Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Võ Văn Trực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1104 / 20
Cập nhật: 2016-06-17 07:58:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương XXVI -
ề tới nhà, Đấu cho ô tô dừng sát cổng sắt:
- Xuống anh Lực ơi.
Không nghe Lực trả lời, Đấu quay lại thấy Lực đang ngồi dựa vào thành ghế, ngửa mặt, mồm há hốc, ngủ say. Đêm qua, Lực thức đến hai giờ sáng để viết bản báo cáo tổng kết cuộc thi sáng tác "Vì tương lai con em chúng ta" tổ chức trao giải thưởng vào buổi sớm, viết bản báo cáo cuộc thi báo chí "Môi trường học đường không có ma túy", trao giải thưởng vào buổi chiều. Cả hai cuộc, Lực đều nhận làm chủ tịch Hội đồng chung khảo. Cho nên ngồi vào xe là Lực ngủ ngon. Suốt mấy năm nay Lực căng sức ra làm việc. Nhiều đêm chỉ ngủ vài ba tiếng đồng hồ. Ngoài công việc của cơ quan mình, các đơn vị các công ty tổ chức linh đmh hội thảo đề tài này đề tài nọ, thi viết đề tài này đề tài nọ. Thấy Lực đang giữ một chức vụ cao về học thuật, người ta thường mời Lực đảm nhận vai trò chủ chốt. Lực nhận lời ngay. Triết lý "cái đùi gà trước mặt thì cầm gặm ngay" chi phối mọi hành vi của Lực… Thời gian ngủ ở nhà quá ít, Lực tranh thủ ngủ trên ô tô. Đi đường xa hàng trăm cây số, ngủ đã đành; đi một đoạn ngắn cũng ngủ. Hôm nay, từ hội trường tổng kết cuộc thi "Môi trường học đường không có ma túy" về tới nhà chỉ dăm ki lô mét, Lực cũng ngáy khò khò…
- Xuống anh Lực ơi!
Đấu quay người lại, đưa tay vỗ mạnh vào đùi Lực. Mở mắt ra, Lực nhìn lơ lơ láo láo như gà ăn bọ xít, vội rút chiếc điện thoại trong túi ra, gọi rối rít: "Đấu ơi! phóng ô tô đến ngay đưa tôi đi họp! Đến ngay đến ngay bây giờ!". Đấu phì cười, xách chiếc cặp đen, xuống xe và mở cửa:
- Anh xuống đi? Anh đi họp về rồi! Họp xong rồi! Về đến nhà rồi!
Lực loay hoay nhìn xung quanh như tìm kiếm một cái gì, rồi bất chợt giật lại chiếc cặp đen từ tay Đấu và bộp chộp hỏi:
- Lúc nãy đến giờ mày có mở cặp không?
- Không… cặp anh còn nguyên xi.
Lực mở cửa, bước vào nhà. Vợ đi làm chưa về. Thằng Vệ đi học chưa về. Lực lại nằm lăn ra ngủ… Vừa chợp mắt dược vài ba phút, Lực vùng dậy và hét toáng lên: "Nó móc hết túi tôi rồi… Nó phản tôi rồi… Không ai chơi với tôi nữa… Tôi cô đơn lắm…".
Sau khi lên đồng ở đền Quan Hoàng Mười, Lực cảm thấy người khỏe hẳn ra, trí óc trở nên minh mẫn, đi lại nhanh nhẹn, nói năng hoạt bát, ăn ngon hơn, ngủ ngon hơn. Niềm hưng phấn đang dâng lên thì bị Cấu tấn công nhân vụ báo in bài "Tổng thống Diêm Vương tham nhũng", Lực qụy hẳn xuống. Trong vòng một tuần lễ nay, giữa giấc ngủ Lực thường mê thấy một người cao mét chín lừng lững đè nặng và lục lọi moi móc rỗng túi của mình.
