To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Bùi Thế Hùng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1138 / 2
Cập nhật: 2016-02-21 12:15:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ặt trời như một quả cầu lửa tỏa sức nóng gay gắt khắp mọi nơi. Mùa hè ở Đài Loan thật là khó chịu nhưng vẫn có những người vì công việc mà phải chịu đựng cái nóng đến kinh khiếp người đó.
Thành Vũ ngừng xe trước công ty chế biến Trà do gia đình chàng sở hữu. Mới vừa bước xuống xe, cái nóng hừng hực như ập vào người chàng còn ánh mặt trời thì gay gắt đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt. Chàng vừa bước vào xưởng đã ngửi thấy hương vị của hoa nhài vừa thơm dịu, vừa tinh khiết, mùi hương mà Thành Vũ có ngửi suốt đời cũng không thấy chán. Chàng hít một hơi dài, tinh thần khoan khoái hẳn lên. Mùi hương ấy làm chàng quên hẳn cái nóng khó chịu mà chàng vừa đối đầu chỉ mấy phút vừa qua. Chàng đi qua công xưởng chính, tiếng chuyển động của lò sấy khô và tiếng ồn ào của máy chế biến trà vang lên những âm điệu đều đều khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và dễ buồn ngủ. Một người thợ tình cờ đưa mắt nhìn ra ngoài, chợt thấy Thành Vũ anh ta bèn khúm mún cúi chào. Lửa đang cháy rừng rựa dưới máy sấy, cả gian nhà đặt máy biến thành một lò nung vĩ đại, các thợ máy và công nhân làm việc ở đó, người nào người nấy mặt mày đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại.
Thành Vũ dừng lại đó ít phút rồi tiến về phía trước. Trước mặt chàng là sân phơi lá còn ở dạng nguyên thủy, cả chục cô công nhân làm việc tại đó, họ đội nón rộng vành, vải xanh quấn kín chân tay. Họ đứng dưới cái nóng bỏng rát, dùng bàn cào bằng tre, luôn tay lật qua lật lại cho lá trà mau khô.
Nhìn thấy ông chủ trẻ, họ cúi đầu chào rồi lại lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.
Đi qua sân phơi trà, Thành vũ bước vào phòng làm việc. Đây là một trong những căn phòng trong xưởng có lắp ráp máy điều hoà không khí. Chỉ ngay việc ấy cũng cho thấy người ta rất phân chia giai cấp, giai cấp của các viên chức mặc áo trắng và giai cấp của những người công nhân, thợ thuyền mặc áo xanh.
Mỗi ngày Thành Vũ làm việc khoảng sáu tiếng. Bên cạnh phòng chàng là phòng làm việc của giám đốc Triệu và của viên kế toán trưởng họ Trương, hai người mà Thành Vũ rất là tin cẩn.
Ở phía cuối dãy hành lang là phòng ăn và phòng nghỉ ngơi của công nhân. Xưởng chế biến trà của Thành Vũ cũng có cư xá dành cho những công nhân làm việc xa nhà. Qua khỏi dãy phòng này là một khu vựa được sắp xếp thành hình chữ U, trong đó có xưởng máy, nhà hong trà và kho lạnh. Nói về lĩnh vực chế biến trà thì nhà máy của Thành Vũ thuộc vào loại hiện đại nhất. Hầu hết công việc đều làm bằng máy móc trong khi những hãng chế biến nhỏ hơn vẫn còn áp dụng phương pháp thủ công. Mấy năm gần đây, nhà máy chế biến trà của Thành Vũ ngày càng phát triển mạnh, chất lượng của các loại trà chế biến tại đây không chỉ giới hạn ở Đài Loan mà tăm tiếng của nó còn vang xa ở tầm quốc tế.
Công ty chế biến trà này do cha của Thành Vũ xây dựng. Sau này khi ông mất đi thì mọi công việc liên quan đến hãng trà đều do Thành Vũ gánh vác. Tuy còn trẻ tuổi nhưng Thành Vũ đã chứng minh mình là người điều hành giỏi. Chàng có tầm nhìn xa lại có nhiều sáng kiến nên hãng trà ngày càng phát đạt.
Nhiều công nhân trong hãng xì xào: \"Đừng tưởng ông chủ trẻ của chúng ta là hạng thư sinh trói gà không chặt nhé! Từ lúc ông ấy điều khiển nhà máy chế biến này, công việc làm ăn đã tăng tiến hơn trước bội phần.\"
Thành Vũ vừa vào văn phòng được ít phút, giám đốc Triệu đã mang đến cho chàng một xấp chứng từ. Ông mỉn cười và nói với chàng:
- Các hãng kinh doanh trả ở Nhật vưa mới gửi đơn đặt hàng tới. Theo đà này thì chúng ta phải mở rộng các nương trà hơn nữa để có đủ nguyên liệu cung cấp cho nhà máy chế biến. Bây giờ thị trường quốc nội lẫn quốc tế đều ưa chuộng loại trà này. Chúng ta phải giải quyết càng sớm càng tốt.
- Phía Nhật họ đặt mua bao nhiêu thùng?
- Một ngàn thùng, Thành Vũ ạ! Cậu nhắm chúng ta có thể cung cấp được không?
