Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Anh đưa em lên thiên đường rồi lại đẩy xuống địa ngục
úc anh đến với em, em đã nghĩ cuộc sống của em từ nay sẽ thay đổi, em sẽ không còn cô đơn nữa, vì anh sẽ luôn bên cạnh em, vậy mà... Trái tim em tan nát! (Phuong)
From: phuong TH
Sent: Wednesday, December 23, 2009 7:07 PM
Anh! Em chẳng biết phải làm sao bây giờ. Em buồn và đau lòng quá anh à. Đến tận hôm nay em vẫn không hiểu tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Có lẽ nào ngay từ đầu anh đã không yêu em? Có lẽ nào anh lại dối em? Em không tin anh là người như vậy, chẳng nhẽ cảm nhận của em về anh lại sai? Nhưng em vẫn không thể hiểu tại sao anh lại xa em?
Anh! Giờ anh đang là gi? Anh có nhớ em không? Chắc là không! Anh sắp lấy vợ rồi mà. Chắc giờ anh đang hạnh phúc bên người mới, hai người đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới phải không anh?
Anh biết không từ khi chia tay đến giờ, em vẫn luôn hy vọng chúng mình sẽ quay lại với nhau. Niềm tin đó luôn thường trực trong em. Cho đến hôm anh gọi điện cho em và nói anh sắp lấy vợ. Anh có hiểu cảm giác của em lúc đó không? Em không tin vào tai mình, chẳng nhẽ anh đã quên em thật rồi?
Từ hôm đó đến nay em như người mất hồn, cả ngày khóc lóc, buồn bã. Dẫu biết nước mắt không thể đưa anh về bên em được nữa, nhưng chẳng hiểu sao em lại như vậy. Em không biết phải làm thế nào? Em không thể làm được gì, cả ngày em chỉ nghĩ đến anh.
Hôm qua em đã rất muốn gặp anh để chúc mừng anh (ngày quân đội nhân dân Việt Nam). Em đã suy nghĩ rất lâu khi quyết định xuống thăm anh. Nhưng chẳng hiểu sao khi xuống tới đơn vị anh rồi em lại không vào. Em đã đứng ở đó, ở điểm xe buýt em vẫn đợi anh.
Em sợ khi vào em sẽ gặp người mới của anh, lúc đó em sẽ là người thứ ba. Em đã ngồi ở đó suy nghĩ miên man, và rồi em cũng chẳng biết mình đã khóc từ lúc nào, cho đến khi có một anh dúi vào tay em chiếc khăn mùi xoa. Em ngẩng lên thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, những ánh mắt đầy lạ lẫm làm em xấu hổ. Em ngượng ngùng rồi đứng dậy đi, nhưng anh biết không em đã không thể lái xe được nữa.
Nước mắt em giàn giụa, chân tay em tê cứng, đầu em như bị đơ. Em đã không thể đi được 500 m, em đứng lại bên đường khóc như chưa bao giờ được khóc, em không còn để ý đến mọi người xung quanh. Lúc đó em chỉ muốn nhảy xuống sông mà chết. Em đau đớn tột cùng, với em mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn.
Em lang thang trên những con đường em và anh từng đi. Ngày xưa khi có anh đi cùng em đã rất vui, còn hôm nay trên chính những con đường ấy, vẫn phong cảnh ấy vậy mà sao em lại buồn đến thế. Em cứ đi mà không biết mình đang đi đâu, rồi em dừng lại ở Lăng Bác. Mọi thứ trong quá khứ lại hiện về trong em.
Em nhớ rất rõ chính nơi này anh đã nắm tay em, đã nói với em rất nhiều rằng anh yêu em, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em, sẽ bù đắp những mất mát trong em. Anh đã vẽ ra một tương lai tươi sáng. Lúc đó em đã rất hạnh phúc, em nghĩ mình là người hạnh phúc nhất. Suốt đêm đó em không thể chợp mắt, em cứ nghĩ về anh, về gia đình nhỏ bé nơi ấy có anh và em, em tưởng tượng anh sẽ phải đi công tác xa nhà, em sẽ ở nhà thay anh chăm sóc con cái...
Nhưng có lẽ mọi thứ đã tan biến phải không anh. Anh đưa em lên thiên đường rồi lại đưa em về địa ngục. Trái tim em tan nát! Em lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, chính vì vậy khao khát lớn nhất của em là được sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Lúc anh đến với em, em đã nghĩ cuộc sống của em từ nay sẽ thay đổi, em sẽ không còn cô đơn nữa, vì anh sẽ luôn bên cạnh em, vậy mà...
Lúc đến với anh, em đã băn khoăn, liệu anh có thông cảm cho hoàn cảnh của em không? Liệu khi biết chuyện anh có còn yêu em không? Anh có đủ can đảm để đến với em không? Vì em biết với bộ đội rất quan tâm đến điều đó, vì có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp và tương lai. Em yêu anh từ rất lâu nhưng không dám đến bên anh. Nhưng chính tình yêu của anh đã xóa đi mặc cảm trong em.
Em đã tâm sự với anh tất cả về em về gia đình em, và cả chuyện em thích bạn của anh. Em không giấu anh điều gì, vì em nghĩ yêu là phải thành thật. Em cũng từng hỏi anh ngày xưa em thích bạn anh, bây giờ chúng mình yêu nhau anh có nghĩ gì không? Anh trả lời em chẳng sao cả. Em đã tin anh hoàn toàn, để rồi bây giờ...
Lúc anh nói chia tay em cứ ngỡ anh đùa em, cho đến tận bây giờ em vẫn không thể tin anh đã rời xa em để đến bên người mới. Em không trách gì anh cả, có trách thì trách bản thân em đã không thể giữ anh bên mình, trách số phận em hẩm hiu. Em đã phải rơi quá nhiều nước mắt vì bố, bây giờ là anh. Tại sao cuộc đời em lại chỉ toàn nước mắt hả anh? Xã hội rộng lớn thế này mà không có chỗ cho em hay sao? Em cũng chẳng biết mình sẽ phải sống tiếp thế nào nữa. Em đã đến đường cụt mất rồi. Em sẽ ra đi để anh được hạnh phúc.
Có lẽ bây giờ anh chẳng còn nghĩ đến em nữa, vì em đã là quá khứ. Hiện tại anh sắp có một gia đình. Chỉ còn lại mình em với những kỷ niệm đã qua. Thời gian chúng mình ở bên nhau không dài nhưng với em đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Cảm ơn anh đã mang lại cho em chút hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời em. Em chúc anh công tác tốt và hạnh phúc bên người vợ sắp cưới.
Vĩnh biệt anh.
Ngố tàu của anh.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)