Tan cơn mơ, Lực thảng thất trong nỗi cô đơn. Cô đơn nặng chình chịch và bí bức như lớp nhựa đường bao bọc cơ thể và tâm trí - nhựa đường càng khô thì càng xiết chặt vào Đúng thế thật, đúng là mình bị cô lập! Lâu nay không thấy ai đến chơi nhà mình. Anh chị em cùng cơ quan không đến. Gặp nhau ở cơ quan, ở ngoài đường, chúng nó cũng không chào mình. Thằng Cấu có lần đã ra lệnh cho chúng nó là gặp thủ trưởng thì phải chào, thế mà chúng nó cũng không chào? Đối với một người hám quyền lực thì cảm giác cô đơn càng lớn. Kẻ hám quyền lực luôn luôn thích mọi người vuất ve mình, kính trọng mình, qua lại thăm hỏi mình. Xung quanh mình lúc nào cũng phải rộn ràng không khí chào hỏi, đưa đón, xum xoe. Hễ vắng cái không khí đó một ngày là không chịu được. Nhất là khi nhận ra sự trống vắng ấy là do người ta chán mình, thì anh ta cảm thấy cô đơn ghê gớm.
Còn lại một thằng Cấu thường xuyên lui tới, thì vừa rồi nó lại phản thùng. Còn biết chơi với ai nữa? Bấu víu vào ai nữa?
Không chịu được nữa rồi! Không thể chịu được nữa rồi!
Cô đơn là một cái gì vô hình mà nó có sức mạnh man rợ băm vằm thể xác và tâm hồn con người. Cái giây phút cảm nhận được sự cô đơn ấy là cái giây phút của một kẻ xưa kia đã từng đeo đuổi mộng văn chương còn rơi rớt lại một chút nhân ái. Đã bao nhiêu lần Quách Quyền Lực thảng thốt cô đơn và cảm thấy mình rơi vào vực thẳm, rồi tính hiếu thắng lại vực dậy một cách mạnh mẽ, quyết liệt như cột sóng thần…
Nhưng hiện bây giờ, hiện cái thời khắc này… cô độc lắm! Cái bóng đen cao mét chín kia vừa đi ra khỏi cơn ác mộng. Cô độc lắm! Để lấp đầy cái khoảng trống khủng khiếp này, Lực lại gọi Đấu lái ô tô đi gặp… gặp ai?… gặp ai?… gặp ai?… "Đến nhà cái Chanh?". Đấu định nói cô Chanh chủ nhật nào cũng về quê, sáng thứ hai mới lên Hà Nội; nhưng lại thôi, thủ trưởng bảo đi đâu cứ đi cho yên chuyện. Quả nhiên đến nhà Chanh, Chanh không ở nhà. Đến nhà cô Đào, Lực nói liên thuyên hơn hai tiếng đồng hồ như để xả hơi. Đào chỉ chen vào được một câu: "Người ta nói chiều như chiều mẹ chồng. Nhưng em thấy chiều anh với chiều anh Cấu còn khổ hơn chiều mẹ chồng. Mấy lần em định xin sang cơ quan khác, nhưng không có nơi nào hợp công việc với em bằng ở đây, ở đây có nhiều sách Hán Nôm". Thấy thái độ và giọng nói của Lực vô cùng thành thật và có ít nhiều van lơn, Đào mới dám hé ra một câu như thế. Chứ những lần trước, chỉ ngồi nghe Lực nói, Đào ngậm miệng như hến… Xả hơi với Đào một mạch, Lực đến nhà cô Chiều. Chiều ngạc nhiên. Hàng mấy năm trời nay, có bao giờ ông Lực đến nhà mình đâu. Chắc là có việc gì hệ trọng? Hay lại nhờ mình đi họp phụ huynh cho thằng Vệ?
Chiều nhìn đồng hồ trên tường: chín giờ tối rồi!…
Mấy đứa con thấy thủ trưởng của cơ quan mẹ, kéo nhau đi chơi nơi khác. Chiều lấy ấm pha trà. Lực xua tay:
- Không phải nước nôi gì cả. Anh chỉ nói với em vài phút rồi anh về, muộn rồi…
- Chẳng mấy khi thủ trưởng đến nhà em…
Chiều dốc lọ chè ra. Lực lại xua tay:
- Anh không khát. Em ngồi xuống để anh nói câu chuyện vài ba phút rồi anh phải về ngay…
Sao hôm nay ông Lực lại thân mật đến thế? Xưng hô anh, em ngọt ngào. Chiều ngồi đối diện, vòng hai tay lên bàn, lắng nghe…
Câu chuyện của Lực "vài ba phút" nhưng kéo dài đến gần ba tiếng đồng hồ. Lực nói giọng tha thiết, tràng giang đại hải. Không nghỉ một giây. Không nhấp một chút trà. Không đứng dậy. Không đi ra đi vào. Hai tay giơ lên rồi đặt xuống.
