Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bị đánh chửi dù hết lòng chăm con riêng cho anh
ự tính cuối năm cưới nhưng mỗi lần cãi nhau anh lại chửi rủa tôi, thậm chí còn đánh đập. 
Tôi 24 tuổi, tuổi Canh Ngọ, đúng như người đời thường nói, con gái chữ “Canh” khổ trăm đường. Hồi tôi gần đủ 9 tháng 10 ngày còn trong bụng mẹ, bố bị tai nạn lao động, ra đi mãi mãi. Còn đúng 18 ngày nữa tôi chào đời nhưng bố con không được gặp nhau. Không có bố, mẹ vẫn cho tôi cuộc sống đầy đủ và tràn ngập yêu thương, mẹ là cô giáo mầm non.
Năm tôi lên 6 tuổi, mẹ đi bước nữa với một người đàn ông gần nhà, cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi nhưng cũng không mấy tốt đẹp. Tuy nhiên tôi cũng có đôi chút cảm nhận được tình cảm giữa cha dượng và mình, sau này khi vào đại học, mối quan hệ đó ngày càng tốt hơn. Dượng lo lắng cho tôi như những người con của mình. Thầm nghĩ mình đã được bù đắp phần nào phần tình cảm mà đáng lẽ phải có như bao đứa trẻ khác. Tôi cũng tự hào vì gia đình mình giờ không hề có khoảng cách.
Một ngày mưa gió tôi đưa dượng đi khám ở viện K Hà Nội, bác sĩ kết luận dượng bị ung thư thực quản. Một lần nữa tôi lại mất bố, có lẽ số tôi chỉ có mẹ mà không được bố thì phải. Tôi rất buồn và suy nghĩ nhiều, tại sao ông trời lại bất công với tôi vậy. Tôi khóc nhiều lắm, càng nghĩ càng thương mẹ và em trai. Nỗi đau cứ giằng xé chẳng thể nào nguôi ngoai mặc dù lúc đó tôi đang có người yêu bên cạnh.
Anh hơn tôi 15 tuổi, lý do tôi yêu người hơn nhiều tuổi bởi một phần thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, hy vọng những người có tuổi sẽ hiểu và chiều chộng mình hơn. Xét về hình thức tôi được xếp vào hàng không xuất sắc nhưng cũng là niềm mơ ước của nhiều người. Anh nhiều tuổi, đa số nhận xét xấu hơn tôi, lại có một đời vợ và 2 con gái. Tôi thừa nhận anh cũng nhẹ nhàng tuy nhiên hơi thâm thúy và vô cảm.
Chẳng hiểu sao chúng tôi lại yêu nhau đến 6 năm trời, có người mới nhìn vào bảo tôi tham tiền của và hộ khẩu Hà Nội, thực tế không như mọi người nghĩ, đó cũng là lý do tôi đang ngồi đây viết những dòng chữ đầy tuyệt vọng này. 3 năm đầu yêu nhau tôi là sinh viên, anh là chủ doanh nghiệp nhỏ. Tiếng là chủ nhưng tôi chẳng biết anh kiếm được bao nhiêu, hàng tháng anh chỉ hỗ trợ tôi vài trăm nghìn đóng tiền nhà. Buổi tối tôi vẫn đi làm thêm coi như thu nhập chính, buổi trưa vẫn nấu nướng cho cả anh ăn cùng. Đi chơi hay ăn uống ở bên ngoài anh cũng chi, tuy nhiên không phải nhiều.
Anh chưa bao giờ chủ động tặng tôi thứ gì. Nhớ hồi ấy tôi còn đạp xe đi làm đến 23h đêm mới về, sau đó tích cóp mua được chiếc xe máy. Tưởng tôi mua xe anh phải mừng vì tôi không phải một mình đạp xe đi đêm nữa nhưng anh buông một câu xanh rờn "Em đi xe đạp anh thấy còn yêu em hơn". Tôi đã suy nghĩ mãi không hiểu anh nói thế có ý gì, quyết định hỏi lại thì anh giải thích là em mà khổ cực anh càng thấy yêu. Anh hơn tôi một cái đầu, học đại học chính quy, vậy mà… tôi rất đau lòng. Người ta còn mong người mình yêu sung sướng chả được.
Rồi cuộc sống của tôi lại trôi đi với bao khó khăn khổ cực với người đàn ông đó. 6 năm coi như đã chín muồi, gia đình hai bên đã qua lại, chỉ có mẹ tôi không biết anh đã có một đời vợ và 2 con. Tôi cũng không đủ can đảm để nói ra điều đó, hơn nữa càng sống với anh tôi càng thấy anh ích kỷ và không có tình nghĩa. Điều đó thật khó để tôi có thể sống tiếp.
Tôi tuy là gái son nhưng cực kỳ biết điều và tâm lý, 2 đứa con của anh rất quý tôi. Tôi cũng yêu thương và chăm chúng như thể cháu mình vậy, đặc biệt bố mẹ anh rất khó tính nhưng tôi vẫn có thể chiều được ý ông bà. Nhiều lần anh đi chơi thể thao hay đi công tác, tôi đi làm về lại đến nhà anh nấu cơm, tắm giặt cho 2 đứa, đón chúng qua chỗ mình ăn uống và nghỉ ngơi vì chúng không hợp với bà (chúng tôi đang thuê nhà sống chung gần nhà anh).
Mọi chuyện tôi đều cho qua và hết lòng vì gia đình anh. Gần đây tôi phải trả nợ 10 triệu đồng, tôi đi làm cho công ty tư nhân lương được 4 triệu, anh đưa thêm 5 triệu, đóng tiền nhà đã 2 triệu rồi, còn lại ăn uống chi tiêu hết trong tháng. Tôi có nói chuyện như thể cầu cứu nhưng anh từ chối thẳng thừng "Việc của em, em tự lo". Tôi thật sự rất thất vọng và suy sụp, mấy hôm sau tôi có hỏi lại anh cũng đưa nhưng tôi biết anh không hề thoải mái. Nói chung là anh sống chỉ biết có mình.
Anh sống thế này thì cho là đúng nhưng tôi lặp lại kiểu sống của anh thì anh cho là vô văn hóa. Tôi nhờ anh đi nộp tiền điện thoại hộ vì anh có thời gian rảnh, anh cằn nhằn: "Lần sau em tự lo đi, đừng có nhờ người khác". Tôi tủi thân vô cùng.
Tôi thực sự tuyệt vọng và không biết phải quyết định thế nào, dự định cuối năm nay làm đám cưới nhưng mỗi lần cãi nhau anh lại chửi rủa tôi, thậm chí còn đánh đập. Hiện tại tôi hơi có chút ảnh hưởng về thần kinh và tâm lý vì khoảng thời gian ở cùng anh. Tôi biết anh nóng, tôi cũng nóng, nhưng tính tôi chỉ nóng lúc đó xong thôi và rất tốt bụng. Tôi phải làm gì bây giờ, có phải cuộc đời tôi mãi mãi như thế không.
Nhi
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)