Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ước gì mẹ bỏ ba
hiều lúc tôi nói với mẹ, nếu ngày đó mẹ đủ mạnh mẽ hơn để ly dị ba, có lẽ chúng con và cả mẹ sẽ tìm thấy hạnh phúc hơn là khi thấy mẹ phải chịu đựng và sống trong đau khổ suốt cả đời, để bây giờ mẹ mắc căn bệnh trầm uất. Nếu không phát hiện sớm mẹ tôi có thể làm chuyện dại dột mất. (Nhi Tuyet)
From: Nhi Tuyet
Sent: Monday, September 29, 2008 3:04 PM
Subject: noi long cua nguoi lam con
Tôi không biết mình nên bắt đầu kể từ đâu. Thôi thì kể từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện vậy.
Gia đình tôi có 3 chị em, chúng tôi lớn lên trong vòng tay của mẹ. Một người mẹ mà tôi luôn yêu thương và kính trọng nhất. Gia đình tôi không giống như gia đình các bạn, chưa bao giờ gia đình tôi có một bữa cơm gọi là bữa cơm gia đình cả. Cha mẹ tôi tuy sống chung một nhà, nhưng tôi biết mẹ tôi luôn sống trong đau khổ. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ hạnh phúc cả.
Mẹ và ba tôi đã sống với nhau gần 40 mươi năm rồi. Lúc trước, mẹ tôi là công nhân viên, đồng lương của mẹ tuy ít ỏi, nhưng chưa bao giờ yêu cầu ba tôi phụ giúp mẹ cả. Tiền ba tôi làm ra tất cả đều lo cho cháu và nội cả, một tay mẹ bươn chải để lo cho chúng tôi. Ngày đó mẹ tôi là công nhân viên được nhà nước cấp nhà cho ở, nhưng mỗi lần mẹ đi làm phải ôm theo ba chúng tôi cùng đi, rất là vất vả mà ba tôi không giúp gì cho mẹ cả.
Mẹ vì câu nói của ngoại mà cắn răng chịu đựng "con đừng đi thêm bước nữa, dù chồng con có tệ đến đâu thì đó cũng là con của nó. Nếu con bước thêm bước nữa gặp người tốt thì không nói gì, nếu không may thì sao đây...". Thế là mẹ chấp nhận số phận không oán không than. Căn nhà mà hiện tại chúng tôi ở là do mẹ tôi dành dụm mà có được, vậy mà hỡi ơi!
Lúc trước khi còn ở nhà cũ, mỗi lần đi làm vì quá xa với chỗ làm mà sao này lại không có xe đưa rước. Mẹ nghe lời bên cô tôi về bên này, coi nhà cho cô tôi lại để tiện việc cho con cái đi học. Thế là mẹ tôi đồng ý dọn sang, phần vì ở nhà cũ ba tôi lúc trước làm nghề lái xe tải mỗi lần nghỉ phép ba tôi cũng không về thăm mẹ mà ở hẳn bên nội. Mẹ tôi mới nghĩ về đây sống có chồng bên cạnh, có người phụ giúp cũng đỡ phần vất vả hơn.
Mẹ đã đồng ý về nhả mới ở, nhưng ai nào ngờ, từ khi mẹ bệnh mất sức lao động vì mổ ba lần, hai lần đầu là mổ vì con, lần sau là vì bệnh mà mổ. Mẹ tôi đi mổ mà ba tôi ra điều kiện các bạn tin không: "Tôi không có tiền giúp bà đi mổ, mà bà định mướn người săn sóc trong bệnh viện thì thôi bà mướn tôi đi. Tôi không đi làm ở nhà săn sóc cho bà và cơm nước cho ba đứa con".
Mẹ tôi buồn lắm, nhưng cũng đành chịu chứ còn hơn mướn người ngoài lo cho mình ai sẽ lo cho các con mình. Ngày mẹ tôi đi mổ không có ai vào thăm cả, kể cả bên nội lẫn bên ngoại (lúc đó ngoại tốt mất rồi). Mẹ đã phải làm rất nhiều việc để có tiền đi mổ. Sau khi mổ vài ngày mẹ tôi đã trốn viện về nhà, vì không có tiền đóng viện phí. Thế đó, mẹ xuất viện vài ngày thì nội tôi sang nhà, nhưng không phải hỏi thăm sức khỏe mẹ tôi mà đến hỏi mẹ tôi còn tiền không cho nội mượn. Mẹ không nói câu nào, lẳng lặng tránh mặt.
Sau khi mẹ tôi lành bệnh thì cũng là bắt đầu cuộc sống địa ngục của trần gian. Từ khi nội mượn tiền mà mẹ không cho, ba tôi thù ghét mẹ tôi. Mỗi lần ông ta say rượu về đánh đập mẹ tôi. Có lần mẹ tôi bị đánh phải nhờ hàng xóm đưa đi cấp cứu. Công an ở phường tôi mời ba tôi lên lập biên bản, nhưng đâu rồi cũng vào đó, nào có được cải thiện đâu. Từ khi ông ta bị giam hai ngày trên phường về thì ông ta không còn đánh mẹ tôi nữa, nhưng ngược lại ông ta trút giận lên đầu chúng tôi, quay sang đánh chúng tôi.