Chẳng biết rõ chi li sự việc ra sao, nhưng chắp nhặt những lời nói của Lực, Chiều hiểu ra rằng có sự hục hặc giữa Lực và Cấu. Chắc cũng như bao lần hục hặc trước đây, rồi đâu lại vào đấy. Chiều chỉ nói lại một câu:
- Anh đưa anh Cấu làm lãnh đạo thì mọi người phải nghe, chứ chẳng có ai phục anh Cấu cả… Còn chuyện gì không hay xảy ra giữa anh với anh Cấu, nên đóng cửa hai anh em dàn hòa với nhau. Nếu bung ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
o O o
Báo "Văn hiến nghìn năm" tuần trước lại vấp một sai lầm tương tự như vụ "Thần tượng": trong mục phiến đàm, in bài "Tổng thống Diêm Vương tham nhũng". Báo ở nhà in đưa về tòa soạn lúc chín giờ sáng thì ngay trưa hôm ấy tiếng đồn đại đã loang ra. Không khí cơ quan lại căng thẳng, bí bức, lại xì xào bàn tán.
Đi qua quán giải khát, thấy Hoàng Bảo, Văn Quyền, Phạm Lương… đang ngồi tranh luận ồn ào, Việt Sồ ghé vào. Từ hôm xảy ra vụ việc này, Việt Sồ tự xác định với mình: im lặng tuyệt đối, nhất nhất không hé mồm tham gia bàn cãi, bàn cãi chỉ vô ích vô ích vô ích. Cái vụ "Thần tượng" tầy trời mà thằng Lực còn dùng mọi thủ đoạn vượt qua được thì đừng hòng nó chịu đầu hàng một thần tượng ma quái nào khác. Nó nghèo kiến thức nhưng nó giàu thủ đoạn. Thời buổi này, cần thủ đoạn hơn cần kiến thức…
Nghĩ như vậy, Việt Sồ chán mọi cuộc tranh luận. Cậu ta đã giữ được thái độ im lặng hơn một tuần nay, nhưng lúc này nghe bạn bè tranh cãi sôi nổi, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cũng xông vào cuộc. Việt Sồ rút cái điếu cày ở thắt lưng, rít một hơi, rồi lắc cái đầu xù:
- Trên có trời dưới có đất, tao nói cho chúng mày biết, thằng Quách Quyền Lực nó được tu luyện theo một cái đạo đặc biệt mà không ai tu luyện được như nó. Hạng người quái tướng, tóc hói từ ót lên, không phải hạng vừa. Mười năm nay tao nghiên cứu nhân tướng học, cái ót của con người là điểm huyệt tuyệt kỳ linh đỉnh. Hạng người hói từ ót lên thì có thể làm được mọi việc tuyệt kỳ linh đỉnh. Nó có khả năng siêu việt điều được âm binh lên đánh nhau với người trần, không bao giờ người trần thắng được âm binh. Nói một cách hiện đại là hệ thần kinh của thằng Quách Quyền Lực được cấu tạo bằng hệ thống điện tử. Nó chỉ cần bấm nút là hiện lên loại thủ đoạn mà nó cần. Còn chúng mày ấy à, nghĩ ba ngày mới được một thủ đoạn thì làm ăn cái gì, vét niêu vét niêu vét niêu…
Nói chung là mọi người cũng chỉ bàn tán cho vui thôi, chứ không ai nghĩ đến việc thay đổi nhân sự này nọ giữa một cơ chế xã hội được giữ tăng bằng bởi những phe cánh - khi lực lượng các phe cánh ngang bằng nhau thì họ cố níu giữ nhau để cùng tồn tại. Phan Chấn thì nói: "Vô nghĩa, vô nghĩa, vô nghĩa tất! Vô nghĩa quyền lực, vô nghĩa học thuật vô nghĩa tiền tài!…". Mấy năm nay Phan Chấn đâm ra nghiện thuốc lá rất nặng. Thuốc gì cũng hút, Ba con năm, Vina, Du lịch, Thăng long, Ngựa trắng…. hút tất tất tật Gặp gì hút nấy. Nhiều khi đang hút mà lại không biết là mình đang hút, vừa châm điếu thuốc rít được một hơi rồi vứt đi và châm điếu khác. Có những hôm, sau cuộc trò chuyện với bạn bè, dưới chân của Phan Chấn la liệt những điếu thuốc lá: có điếu cháy gần hết, có điếu cháy một nửa, có điếu còn nguyên… Ông bạn nào vô tình hỏi: "Phan Chấn ơi ông nghĩ như thế nào về cái vụ Tổng thông Diêm Vương tham nhũng thì Phan Chấn lắc đầu: "Vô nghĩa, vô nghĩa, vô nghĩa tất!".