- Tôi nghĩ là được! Nếu nguyên liệu của chúng ta không đầy đủ thì ta có thể mua từ những đồn điền khác. Theo tôi, việc ấy có thể giải quyết một cách dễ dàng.
- Họ muốn chúng ta giao hàng trong vòng ba tháng. Thời hạn như vậy có gấp rút lắm không?
- Để tôi liên lạc với những đồn điền trà khác xem sao. Chúng ta và họ vốn có quan hệ rất hữu hảo, tôi nghĩ là họ sẽ không từ chối.
Chàng nói rồi cầm phone lên ngay và gọi cho những bạn hàng mà chàng quen biết. Mười phút sau chàng thở phào và nói với giám đốc Triệu:
- Ổn cả rồi! Họ hức sẽ cung ứng đủ số lượng mà chúng ta cần, như vậy chúng ta có thể ký hợp đồng với các công ty Nhật mà không phải lo lắng gì cả.
- Cậu thật cừ khôi, Thành Vũ ạ! - Giám đốc Triệu nói bằng giọng thán phục - Chuyện khó khăn đến đâu cậu cũng có thể giải quyết được mà còn giải quyết nhanh chóng nữa.
- Đó là nhờ tôi quan hệ rộng thôi... - Thành Vũ khiêm nhường đáp -... lần này họ giúp ta thì lần sau ta giúp họ, làm ăn cần phải biết hai chiều như vậy!
Nói xong Thành Vũ trao lại cho giám đốc Triệu mấy bản hợp đồng nhưng khi ông này vừa mới quay ra thì như chợt nhớ ra điều gì, chàng gọi với theo:
- À, tôi còn quên một việc...
- Việc gì ạ? - Giám đốc Triệu quay lại hỏi chàng.
- Tôi thấy công nhân trong xưởng chế biến trà của chúng ta làm việc cực nhọc quá, ông hãy cho lắp thêm máy lạnh để họ làm việc đỡ nhọc nhằn hơn. Các chi phí cứ tính vào mục mua sắm thiết bị của công ty. Ông hãy cho người làm việc ấy càng nhanh càng tốt. Lúc nãy tôi đi ngang qua đó, thấy người nào mặt cũng đỏ gay trông tội nghiệp quá!
- Thưa vâng! - Giám đốc Triệu khẽ mỉm cười - Nếu người nào cũng đầy lòng nhân đạo như cậu thì thế gian này chắc là hạnh phúc lắm!
Giám đốc Triệu đi rồi, Thành Vũ bèn mang những hồ sơ còn dở dang ra làm tiếp. Đang định gọi điện thoại cho một công ty bạn thì chàng thấy hai, ba cô công nhân chạy vụt qua cửa phòng làm việc của mình rồi sau đó có tiếng ồn ào, huyên náo.
Thành vũ đi ra cửa thì thấy giám đốc Triệu vội vã đi đến chỗ phơi trà, dáng điệu có vẻ hấp tấp. Chàng lấy làm lạ, khép cửa phòng làm việc rồi bước theo ông.
- Có chuyện gì thế? - Thành vũ sốt ruột hỏi khi chàng vượt lên, đi ngang tầm với giám đốc Triệu - Máy móc trong công xưởng bị hỏng hay sao?
- Ồ, không phải! - Viên giám đốc vội vã trả lời - Có một nữ công nhân bị ngất xỉu ngoài sân phơi trà.
- Bị ngất xỉu ư?
Chàng vừa hỏi vừa đi nhanh về phía đó. Trời nóng như thiêu như đốt làm cho mặt sân được tráng xi măng nóng lên hừng hực. Vừa rời khỏi căn phòng khang trang có gắn máy điều hoà không khí, Thành Vũ càng cảm thấy cói nóng dữ dội hơn. Thời tiết này làm suốt ngày ngoài trời làm sao chịu nổi! Lẽ ra phải chia làm hai ca luân phiên nhau, mhóm này nghỉ thì nhóm kia làm, may ra mới có thể chống chỏi với cái nóng như thiêu như đốt này. Chàngthấy người nữ công nhân nằm quỵ trên mặt sân, cái nón rộng vành vẫn còn đội trên đầu nàng, cả khuôn mặt được quấn kín bằng vải xanh chỉ chừa lại đôi mắt và chiếc mũi, tay chân nàng cũng quấn vải, đó là cách mà các nữ công nhân thường áp dụng để tránh bỏng da. Thành Vũ ngồi xuống nhìn cô gái rồi lại ngước nhìn ánh mặt trời chói chang trên cao. Chàng biết việc cần làm là mang cô gái này vào chỗ râm mát, cởi bỏ những lần vải quấn ra để cơ thể nạn nhân được thoáng một chút. Không nghĩ ngợi gì chàng bế bổng cô gái lên trong đôi tay của mình, đi thẳng vào phòng làm việc và nói to với viên giám đốc:
- Chú Triệu, chú làm ơn vặn máy lạnh lớn hơn một chút!
Lẽ ra ở vị trí một người chủ, Thành Vũ không cần phải làm như vậy, mọi việc có thể phó thác cho cấp dưới của mình. Nhưng đây là một trường hợp khẩn cấp nên chàng không câu nệ, miễn sao cứu tỉnh được nạn nhân.
