi, tôi đưa lá thư đó cho anh, anh cũng không hề nói một câu xin lỗi, vẫn chỉ là câu người ta phá anh. Bây giờ, tôi hiểu mình đã sai lầm khi nghĩ rằng có thể dùng tình cảm vợ chồng để thay đổi anh, và cố gắng giữ nỗi đau riêng mình vì không muốn ông bà hai bên buồn lòng.
Khi con tôi khoảng 3 tuổi, anh bắt đầu yêu cầu mẹ con chuyển vào Nam, tôi đã đắn đo rất nhiều. Công việc anh không ổn, thu nhập không chắc, dù anh là một giám đốc, chỗ ở không có, chỗ làm việc cũng là chỗ ở, rồi công việc của tôi, con còn nhỏ, và cả cách sống thờ ơ, vô lo, gia trưởng với gia đình của anh. Giai đoạn này vợ chồng tôi mẫu thuẫn rất lớn, nhưng gia đình không ai hay biết. Anh trách tôi không làm tròn bổn phận làm vợ, ích kỷ không biết lo cho chồng. Tôi đã cố gắng giải thích cho anh hiểu suy nghĩ của mình nhưng anh không quan tâm.
Rồi mọi chuyện đổ bể, ông bà hai bên đều biết, và mọi người đứng về phía tôi. Điều này càng làm anh xa tôi hơn. Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, tôi không biết cách giải quyết như thế nào. Càng muốn nói chuyện trao đổi với anh để tìm ra cách giải quyết thì anh càng lảng xa tôi. Khi cơ quan cũ gần nhà muốn anh chuyển về, anh cũng không đồng ý. Cả khi mẹ con cùng bà nội vô Nam thăm, anh cũng tỏ ra khó chịu, bỏ mẹ con, bà cháu ở khách sạn, thỉnh thoảng đảo qua thăm.
Trước hoàn cảnh như vậy, tôi quyết định chuyển vào với anh, để thuận tiện cho thuyên chuyển, tôi học nâng cao chuyên môn. Anh tiếp tục gây sự với tôi bằng cách gửi thư về cho ông bà hai bên, kể tội vợ không biết chăm sóc chồng, không theo chồng, có tai tiếng, hay là theo trai và đòi ly dị. Bức thư làm tôi sụp đổ hoàn toàn. Sau đó anh làm đủ thứ chuyện gây áp lực khi tôi đang làm luận văn tốt nghiệp.
Cuối cùng tôi mời ông bà hai bên, nói rằng nếu anh muốn như vậy thì tôi không níu giữ nữa, còn nếu anh nghĩ đến gia đình thì chuyển về cơ quan ở đây để làm việc. Anh không chịu ký đơn, nhưng cũng không chịu chuyển về. Tôi tiếp tục chờ đợi gần 2 năm nữa, anh cũng không quyết định dứt khoát được điều gì. Tôi sống trong day dứt, suy nghĩ cho con, cho hạnh phúc của mình.
Mọi người xung quanh đã khuyên tôi nên dứt khoát chia tay, vì thật ra hiện giờ đã 4 năm nay anh không hề có một chút trách nhiệm nào nuôi con, có ở vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thật sự, nếu tôi không có khả năng chịu đựng, chắc tôi gục ngã lâu rồi. Tôi không còn hy vọng gì ở sự thay đổi của anh, cũng như trách nhiệm, tình cảm ở anh, nhưng tôi thương con.
Phương
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)