Người hăng hái nhất xông vào cái vụ này là ông Cấu.
Ông ta muốn nhân cái vụ này mà hất Quách Quyền Lực để nắm lấy chức tổng biên tập báo "Văn hiến nghìn năm" và báo "Văn hiến tương lai!". Gặp ai ông ta cũng nói: "Đ. mẹ thằng Quách Quyền Lực còn dốt hơn tao, còn lưu manh hơn tao!". Người đầu tiên ông ta muốn lôi kéo để hợp lực với mình là Phan Chấn. Nhưng ngay từ phút đầu của cuộc gặp, Phan Chấn đã thông minh nhận rõ ý đồ của Cấu, Phan Chấn lắc đầu, vừa bỏ đi vừa nói: "Vô nghĩa, vô nghĩa, vô nghĩa tất!". Người thứ hai mà Cấu muốn tranh thủ là Cù Văn Hòn. Suốt cả buổi sáng, Cấu ngồi với Hòn và nói thao thao bất tuyệt: "Đ. mẹ thằng Quách Quyền Lực suốt mấy năm nó ghìm ông, nó hãm hại ông. – Đ. mẹ thằng Quách Quyền Lực vì dốt nát văn hóa mà để xảy ra những sai phạm tầy trời… Đ. mẹ thằng Quách Quyền Lực chỉ biết thu vén cho mình, để đời sống anh em trong cơ quan nhếch nhác… Đ. mẹ thằng Quách Quyền Lực tham lam nắm nhiều chức vụ quá cho nên mới xảy ra sai lầm như thế…"
o O o
Cù Văn Hòn đang ngồi uống bia với mấy người bạn ở quán giải khát trước cửa cơ quan, cô Chanh lanh chanh chạy vào hỏi chị chủ quán:
- Bác Bao em có ở đây không chị?
Chị chủ quán mỉm cười:
- Bác Bao em đang xử vụ án…
- Ở đâu hở chị?
- Ở phòng trong.
Chanh nhanh nhảu bước vào, nắm tay Hòn kéo xềnh xệch. Mấy ông bạn ngơ ngác. Chanh quay lại:
- Em xin lỗi các anh… Em phải kéo bác Bao về cho thầy em gặp. Lát nữa bác Bao lại ra với các anh.
Vào khoảng nửa chiều, đang làm việc bình thường, Lực đi họp ở đâu về, dáng hớt ha hớt hải, giục mọi người đi tìm Hòn. Cháu Tốn gọi điện thoại về nhà Hòn không có người trả lờì. Cô Thùy, Cô Dung tìm tất cả các phòng, đều không thấy. Cô Đào lướt qua mấy quán giải khát, cũng không có… Lực sốt ruột hỏi: "Hòn về chưa? Hòn về chưa? Các cô phải tìm cho được thằng Hòn tôi gặp ngay bây giờ". Chiều nghĩ bụng: Thỉnh thoảng ông Lực lại lên cơn thế thôi, chả có việc gì cần kíp… Cho nên Chiều cứ bình thản ngồi tính sổ sách. Còn các cô khác thì chấp hành lệnh của thủ trưởng, nhốn nháo chạy đi tìm. Tìm ở đâu cũng chẳng thấy Hòn. Vừa lúc đó, Chanh đèo về một bịch phong bì, thấy vẻ mặt mọi người không bình thường, hỏi Đào:
- Có việc gì mà nhốn nháo thế hở chị?