Bước vào văn phòng, chàng đạt ngay cô gái lên chiếc trường kỷ, lập tức bỏ nón của cô ta ra và tháo các lần vải quấn trên đầu. Thành Vũ tháo ra đến đâu, làn tóc đen óng ả của cô gái chảy xoà đến đó và rồi sau cùng cả gương mặt trắng mịn và xinh đẹp lộ ra. Khuôn mặt của nàng thanh tú đến nỗi Thành Vũ đứng ngẩn cả người ra. Vầng trán mịn màng, đôi măt nhắm nghiền có hàng mi cong vút, sóng mũi thanh tao, đôi môi hồng nhuận như trái anh đào mới cắt, thực lòng mà nói, từ trước đến giờ, chàng chưa từng trông thấy người con gái nào mà có dung mạo xinh đẹp như vậy. Nhưng chàng chỉ sững sờ trong ít phút rồi quay trở lại với công việc của mình. Khi lần vải quấn được tháo xong, Thành Vũ quay sang hỏi viên giám đốc:
- Cô công nhân này tên gì?
- Giám đốc Triệu nhíu mày rồi trả lời:
- Cô này mới vào làm đây thôi, phải hỏi tổ trưởng của cô ta thì mới biết được.
- Vậy phiền chú Triệu gọi người tổ trưởng ấy đến đây và nhớ mang theo chiếc khăn bông thấm nước nữa!
Không bao lâu người tổ trưởng xuất hiện, đó là một phụ nữ khoảng độ năm mươi, bà ta tên Kim Châu, đã vào xưởng chế biến này làm việc hơn hai mươi năm rồi. Thấy Thành Vũ, bà tỏ ra khép nép, giống như thói thường người làm công phải khúm núm với ông chủ của mình. Vì đây là công nhân thâm niên nên Thành Vũ rất quen mặt bà ta.
Chàng vừa đỡ chiếc khăn trên tay bà, đắp lên trán cô gái, vừa bảo:
- Cô công nhân này mới vào làm việc ư?
- Thưa vâng! - Bà Kim Châu nhỏ nhẹ trả lời - Cô ta tên Tố Diễm, mới vào làm được ba ngày. Thấy cô ta có vẻ yếu đuối, tôi đã định không thu nhận nhưng rồi cô ta năn nỉ quá, nói là hoàn cảnh gia đình khó khăn, cho nên tôi không nỡ từ chối cô ta.
- Tên học đầy đủ của cô ta là như thế nào?
- Thưa, cô ta họ Hoàng... Hoàng Tố Diễm!
- Cô ta là công nhân ở trọ trong cư xá của công nhân phải không?
- Thưa, cô ta muốn như thế lắm nhưng cư xá không còn chỗ nữa nên tôi không thể nào giúp được cô ta.
- Nếu đã biết cô ta yếu đuối như vậy, sao chị không để cô ta làm việc ở phòng hong trà, như thế có phải hợp với sức khỏe của cô ta hơn không?
- Ôi, thưa ông chủ.... - Bà Châu ngập ngừng nói -... ngặt cái là cô ta vào làm quá trễ, phòng hong trà đã đủ nhân viên rồi, chỉ còn chỗ làm ở sân phơi trà mà thôi! Lúc đầu tôi đã trình bày cho cô ta biết công việc cực khổ, phải dang nắng suốt ngày nhưng cô ta cứ nằng nặc đòi làm.
Thành Vũ vừa nghe người tổ trưởng trinh bày, vừa liếc nhìn cô gái. Thân người nàng yếu đuối, mảnh mai, trông ra dáng một tiểu thư đài các hơn là một công nhân của hãng chế biến trà.
- Nhà cô ta ở đâu? - Thành Vũ hỏi một câu thăm dò.
- A... điều này thì tôi quên khuấy đi mất... - Bà tổ trưởng vừa đáp vừa vỗ nhẹ vào trán mình -... tôi phải về tra trong sổ nhân viên thì mới có thể biết được.
- Được rồi, chị cứ trở về tổ của mình đi! Tôi e rằng hôm nay cô gái này không thể tiếp tục làm việc nữa đâu! Hãy để cô ta nghỉ ở đây một lát. Đợi cô ta tỉnh dậy tôi sẽ cho người đưa cô ta về nhà.
Bà tổ trưởng vâng vâng, dạ dạ rồi lập tức đi ngay.
Bà ta đi độ mươi phút là cô công nhân trẻ dần dần hồi tỉnh. Căn phòng mát rượi và chiếc khăn bông thấm nước đắp trên đầu đã làm cho nàng hồi phục. Nàng khẽ kêu lên một tiếng, làm mi dài ngước lên để lộ ra đôi mắt đen thăm thẳm, cho đến lúc này cô gái vẫn chưa trấn định tâm thần, gương mặt hãy còn ngơ ngác.
Thành Vũ đến ngồi đối diện với cô nữ công nhân trẻ tuổi, hai tay chéo trước ngực và lặng lẽ ngắm thật lỹ gương mặt thanh tú của nàng. Một gương mặt xinh đẹp đến rung động lòng người, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của một điêu khắc gia kiệt xuất. Đôi môi chúm chím của cô gái trẻ hắt ra tiếng thở dài nhè nhẹ... Bây giờ thì nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Hai hàng mi dài của nàng rướn lên cao, đôi mắt to đen dườngnhư hốt hoảng, tự hỏi tại sao mình lại ở nơi này.
