Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đừng để chị ấy phải khóc anh nhé
hi buồn, cô đơn, tuyệt vọng nhất em luôn nhìn anh và tự hỏi: “Anh không muốn làm chỗ dựa cho em mỗi khi như thế này à”. Rồi em tự trả lời được bằng một nụ cười gượng gạo: “Anh đã là chỗ dựa cho người khác rồi".
Phải chăng tất cả những gì anh làm, những gì em cảm nhận chỉ là một giấc mơ thôi sao anh? Khi đi qua một nơi nào đó, rồi mỗi khi nghe ai đó nhắc tên anh, ký ức trong em ùa về, em lại nhớ anh và thấy nhói ở đâu đó trong trái tim. Cuộc đời đâu như ta nghĩ, nó chẳng phải màu hồng, em thấy chỉ là một màu đen, làm em cảm thấy sợ tất cả. Hàng ngày cuộc sống vẫn diễn ra nhưng sao em thấy hiu quạnh quá, chẳng còn vui như truớc, cũng chẳng niềm nở hay thích thú vì một thứ gì đó nữa. Em biết vì anh mà em như thế, không trách anh gì hết, chỉ buồn cho số phận mình.
Như anh từng nói số em khổ lắm, luôn nghĩ cho cảm xúc của người khác trước khi biết mình muốn gì. Nhưng không sao vì em là thế, ông trời đã sinh ra tính tình quái gở này nó sẽ cứ như thế. Với mọi người em chẳng thua ai, đã cố gắng sống tự lập từ khi bước ra khỏi trường cấp 3, giờ em cố gắng tự lập để có thể bước ra từ giảng đường cao học. Em ngoài một gia đình khá giả có điều kiện, ngoài đôi chân dài như những cô hoa hậu thì còn có đầy đủ nhiệt huyết, sự cố gắng để có thể đứng cạnh anh. Tiếc thay anh không thể chờ em đến ngày ấy.
Vài ngày nữa anh sẽ kết hôn, em không biết chị ấy như thế nào, nhưng có lẽ chị tốt hơn em về mọi mặt, cũng không trẻ con như tuổi 24 của em. Em mới chỉ nghe mọi người nói thôi nhưng đã thấy nhói tim lắm. Em đã khóc thật nhiều cho cái gọi là tình đầu, nó quá bất ngờ, như một cú sốc lớn đối với đứa con gái như em.
Ngày trôi qua em tìm và ngóng đợi một cái gì đó xa xôi từ anh nhưng vô vọng, sợ lắm cảm giác sẽ quên đi khuôn mặt của người mình yêu thương nhất. Hàng ngày em vẫn một thói quen cầm điện thoại lên và nhìn anh, thấy anh ngày đó sao quá gần gũi mà giờ xa xôi. Tim em đau lắm anh có biết? Khi buồn, cô đơn, tuyệt vọng nhất em luôn nhìn anh và tự hỏi: “Tại sao vậy? Anh không muốn làm chỗ dựa cho em mỗi khi như thế này à”. Rồi em tự trả lời được bằng một nụ cười gượng gạo: “Anh đã là chỗ dựa cho người khác rồi".
Đôi lúc em tự hỏi, tự trách mình sao không sinh ra sớm hơn và gặp anh sớm hơn để không ai làm tổn thương như anh đang làm với chính em. Anh sẽ hạnh phúc chứ? Anh sẽ vui khi ở gần người con gái anh chọn phải không? Nó là điều em mong muốn khi viết những dòng này. Đừng để chị ấy phải khóc anh nhé, vì khóc chẳng vui tí nào đâu. Chúc anh hạnh phúc với người đã chọn.
Phương
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)