- Anh Lực bắt tìm anh Hòn về ngay bây giờ, mà tìm khắp nơi đều không thấy.
- Gớm!… Có gì mà phải tìm. Để em đi kéo ông ấy về.
Chanh biết tính Hòn khi nào uống bia với bạn cũng không ngồi ở chỗ đông đúc, mà thường ngồi ở một góc vắng vẻ. Đoán ra ngay, Chanh đến đúng nơi Hòn đang vui vẻ trò chuyện với mấy người bạn học cũ trường Hoan Châu.
- Thầy nào gặp anh? - Hòn hỏi.
Chanh ghé sát vào tai Hòn:
- Thầy Mặt Thớt…
- Ông Lực hẹn gặp có việc gì thế?
- Gớm! Anh lại còn hỏi. Thầy em thì nay hẹn mai hẹn kia hẹn, chẳng ra cái việc quái gì… Người ta một hẹn thì nên - Thầy em chín hẹn những quên cả mười…
Năm, sáu tháng nay, ngoài những buổi họp đông đúc, Hòn không gặp riêng Lực bao giờ. Bàn việc này việc nọ chỉ vô ích. Bàn một đàng làm một nẻo. Lúc bàn thì Lực hào hứng giơ tay "Tốt! tốt! tuyệt vời!". Sau cái tiếng "tuyệt vời" ấy là Lực quên tiệt. Linh Vũ và mấy người bạn cũ thân thiết của Lực đều nói với Hòn: "Thằng Lực không thể giáo dục được nữa!". Biết ý Hòn lảng tránh mình, Lực cũng không gặp nữa…
Hôm nay có việc gì cần mà cậu ta muốn gặp ngay? Hòn nghĩ, chẳng có việc quái gì cần. Đối với Lực, mọi việc cậu ta đều độc đoán, nếu có đưa ra tập thể bàn bạc thì chỉ là động tác giả vờ cho có vẻ dân chủ. Chắc là cậu ta vừa bị một cơn chấn động về tâm lý?… Hòn thản nhiên về phòng riêng, đóng cửa, làm việc…
Có tiếng gỡ cửa cạch cạch rất mạnh. Hòn chưa kịp đứng dậy, cánh của đã mở toang. Lực xộc vào:
- Sao ông không sang phòng tôi?
- Tôi thấy cửa phòng đóng, nghĩ ông đang bận tiếp khách, không muốn phiền ông…
Lực ngồi phịch xuống ghế, mặt đỏ gay, hai thái dương giật giật:
- Sai lầm lớn nhất của đời tôi là đưa thằng Cấu lên làm lãnh đạo. Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Sai lầm lớn nhất của đời tôi là đưa thằng Cấu lên làm lãnh đạo. Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi sai lầm như thế. Anh em người ta phản đối tôi, nói tôi đưa lưu manh lên lãnh đạo văn hóa văn nghệ không ngoa chút nào. Thằng Cấu hoành hành cơ quan ghê quá. Còn thằng Cấu ngày nào thì anh em cơ quan còn khổ ngày ấy. Nó làm vương làm tướng. Nó trèo lên đầu lên cổ tôi. Anh em gọi nó là "siêu thủ trưởng" không ngoa chút nào. Tôi ký một cái phiếu chi bồi dưỡng cho ông Thà hai trăm nghìn đồng, nó cũng gạch chéo, không cho kế toán thực hiện. Nó bảo với kế toán là cơ quan này chỉ có một thủ trưởng tài chính, không có hai thủ trưởng tài chính. Tôi cho anh em cộng tác viên mượn ô tô nó không cho thằng Đấu thực hiện, nó bảo chỉ có nó là có quyền điều ô tô. Nó làm nhiều chuyện lăng nhăng trong cơ quan, anh em bất bình. Nay nó bắt người này làm bản tự kiểm điểm mai nó đòi đuổi người kia. Nó làm nhặng xị ngậu cả cơ quan văn hóa này…
Hòn vòng tay lên ngực, ngồi trong tư thế dường như bất động. Lực oam người về phía trước:
- Sao tôi nói nhiều thế mà ông không nói lại câu nào với tôi? Ông khinh tôi ạ. Ông với thằng Linh Vũ cho tôi là thằng không giáo dục được nữa. Con người tôi vẫn còn khả năng giáo dục được, ông Cù Văn Hòn ạ.