- Tôi... tôi làm sao thế này? - Nàng ngập ngừng hỏi, giọng nói cũng thanh tao, mượt mà như gương mặt.
- Đừng cử động... - Thành Vũ làm một dấu hiệu như bảo nàng nằm yên đó -... cô vừa mới ngất, hãy nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi!
Cô gái nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên, chắc cô thự hỏi chàng là ai mà lại ân cần với mình như vậy. Một lúc sau cô buồn bã thở dài rồi bảo:
- Tôi thực là vô tích sự phải không? Không làm được việc gì ra hồn cả!
Những lời tự trách ấy đột nhiên gieo vào lòng Thành Vũ một sự cảm thông kỳ lạ. Cô gái trước mặt chàng trông cô độc, yếu ớt và tôi nghiệp biết bao, hình ảnh đó khiến lòng chàng dâng lên một ý nguyện mãnh liệt, muốn an ủi và thậm chí muốn bảo vệ nàng.
- Cô làm việc suốt ngày ngoài nắng, ngất xỉu cũng là chuyện bình thường thôi. Cô cứ yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ bảo họ điều cô sang một phân xưởng khác nhẹ nhàng hơn.
Nghe Thành Vũ nói thế, cô gái đột nhiên cau mày nghĩ ngợi. Nàng đưa mắt quan sát một lượt căn phòng làm việc khang trang, sang trọng rồi nhớ lại câu của chàng vừa mới htốt ra: \"Cô cứ yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ bảo họ điều cô sang một phân xưởng khác nhẹ nhàng hơn\". Chỉ trong giây phút, nàng suy ra ngay thân phận của chàng và rồi vừa hoảng sợ, vừa ấp úng nói:
- Thưa ông chủ, ông không cần phải bận tâm về tôi đâu. Bây giờ tôi đã hồi sức lại rồi, ông cho phép tôi trở lại sân phơi trà để làm việc.
Nàng nói khe khẽ, giọng đầy lo lắng. Điều nàng cảm thấy xấu hổ nhất là mình đang nằm trước mặt một người đàn ông xa lạ, dù cho gương mặt chàng hiền từ, phong thái ân cần, cởi mở biết bao nhiêu.
Đối với người đàn ông trẻ tuổi này, nàng không phải là hoàn toàn mù mờ chẳng biết gì. Ngay ngày làm việc đầu tiên, nàng đã nghe các nữ công nhân nói rất nhiều về chàng với một sự phục tùng và đầy ngưỡng mộ, trong lòng họ, chàng là kết hợp của những gì đẹp đẽ nhất và tài hoa nhất. Chàng là một ông chủ trẻ giỏi giang, có đầu óc cầu tiến, dám thực hiện những thay đổi táo bạo để khiến cho công ty chế biến trà ngày càng đi lên. Một con người đẹp trai, khí phách và luôn có tấm lòng bao dung đối với các nhân viên làm việc cho mình. Họ cho nàng biết cư xá dành cho các công nhân ở xa được dựng lên là do ý kiến của Thành Vũ. Chàng luôn để mắt đến những kẻ làm việc dưới tay và nếu họ cần điều gì thì chàng sẵn sàng giúp đỡ.
Bây giờ thì nàng đang đối diện với con người trẻ trung và đầy quyền lực ấy nhưng chàng không giống như nàng đã nghĩ, chàng thậm chí mềm mỏng và dịu dàng, đối xử với nàng như một người bạn và làm nàng cảm thấy giữa họ hoàn toàn không có sự phân chia về giai cấp.
- Việc phơi trà không phải là công việc khổ sở nhất ở đây đâu... - Nàng ngập ngừng nói -... tôi phải tập chịu đựng cho quen. Vả lại công việc ấy cũng phải có người làm, nếu tôi không làm thì lại đến tay người khác, và rồi người ấy cũng phải chịu cực khổ như tôi!
- Cho tôi hỏi một câu nhé! Ai giới thiệu cô đến đây làm vậy?
- Một người hàng xóm của tôi, chị ấy tên là Tú Lệ. Tú Lệ cũng là một nữ công nhân của công ty chế biến trà này.
- Thành Vũ nhìn kỹ cô gái. Bây giờ cô đã ngồi đường hoàng trước mặt chàng, cái khăn bông thấm nước trên trán đã được bỏ ra, mái tóc dài xoã xuống trên đôi vai thon nhỏ, ôm lấy gương mặt trái xoan có nước da trắng mịn. Đôi mắt to đen nhìn chàng đầy vẻ biết ơn và đôi môi hé nở như muốn nói với chàng một điều gì đó nhưng rồi không dám. Sắc đẹp rực rỡ nhưng nhu hoà của nàng làm cho chàng ngây ngất. Ngay trong bộ quần áo thô kệch của công nhân, cái nhan sắc ấy cũng đã làm cho trái tim chàng đập mạnh.
- Công việc này không thích hợp với cô đâu! - Chàng nói rất thực tình nhưng điều ấy lại làm cho nàng hoảng sợ.
- Ông... ông không định đuổi tôi đấy chứ? - Nàng hỏi bằng một giọng đầy lo lắng.
