Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
10 năm tôi như cái bóng bên chồng
ôi cố gắng để sợi giây này không ngày càng xa, cố gắng nói chuyện để anh chia sẻ với tôi về cuộc sống nhưng không được, anh không nói. Hai cuộc đời chung một mối quan tâm là 2 con nhưng lại không thể nào chia sẻ, không thể nào cùng nhau đi trên một con đường. (Hồng)
Từ: Hong
Đã gửi: 25 Tháng Tám 2011 10:16 SA
Chúng tôi đã bên nhau 10 năm kể từ ngày yêu cho đến giờ, khi chúng tôi đã có 2 con trai kháu khỉnh và rất giống cả bố và mẹ. Khi yêu nhau, tôi luôn nghĩ rồi một ngày nào đó anh sẽ hiểu tôi yêu anh rất nhiều, yêu hơn chính cuộc sống mà tôi đang sống mỗi ngày, yêu hơn hơi thở của chính bản thân tôi.
Tôi yêu từng giọt mồ hôi có mùi thơm rất đàn ông của anh, yêu đôi mắt đẹp và buồn, yêu cách anh yên lặng khi bên tôi, yêu nhiều nhiều lắm. Rồi chúng tôi cưới nhau, cuộc sống vợ chồng trẻ thật vất vả nhưng anh không hề kêu ca, không than trách, không để tôi phải vất vả. Tôi cũng cố gắng âm thầm không để anh phải vất vả hơn nữa.
Còn nhớ khi mang thai đứa con đầu tiên, người mẹ nào cũng muốn bồi bổ này khác cho con, cũng thèm ăn nhiều thứ. Trời cho tôi sức khỏe khá tốt, tôi chỉ ăn có cơm và cơm, mua sữa một cách chừng mực vì tôi giả bộ là mình không thích uống sữa, không tiêu xài hoang phí.
Khi em bé ngày càng lớn hơn tôi buộc phải ăn uống rất nhiều, tốn kém và khó ăn hơn trước. Hàng ngày đi làm, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn trưa để mang lên công ty. Ngày nào hộp cơm của tôi cũng chỉ có cơm và muối lạc, trưa đi mua thêm 5 trăm tiền cà thế là đủ.
Cuộc sống cũng ngày càng khá lên, anh vẫn thế, yên lặng đi bên đời tôi và tôi cũng cố gắng để dặn mình đừng làm gì để chồng thêm vất vả. Con trai đầu của tôi rất yếu, cháu ốm triền miên cho đến khi 3 tuổi mới hết, thương con 9 phần thì thương chồng 10 phần. Làm được bao nhiêu chúng tôi lo tiền thuốc thang cho con là hết.
Tôi phải ở nhà chăm con nên một mình anh lo toan kinh tế, bữa trưa của tôi lại như ngày trước có cơm trắng và muối lạc, anh không biết và đến giờ vẫn không biết. Tôi tự nhủ lòng mình dù sau này cuộc sống có thế nào tôi cũng không bao giờ quên những ngày đầu của gia đình nhỏ bé này đã vất vả, đã có anh mà cuộc đời này tôi có bao điều ý nghĩa. Đã có con với những ngày ôm con khóc trong bệnh viện vì thương con ốm, vì không biết phải làm sao.
Con đỡ hơn và chúng tôi sinh cháu thứ 2. Con trai chúng tôi trộm vía ngoan và yêu lắm. Tôi đi làm được một thời gian và thu nhập cả 2 vợ chồng đã khá hơn trước, mua được nhiều thứ trong gia đình. Nhưng cuộc sống thật là phức tạp, tôi có 3 người em xuống học đại học ở chung và cũng phải nhờ ông bà ngoại xuống chăm cháu.
9 người trong một ngôi nhà 30m2, tôi hiểu chồng mình đang phải gò lưng ra để làm việc và cũng phải chịu nhiều áp lực không kém gì tôi. Tôi nóng tính và hay cáu kỉnh, nhiều lúc cáu vô cớ với chồng làm chồng giận lắm, nhưng cũng không bao giờ chấp vặt tôi. Cuộc sống cứ thế ngày qua ngày nhưng dường như giữa chúng tôi có một khoảng cách.
Cả 2 đều cố làm một điều gì đó không làm sao nói ra cho nhau, cả 2 cố chịu đựng những điều xung quanh và cũng không chia sẻ cùng nhau. Anh vẫn lặng im đi bên cuộc đời tôi, cả 2 cùng yêu con nhiều lắm nhưng quan điểm khác nhau, cách hành xử cũng khác nhau.
Những lúc gần anh, tôi cố gắng để sợi giây này không ngày càng xa, cố gắng nói chuyện để anh chia sẻ với tôi về cuộc sống nhưng không được, anh không nói. Có lúc cãi nhau tưởng ly dị, có lúc va chạm tưởng chừng không thể hàn gắn rồi cũng qua. Nhưng vẫn như thế, 2 cuộc đời chung một mối quan tâm là 2 con nhưng lại không thể nào chia sẻ, không thể nào cùng nhau đi trên một con đường mà chỉ là 2 con đường chạy song song.
Tôi đã khóc rất nhiều, khóc từ khi bắt đầu yêu bởi sự lạnh lùng nhiều khi vô tâm của anh, bởi sự cứng rắn dường như vô giác của anh, khóc vì anh cứ mặc tôi tự giải quyết mọi câu hỏi của chính tôi. Rồi cũng không còn khóc nữa, tôi cũng đã viết nhật ký rất nhiều, nhiều tới mức phải đốt bớt đi và không còn đánh dấu theo ngày tháng năm nữa, nhưng rồi tôi không viết nữa mà tham gia các diễn đàn cho khuây khỏa những lúc buồn.
Khi ngồi viết những dòng này, trái tim tôi vẫn yêu anh nhiều lắm nhưng nó vẫn còn đau vì sự cô quạnh, vì chưa được sưởi ấm bởi người chưa mang lửa về. Tôi cứ chạy theo anh, chờ đợi anh, yêu anh và tự nguyện đợi anh nhìn về phía tôi.
Khi xem phim Hatchi, nói về chú chó đợi chủ về bên ga tàu quen thuộc, tôi thấy mình giống nó quá. Tôi tự nguyện mang tình yêu, tự nguyện dâng tuổi trẻ, tự nguyện sinh ra và chăm sóc những đứa con, tự nguyện đợi chờ. Có lúc tôi bắt được cái bóng lạnh lùng ấy nhưng rồi chỉ có chốc lát đó thôi rồi cái bóng lại đi. Tôi đã đuổi theo 10 năm rồi mà vẫn thế.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)