- Những điều cần nói tôi nói hết với ông trong mấy năm trước. Bây giờ không còn gì để nói nữa.
- Thì ông nói lại với tôi không được à? Tôi vẫn là thằng bạn chí cốt của ông kia mà. Ông nói lại với tôi ông sợ thiệt à.
- Mấy năm trước tôi nói đi nói lại với ông nhiều lần chứ không phải một lần. Bây giờ có nói lại thì vẫn thế.
- Tôi biết anh em trong cơ quan mến ông hơn mến tôi. Vì tôi hay đi lại với thằng Cấu, đưa thằng Cấu lên làm lãnh đạo cho nên anh em ghét tôi. Anh em ghét thằng Cấu ghét lây sang tôi. Vì thằng Cấu mà tôi bị mọi người ghét bỏ. Tôi đưa thằng Cấu làm lãnh đạo chỉ là sách lược. Tôi biết thừa thằng Cấu là tiến sĩ rởm, thằng Cấu là nhân cách giẻ rách.
Ngồi bất động cũng bất tiện, Hòn rót chén nước đặt trước mặt Lực. Giọng Lực sôi nổi hơn và thống thiết hơn những lần gặp trước, nhưng nội dung vẫn thế. Khi gặp một sự đổ vỡ nào dù lớn dù bé, Lực cũng tìm cách đổ lỗi cho người khác, chứ không hề thấy phần trách nhiệm của mình.
- Phải xốc lại tổ chức ông Hòn ạ. Báo trụt số lượng ghê quá. Đời sống anh em nhếch nhác. Chúng ta phải xác định với nhau rằng làm kinh tế tức là làm chính trị. Không thể làm chính trị trên con số không. Bác Hồ nói độc lập mà không có hạnh phúc thì chỉ là độc lập bánh vẽ. Phải xốc lại tổ chức. Ông phải gánh trách nhiệm nặng nề hơn. Ông phải làm thay cả việc thằng Cấu. Hai thằng bạn chí cốt ta phải ràng buộc với nhau thật chặt để làm cho tờ "Văn hiến nghìn năm khởi sắc. Còn thằng Cấu chỉ xếp nó làm một việc phụ gì thôi. Ông xáp vào với tôi, gắn bó mật thiết với tôi.
Hòn chép miệng, lắc đầu. Đã nhiều lần Lực và Cấu xung khắc kịch liệt. Lần này lại xung khắc. Nhàm quá rồi. Cái quan hệ ân oán giang hồ là thế, dù có xung khắc nổ trời rồi cũng quấn với nhau vì quyền lợi thực dụng hàng ngày.
- Sao ông lại lắc đầu? Ông khinh tôi ạ. Ông khinh thằng bạn chí cốt của ông ạ. Bao nhiêu năm nay thằng Cấu làm chia rẽ tôi với ông. Nó dùng đủ mọi thủ đoạn để chia rẽ tôi với ông. Nó lợi dụng sự chia rẽ của ông với tôi để nó hoành hành trong cơ quan. Bây giờ ta phải hàn gắn lại Đừng mắc mưu nó. Nó độc ác quá.
Nghe Lực thuyết lý mà Hòn cảm thấy tê dại cả người. Giọng lưỡi của Lực ngọt xớt, trơn tru, trôi chảy như thể từ trước đến nay cậu ta không hề có chút sai phạm gì, mà sự đổ vỡ tình bạn là do kẻ khác gây ra. Cả con người Hòn như rơi vào trạng thái vô cảm.
Lực giơ tay ra:
- Nào, ta bắt tay.
Hòn miễn cưỡng giơ tay bắt tay Lực:
- Ông độc ác quá!
Lực chồm lên:
- Ông bảo tôi độc ác à! Tôi sống rất nhân ái. Bao giờ tôi cũng lấy hai chữ nhân ái để xử sự mọi việc, để điều hành mọi việc trong cơ quan. Tôi cũng như ông, không lấy chữ nhân ái làm đầu thì bẻ bút đi. Sống độc ác thì viết làm sao được!