- Ồ không, tôi hoàn toàn không có ý đó... - Chàng vội vàng giải thích -... tôi chỉ thấy công việc này quá vất vả đối với cô, trông cô thanh mảnh quá, những việc nặng nhọc e là cô làm không nổi!
Nghe chàng nói thế, nàng khép mắt lại trong giây phút rồi mở ra, chàng thấy phảng phất trong đó một nét gì buồn phiền, u uất và sự u uất đó lại chạm vào lòng chàng lần nữa, khiến ý nghĩ muốn bảo vệ cô gái này càng cháy bỏng hơn trong trái tim sôi nổi của chàng.
Nàng cúi mặt xuống, trầm ngâm một lúc rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Tôi đã từng làm những công việc khó nhọc hơn thế này, thưa ông!
- Cô đã làm những việc gì? - Chàng tò mò buông ra câu hỏi.
Nàng im lặng như có điều gì khó nói. Một lúc sau nàng nước lên nhìn chàng với nụ cười buồn bã trên môi:
- Chắc ông cũng hiểu sự vất vả về thể xác thật không đáng gì, làm việc ở đây, tôi cảm thấy thỏia mái về tinh thần. Tôi có thể tìm những công việc nhẹ nhàng hơn nhưng những môi trường mà tôi tiếp xúc đã khiến tôi rất sợ hãi.
Thành Vũ không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, chàng chỉ biết trước mặt chàng là một sinh linh yếu đuối nhưng cũng rấ`t trác tuyệt mà chàng muốn bảo vệ. Chàng nghĩ ngay đến một việc thích hợp với nàng và khẽ hỏi:
- Cô đã tốt nghiệp trung học rồi chứ?
- Thưa vâng! - Nàng khe khẽ trả lời - Tôi đã học năm thứ nhất đại học nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn cho nên tôi đành bỏ dở.
Nghe nàng trả lời, chàng kinh ngạc. Đã học đến năm thứ nhất đại học rồi, tại sao nàng lại chấp nhận trở thành một cô công nhân phơi trà? Nghĩ mãi không ra, chàng bèn hỏi thẳng:
- Với trình độ đó, cô có thể tìm một công việc khác tốt đẹp hơn!
- Nhưng thực tế thì không như vậy! - Nàng bi quan trả lời - Bây giờ việc thiếu, người thừa, ngay cả những người tốt nghiệp đại học mà còn gặp khó khăn trong vấn đề tìm kiếm việc làm, thì trình độ của tôi như thế này lài càng khó khăn hơn nữa. Tôi không quen biết nhiều lại chẳng có ai đứng ra bảo đảm cho nên xin việc nơi đâu cũng bị từ chối. Cho nên tôi thậm chí đã làm những việc tệ hơn cả bây giờ nữa để mà có thể tồn tại. Đối với tôi, làm một nữ công nhân của xưởng chế biến trà này đã là một sự may mắn lắm rồi.
Chàng trầm ngâm nhìn người thiếu nữ trước mặt mình, chàng thấu hiểu nỗi khó khắn khi đi tìm việc trong xã hội này, nhất là đối với những người cô thế. Phụ nữ càng xinh đẹp, càng có nhiều cạm bẫy giăng ra để chờ đợi họ.
Chàng muốn tìm hiểu thêm về nàng nên khẽ hỏi:
- Cô nhất thiết phải có một việc làm ư?
- Thưa vâng! - Nàng đáp rồi tần ngần một lúc mới dám nói rõ ra - Tôi cần việc làm để mà trả nợ!
Câu nói của nàng lại làm cho chàng một phen kinh ngạc nữa:
- Cô đã vay nợ à? Cho bản thân cô hay cho gia đình?
- Tôi không có gia đình... - Nàng buồn bã trả lời, đôi mắt vốn u sầu của nàng bây giờ lại càng u sầu thêm -... cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, thậm chí bây giờ tôi cũng không nhớ gương mặt của song thân tôi ra sao nữa. Tôi được một người họ hàng xa mang về nhà nuôi. Họ vốn chỉ có một mụn con trai và người này bị căn bệnh chậm phát triển, người ta vẫn thường gọi căn bẹnh đó là \"thiểu trí\". Họ nuôi tôi và cho tôi ăn học cho đến khi tốt nghiệp trung học. Nhưng khi tôi vào năm thứ nhất của đại học văn khoa thì họ bảo không thể lo cho tôi nữa, trái lại họ bảo tôi đây là lúc phải trả ơn cho họ. Đương nhiên là tôi chấp nhận trả ơn nhưng cái kiểu trả ơn mà họ muốn lại quá sức chịu đựng của tôi. Họ muốn tôi phải bỏ học và kết hôn với người con trai không bình thường của họ. Tôi không đồng ý, thế là bao nhiêu tình nghĩa giữa hai bên biến thành mây khói. Họ không cho tôi tiếp tục sống ở đó và bảo tôi nếu có lòng tự trọng thì hãy trả lại cho họ số tiền mà họ đã bỏ ra để muôi tôi mười mấy năm qua. Câu chuyện đại khái là như thế và bây giờ tôi đang kiếm tiền để mà trả họ. Tôi không muốn bị họ xem như một người vong ân, bội nghĩa!
- Tại sao họ lại vô lý như vậy nhỉ? - Thành Vũ bực tức nói _ Vậy họ bảo cô phải trả họ bao nhiêu tiền?