Tôi còn nhớ năm đó tôi 12 tuổi, khi ông say rượu về đã đánh tôi vì tôi bênh mẹ. Có người cha nào mà đánh con, không cho con vào nhà không? Ông ta đuổi tôi ra khỏi nhà cấm không cho tôi vào nhà ngủ, thế là cả đêm tôi phải ngủ ngoài đường. Ngày mai lại phải nhờ các chú trên phường can thiệp nữa. Mỗi lần nhắc đến gia đình tôi ai cũng biết cả. Vui thì cho vào nhà ở, không vui thì tối đến mẹ con tôi phải ngủ ngoài đường, thế đấy.
Rồi thời gian cũng trôi qua, chị tôi đi lấy chồng, còn lại tôi và em trai tôi. Chúng tôi làm rất nhiều, dành dụm tiền rồi đến một hôm nội tôi mất, cô tôi muốn bán căn nhà mà chúng tôi ở. Nếu chúng tôi có tiền thì trả một nửa, còn một nửa thì cho mẹ con chúng tôi. Thế là một lần nữa, mẹ đã đem số tiền dành dụm bấy lâu nay ra mua lại căn nhà đó. Vì mẹ nghĩ nếu không mua lại để cô bán đi thì mẹ con chúng tôi ở đâu, ở nhà thuê sao.
Mẹ đã mua nhà, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc lắm khi mình đã có nhà rồi. Mẹ tôi cứ nghĩ từ nay sẽ được sống yên thân nào ngờ ba tôi tuy không còn đánh đập mẹ con chúng tôi nữa, không còn ngủ ngoài đường nữa, nhưng ông ta đòi bán nhà mà theo luật pháp thì phải chia đôi căn nhà trên. Thế là lại một lần nữa, phải đau cả đầu mẹ tôi đã đi hỏi bên tư vấn và pháp luật họ củng nói vậy, phải chia đôi thôi.
Không biết có thể cho là may mắn không, khi mà Chính phủ ban hành cấp sổ đỏ và bắt tất cả phải hóa giá nhà, thế là căn nhà chúng tôi không thể bán được. Chúng tôi phải chạy vay mới có tiền hóa giá đợt đầu và được trả dần cho đến 10 năm. Ba tôi, năm nay đã ngoài sáu mươi rồi, lắm lúc tôi cũng thấy thương ông ta lắm, vì dù sao ông cũng là ba tôi. Mỗi khi ông ta giận lên cấm tôi kêu ông ta bằng ba, nghĩ thật buồn cười. Không gọi ông ta bằng ba thì gọi bằng gì?
Năm đầu tiên tôi đi làm lãnh được tiền Tết, tôi đã cho ông ta ít tiền xài Tết. Vì tiền lương hằng tháng của tôi quá ít mà phải lo trả chi phí cho cả nhà, ngoài giờ làm tôi còn đi làm thêm, ai mướn gì thì tôi làm cả, chỉ cần có tiền, chỉ mong mẹ có cuộc sống vui vẻ ở tuổi xế chiều là tôi thấy hạnh phúc lắm rồi.
Có nhiều lúc tôi nói với mẹ, nếu như ngày đó mẹ đủ mạnh mẽ hơn mẹ ly dị với ba, có lẽ chúng con và cả mẹ sẽ tìm thấy hạnh phúc hơn là khi thấy mẹ phải chịu đựng và sống trong đau khổ suốt cả đời, để bây giờ mẹ tôi mắc căn bệnh trầm uất. Nếu không phát hiện sớm mẹ tôi có thể làm chuyện dại dột mất. Nếu không có mẹ trên cõi đời này, con cũng sẽ ra đi cùng mẹ, vì con sinh ra trên thế gian này và sống cho đến ngày nay là vì mẹ, tất cả là vì mẹ. Con yêu mẹ lắm.
Nếu bạn nào đọc bài viết này, xin hãy trân trọng hạnh phúc mà mình đang có. Nếu không thể giữ được hạnh phúc thì cũng đừng nên nói là mình sống vì con, vì bạn sống như vậy chưa chắc là vì con bạn nữa. Khi con bạn trưởng thành, và bắt đầu hiểu chuyện, nó sẽ càng thấy đau khổ và oán trách bạn hơn khi thấy cha mẹ nó không giống những người cha người mẹ khác.
Cũng như tôi, nếu ngày xưa mẹ tôi chịu bỏ ba tôi có lẽ tôi sẽ không bao giờ chứng kiến sự cãi nhau rồi dẫn đến oán ghét nhau như bây giờ. Tôi sẽ không phải như bây giờ. Thà là để con cái chấp nhận sự thật còn hơn là lừa dối nó, khiến bạn đau khổ và con trẻ cũng sẽ đau khổ luôn. Hãy để bé hiểu tất cả sự thật, vì trẻ con rất thông minh và hiểu chuyện. Nó sẽ chấp nhận chuyện đó hơn là trưởng thành trong hoàn cảnh cha mẹ không hạnh phúc.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)