- Ông độc ác quá!
Lực lại chồm lên:
- Ông bảo tôi độc ác với ai?
- Độc ác với anh em trong cơ quan… Độc ác với tôi…
Lực cúi gập đầu, ghé sát vào mặt Hòn:
- Cù Văn Hòn ơi! Cái sẹo còn đây? Cái sẹo này là bảo bối tình bạn của chúng ta. Cái sẹo này dù có tan ra cùng với thể xác của tôi thì hai linh hồn của ta vẫn không rời nhau. Tôi mà độc ác với Cù Văn Hòn thì không còn là tôi nữa, không còn là Quách Quyền Lực nữa…
Hai bàn tay của Lực nắm lại, đấm vào đầu, vừa đấm vừa gào la:
- Lực ơi, mày độc ác với Cù Văn Hòn à? Quỷ tha ma bắt mày để mày độc ác với người bạn nối khố của tao à. Tao trừng trị mày, tao giết mày, mày không đáng sống ở trên đời này nữa…
Nghe trong phòng to tiếng, cô Chanh hé cánh cửa nhìn vào Hòn giơ tay ra hiệu cho Chanh đừng vào. Chanh tròn xoe mắt, lè lưỡi, rồi quay ra.
Lực vẫn tự đấm vẫn tự nguyền rủa với một giọng vô cùng thống thiết - ai dám bảo cái giọng ấy là giả dối, là chân thành vờ vịt:
- Bây giờ tao mới biết mày là độc ác, Quách Quyền Lực ơi! Lâu nay tao cứ tưởng là mày sống đức độ, sống nhân từ. Người đầu tiên bảo mày độc ác là thằng Cù Văn Hòn, thằng bạn cùng ăn đói mặc rách trong khói lửa chiến tranh để thành người. Có phải mày độc ác thật không Quách Quyền Lực ơi. Hay là thằng Cù Văn Hòn nó vu oan giáng họa cho mày…
Hòn nhìn lên đầu Lực, ngạc nhiên không thấy vết sẹo nữa. Vết sẹo lẫn trốn đi đâu? Khoảng hói đã loang rộng ra, nối liền với vết sẹo, bao quanh vết sẹo. Vết sẹo đã hòa nhập vào khoảng hói. Khoảng hói đã lấn át vết sẹo. Từ sau gáy tóc rụng, hói loang ra xung quanh và chiếm đến gần nửa đầu. Do Lực tự đấm vào, da đầu nơi thì đỏ rân lên nơi thì bạc phếch như vôi. Rồi cái màu vôi bạc ấy lại rân rân đỏ. Rồi cái màu đỏ ấy lại biến hóa thành màu vôi bạc…
Như thể cuộc vật lộn giữa cái xấu cái tốt. Trong mỗi vật thể thông thường nhất của con người, luôn luôn đối đầu quyết liệt giữa cái xấu với cái tốt, giữa cái thiện với cái ác.
Cái thiện và cái ác luôn luôn gầm ghè nhau, tranh giành nhau để chiếm vị trí độc tôn. Trên đầu Lực, khoảng hói đã loang rộng ra và đã xóa vết sẹo… Mất hết cả rồi Quách Quyền Lực ơi, mất hết cả một thời trẻ dại, một thời trong sáng, hồn nhiên. Cái thời ấy, chúng mình lót lá chuối khô dưới chiếu, ôm nhau nằm suốt cả những đêm đông lạnh cóng. Cái thời ấy, một con tôm kho mặn cứng cũng chia làm đôi, mỗi đứa ăn một nửa, ăn dè dặt từng tí cho vừa đủ một bát cơm. Cái thời ấy, một que diêm cũng dùng lưỡi lam chẻ làm hai nửa, nửa nào cũng có thuốc để kéo dài thời gian sử dụng bao diêm. Cuộc sống vô cùng cơ cực mà tâm hồn trong veo như ngọc… Vậy mà hôm nay…? Cái hộp đen nào ma quái thế, đầu vào là ngọc quý mà đầu ra bùn khuấy đục ngầu?… Tham vọng, đố kỵ, hiếu thắng luôn luôn thường trực trong con người Lực như pho tượng hung hãn canh giữ ngôi mộ của vị hoàng đế cổ đại. Bao nhiêu đêm thức trắng để tính toán xê thằng này sang bên phải xịch đứa kia sang bên trái, nâng thằng này lên cao hạ đứa kia xuống thấp? Hàng ngàn nanh vuốt thủ đoạn giơ ra để cào cấu người khác, chính những nhanh vuốt fhủ đoạn ấy quay lại cào cấu rách nát cuộc đời và lương tâm mình.