- Hai trăm ngàn Đài tệ! - Cô gái buông gọn một câu.
- Vậy mỗi tháng ở đây cô kiếm được...
- Một ngàn Đài tệ! - Cô gái trả lời trước khi chàng hỏi dứt câu.
\"Chúa ơi!\", chàng tự nhủ, \"Thế thì đến bao giờ cô gái này mới có thể trả hết món nợ của mình đây?\" Cái thái độ cam chịu từ nàng khiến chàng cảm thấy phải phẩn nộ giùm nàng. Chàng nhìn nàng và nói thẳng nhận xét của mình:
- Tôi nghĩ cô không việc gì mà phải trả món nợ ấy. Trước khi nuôi cô họ đã không đặt điều kiện là cô phải thành hôn với người con trai bất bình thường của họ, như vậy đứng về mặt luật pháp, họ không thể nào buộc tôi cô. Và cô cũng không cần phải mất công nghĩ tới họ.
- Tôi biết luận về mặt luật pháp, họ không thể nào làm gì tôi được, nhưng họ cho tôi biết là dù không nói ra, khi nuôi nấng tôi, họ lúc nào cũng ngầm mong tôi trả ơn cho họ bằng cách đó. Nay tôi từ chối đồng nghĩa với việc làm sụp đổ hy vọng của cả đời họ, và giờ đây họ đang xem tôi là phường vong ân, bội nghĩa. Do vậy tôi sẵng sàng trang trải món nợ này để làm nhẹ gánh lương tâm của mình.
Nói đến đó nàng khẽ nhìn chàng, đôi mày rướn cao như thể muốn biết ý kiến của chàng, và rồi cuối cùng nàng than thở:
- Nợ đời thật là khó nói phải không ông? Ông không thể nào nói rạch ròi ai nợ ai đâu?
Thành Vũ chăm chú nhìn cô gái yếu đuối trước mặt mình có cái tên Hoàng Tố Diễm. Điều đầu tiên chàng cảm nhận được nơi nàng là sự lương thiện trong việc báo đền ân nghĩa dù không ai có thể bắt nàng phải làm như vậy. Chàng thấy phẫn nộ giùm nàng nhưng cũng tán thành những nhận thức của nàng. Hơn thế nữa trong lòng chàng đang trào lên một tình cảm mãnh liệt và vui mừng đến kinh ngạc. Vui mừng vì giữa biển đời chàng đột ngột tìm ra một viên ngọc quý. Viên ngọc quý đó chính là nàng, một con người hiếm có, hoàn hảo từ hình thức cho đến tâm hồn.
Chàng đột ngột đứng dậy và nói một câu dứt khoát:
- Tố Diễm, cô không thể tiếp tục làm công việc này nữa!
- Ồ, thưa ông? - Cả người nàng đờ ra vì hoảng hốt - Tôi biết là tôi đã làm trở ngại công việc ở sân phơi trà nhưng đó là vì tôi chịu đựng chưa quen chứ không phải tôi cố ý làm như thế. Tôi xin đoan chắc với ông là trường hợp đó sẽ không diễn ra lần thứ hai. Tôi rất cần công việc này, xin ông hãy rộng lượng mà chấp nhận cho tôi tiếp tục làm...
- Cô sẽ không đoan chắc được gì đâu! Chàng mỉm cười ngắt lời chàng và ánh mắt dịu dàng ngừng trên gương mặt nàng - Nắu cô phơi nắng thêm hai giờ nữa thì cô sẽ ngất xỉu thêm một lần nữa cho xem!
- Thưa ông... - Cô gái nhìn chàng với ánh mắt van lơn. Nàng định nói gì đó mà rồi ngưng bặt, đôi môi nàng run run khiến chàng cảm thấy áy náy vô cùng.
- Ô làm sao rồi, Tố Diễm? - Chàng hỏi và mỉm một nụ cười như thể chàng không muốn làm cho nàng sợ đến thừ cả người ra như vậy nữa - Tôi có bảo là cô nghỉ việc ở đây đâu? Chẳng qua là tôi cảm thấy việc phơi trà hơi nặng nề đối với cô nên tôi muốn chuyển cô đến một vị trí thích hợp hơn. Kể từ ngày mai, cô được điều về làm việc tại văn phòng tôi. Tôi cần một người thư ký để phụ giúp tôi những công việc về giấy tờ, cô cũng biết công ty này mỗi ngày một phát triển nên lại lắm việc hơn. Lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp trong văn phòng này một bàn làm việc nữa. Từ ngày mai cô bắt đầu công việc thư ký của mình và nhớ đến đúng giờ. Tôi sẽ chờ cô ở đây để hướng dẫn cô.
Cô gái nghe chàng nói bèn đứng bật dậy với vẻ hốt hoảng. Và Thay vì mừng vui, nàng lại tỏ vẻ lo lắng rồi từ chối thẳng:
- Ồ, thưa ông... tôi không muốn nhận sự ưu đãi đó! Xin ông tiếp tục cho tôi làm việc ở sân phơi trà!
- Tại sao? - Chàng kinh ngạc nhìn nàng, không lường được thái độ của nàng sẽ trở thành như vậy.
Cô gái không trả lời, chỉ dám cúi xuống và không dám nhìn thẳng chàng. Một lúc sau nàng ngước lên, chàng trông thấy gương mặt nàng đầm đìa nước mắt. Nàng ấp úng nói như cố giải thích cho chàng hiểu được những gì mà nàng nghĩ trong đầu:
- Tôi xin lỗi ông, ông Thành Vũ... ông có thể cho tôi là một người không biết điều. Tôi không thể nhân và cũng không muốn nhận cái ân huệ đó là vì... - Nói đến đó giọng nàng thổn thức và đôi môi nàng run nhẹ -... tôi tuy cô độc, không nơi nương tựa nhưng tôi không cần sự thương hại. Tôi muốn tự dựa vào sức mình để mà sống. Tôi xúc động trước lòng tốt của ông nhưng xin ông hiểu cho... dù tôi không có gì nhưng tôi vẫn còn lòng tự trọng.
Nàng nói xong không đợi nghe chàng đáp, vội vã đi thẳng ra ngoài. Thành Vũ đứng lặng người ra như tượng đá, không hiểu vì sao lòng tốt của mình lại làm tổn thương trái tim cô độc và mềm yếu ấy. Tuy nhiên trong thâm tâm chàng lại trào lên một nỗi xúc động, và lần đầu tiên trong đời, chàng mới có một nỗi xúc động sâu xa như vậy!
Tố Diễm nằm ủ rũ trong căn phòng nhỏ. Đôi mắt vô hồn của nàng đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Cái nóng hầm hập bên ngoài phả vào căn phòng đạm bạc của nàng, làm cho nó càng trở nên oi bức và khó chịu thêm. Không có ngọn gió nào len qua cửa sổ, trán cô gái đầm đìa mồ hôi, mái tóc phía sau lưng nàng cũng dính bết lại, dán vào cổ, nàng vừa thở dài vừa thờ thẫn đưa tay cuộn nó lại thành một búi cao trên đỉnh đầu.
Nàng chăm chú nhìn qua khung cửa, phía bên ngoài là một bức tường sừng sững của một xưởng máy. Mặt tường đã xám ngoét theo thời gian, có nơi bị lỗ chỗ, tì vết của những cơn mưa để lại. Đây là một buổi chiều dài đằng đẵng mà nàng phải trải qua, một buổi chiều vẫn còn hơi hướm gay gắt của mặt trời, một buổi chiều vô vị, không màu sắc và đầy vẻ thảm não.
Nàng tự hỏi những ngày tới rồi sẽ ra sao? Nàng đã nghỉ làm ở hãng chế biến trà mặc dù được ông chủ cất nhắc vào một vị trí nhẹ nhàng hơn. Nàng không nghĩ xấu về người thanh niên đẹp trai có cái tên Thành Vũ nhưng nàng không muốn mọi việc tái diễn như trước để rồi nàng nhìn rõ lòng dạ của con người hơn. Và nàng nhìn rõ lại càng chán ngán!
Nàng không biết tìm đâu cho ra lối thoát của mình. \"Lối thoát\", hai chữ đó đối với nàng thật là xa xỉ. Nàng úp đầu vào gối, cảm thấy cuộc đời mình giống như đang bị dồn vào bước đường cùng, cũng giống như căn nhà ọp ẹp mà nàng đang trọ bị một con hẻm chết chắn ngang.
Đang nằm buồn bã, nàng cố đứng dậy để rũ bỏ sự bi quan ra khỏi tâm trí của mình. Ngày mai nàng lại đi tìm việc, một công việc bình thường nhưng không bị ai quấy rầy để trả bớt một phần cái gọi là \"gánh nợ lương tâm\".
Nàng mở cửa sau đi ra khoảnh vườn trống, ở một gốc là cái giếng nhỏ, trên giếng có một chiếc máy bơm. Ngôi nhà mà nàng đang thuê một căn phòng con, gia chủ không dùng nước máy vì sợ tốn kém, họ là những người bình dân, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Nàng ra giếng bơm lên một chậu nước to rồi mang vào phòng. Cô gái trẻ vục mặt vào chậu và ngâm cả hai cánh tay trong đó, đây là cách duy nhất để nàng có thể thoát khỏi cái nóng hầm hập. Nước lạnh khiến nàng tỉnh táo cả người. Trong phòng không có cái gương to nào cả để nàng có thể ngắm nhìn xem con người của mình ra sao. Trên bàn chỉ có mỗi chiếc gương con và mỗi lần nhìn vào đấy nàng lại thấy gương mặt sầu não của mình.
Nàng chải lại mớ tóc rối, ngồi vào bàn rồi cầm bút viết lên trang giấy đã mở rộng như tự nhắc nhở mình::Càng nghèo, càng phải tự trọng. Càng hèn kém, càng phải giữ danh giá. Càng nhỏ nhoi, càng khiến cho không lấm bụi trần.\"
Viết xong nàng cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi. Nàng thay bộ áo tươm tất định đi ra ngoài cho thần trí tươi tỉnh một chút. Ngày mai nàng sẽ đi xin việc lần nữa, cầu nguyện thượng đế ban cho nàng một công việc tốt lành, một công việc mà không ai lợi dụng để nàng có thể giữ phẩm cách của mình.