Quách Quyền Lực ơi! Hồi mới nhận chức Viện trưởng Viên Văn hiến, mày nói với tao những gì, mày còn nhớ không? "Hòn ạ, chúng ta giàu lòng thương người, nhưng không thể lấy tình thương thay thế cho đồng tiền. Muốn thương người thực sự thì chúng ta phải có tiền để ban phát tình thương, muốn có tiền thì trước hết phải có quyền".
Vậy mà hơn mười năm qua, càng ngày mày càng có nhiều chức trọng quyền cao, càng ngày mày càng có nhiều tiền; mà đời sống của anh em trong cơ quan lại rệch rạc… Mày còn nói với tao những gì nữa, mày còn nhớ không? "Hòn ạ, chúng ta là những kỹ sư tâm hồn, dễ xúc động, trái tim dễ bị tổn thương khi thấy người khác gặp bất hạnh dù là một bất hạnh nhỏ". Vậy mà hơn mười năm qua, mày xây dựng cái hạnh phúc của mày trên sự bất hạnh của người khác…
Quách Quyền Lực ơi! Những lời mày vừa nói với tao thật là tâm huyết, thật là gan ruột. Nhưng đã bao nhiêu lần mày nói với tao như thế rồi! Những lúc thằng Cấu chọc ngoáy mày, chơi xấu với mày thì mày chợt tỉnh ra, lương tâm mày chợt đánh thức và mày nói với tao những câu thành thật. Nhưng cái giây phút lương tâm được đánh thức ấy chỉ trong tích tắc, nó vụt qua rất nhanh, rồi cuộc sống bụi bặm hàng ngày lại nổi cơn lốc cuốn mày đi…
Quách Quyền Lực ơi! Khó lắm!… Cơ chế xã hội và kinh tế thị trường đã tạo đầy đủ điều kiện để hình thành tính cách một loại nhân vật mà từ điển thuật ngữ văn học chưa có ta tạm gọi là "tính cách Quách Quyền Lực"… Hòn định nói một câu gì đó, nhưng tự nhiên làn môi tê dại, nước mắt ứa ra. Hòn vòng tay lên ngực, ngồi im như pho tượng… Còn sống được bao lâu nữa, Quách Quyền Lực ơi! Rồi đến lúc hai đứa ta nằm trong hai nấm mồ. Hai ìinh hồn đi ra từ hai nấm mồ ấy, liệu chúng ta còn dám nhìn mặt nhau nữa không?… Hay là, đến lúc đó, nếu một đứa bị quỷ sứ dẫn qua cầu Nại Hà thì đứa kia có dám xông vào cứu không?… Hay là đến lúc đó, hai đứa phải đứng trước vành móng ngựa của tòa án Diêm Vương, đứa nào là bên nguyên đứa nào là bên bị. Âm và dương là hai mặt trái nhau. Âm phủ và dương thế là hai cõi đối lập nhau. Vậy thì khi đã về cõi âm, liệu người ta có dùng được thủ đoạn để đánh tráo bên nguyên thành bên bị, và ngược lại, có đánh tráo được bên bị thành bên nguyên? Hẳn mày tin cái âm bản và cái dương bản giống hệt nhau, có thể chồng khít lên nhau, cho nên mày hy vọng sự đánh tráo ấy là hoàn toàn có thể thực hiện được? Tự nhiên, Hòn rùng mình, một luồng khí lạnh xiên vào ngực và xóc buốt lên tận óc…
Vết Sẹo Và Cái Đầu Hói Vết Sẹo Và Cái Đầu Hói - Võ Văn Trực Vết Sẹo Và Cái Đầu Hói