Nhưng nàng chưa kịp mở cửa bước ra thì đã nghe có tiếng xe đỗ lại trước nhà rồi sau đó có tiếng gõ cửa phòng nàng. Ai? Nàng kinh ngạc tự hỏi. Nàng không có nhiều bạn bè và căn phòng nhỏ này cũng chưa hề có khách đến thăm.
Nàng ngập ngừng mở cửa ra và trước mặt nàng xuất hiện một người thanh niên trẻ tuổi, dáng dong dỏng cao, gương mặt đẹp trai, phúc hậu và đạc biệt là chàng có một đôi mắt rất thông minh và dào dạt tình người. Người ấy không phải ai khách mà chính là ông chủ của xưởng chế biến trà mà nàng vừa nghỉ việc.
- Ôi... - Nàng sửng sốt kêu lên, giọng có vẻ ngượng ngừng -... ông Thành Vũ, tôi... tôi không sao ngờ được là ông sẽ đến đây.
- Tìm cô khó thật đấy! - Chàng nói rồi tỉnh bơ bước vào phòng - Cô Tố Diễm, cô kỳ lạ thật đấy. Có khách đến thăm mà lại không mời người ta ngồi?
- Làm sao ông biết tôi ở đây?
Nàng vừa hỏi vừa kéo chiếc ghế duy nhất đặt ở góc nhà ra, mời Thành Vũ ngồi rồi lúng túng pha trà. Vài phút sau trước mặt chàng là một tách trà nghi ngút khói. Cô chủ nhà khép nép ngồi trên mép giường đối diện với chàng và thật là kỳ lạ, căn phòng càng ọp ẹp, vẻ đẹp của chủ nhân nó lại càng được nhân lên gấp bội.
- Cô trốn kỹ quá, không hỏi thăm thì không sao tìm ra được! - Chàng nói một câu pha trò - May mắn cho tôi vì tôi có trí nhớ cũng khá tốt. Cô có còn nhớ người giới thiệu cô vào làm việc không? Chính cô đã nói cho tôi biết và tôi đã tìm ra địa chỉ của cô từ người ấy.
- Ông muốn nói chị Tú Lệ?
- Phải, cô ta mang đơn xin thôi việc đến công ty giùm cô. Tôi chỉ hỏi một câu là biết chỗ ở của cô ngay. Lẽ ra không đến để quấy rầy cô đâu nhưng mà tôi cảm thấy kỳ lạ quá, tôi không biết mình đã xúc phạm cô ở điểm nào mà cô lại đòi thôi việc.
- Tôi... tôi...
Nàng không biết phải trả lời ra sao, đôi tay cứ vân vê tà áo còn gương mặt thì cúi xuống để trốn chạy cái nhìn của chàng.
- Tại sao cô không đi làm nữa?
Câu hỏi này chàng dùng một giọng thân thiết để nói, giống như đang nói với bạn bè. Khi nàng ngẩng lên, nụ cười trên môi chàng đã biến mất, trong mắt chàng, nàng nhận ra một sự quan tâm thực sự khiến nàng trở nên bối rối.
- Thưa ông...
Nàng lại xưng hô với chàng một cách khác sáo nhưng rồi không giải thích được gì. Trái tim nàng bỗng dưng đập mạnh trước đôi mắt đẹp và đầy quan tâm đó. Cái nhìn của chàng mang những tia sáng diệu kỳ đi thẳng vào trái tim đang thổn thức của nàng và nàng bắt gặp một cảm giác vừa xôn xao, vừa rung động dậy lên trong lòng mình mà không thể giải thích tại sao.
Chàng lườm nàng một cái, giống như nàng đã khiến chàng giận dỗi, đôi mắt chàng bây giờ trở nên trách móc và có vẻ không vui.
- Chúng ta có thể nói chuyện với nhau như bạn bè được không?
Cuối cùng chàng lên tiếng và nàng khe khẽ gật đầu.
- Tại sao cô thôi việc?
- Tại vì... vì ông nói công việc ấy không thích hợp với tôi.
- Nhưng tôi cũng đã đề nghị một công việc khác thích hợp hơn mà!
- Ôi, thưa ông... - Nàng lại bỏ lửng câu nói và nhìn chàng với vẻ như van lơn, như thể xin chàng đừng bắt nàng phải trả lời câu hỏi ấy.
- Hoá ra cô cho tôi là hạng người như thế đấy - Bây giờ giọng chàng đã trở nên nghiêm chỉnh - Cô nghĩ tôi mang cô về làm việc ở văn phòng để mà ngắm chắc? Lòng tự trọng của cô đã khiến cô tùy tiện từ chối sự giúp đỡ của người khác hay sao, nhất là người đó lại là một người tốt! Kết quả là vì muốn giúp đỡ cô mà tôi đã làm cho cô thất nghiệp. Cô cư xử như vậy không sợ tôi sẽ bị bẽ mặt sao? - Và rồi ánh mắt chàng trở nên nghiêm nghị - này cô Tố Diễm, tại sao cô lại đánh giá tôi như vậy chứ? Tôi chưa hề làm hại ai trong cuộc đời của mình, cũng chưa hề mang công việc ra để thúc ép người khác phải thoả mãn tôi ở một phương diện nào đó! Ôi... cô Tố Diễm, cuối dùng thì cô đã làm cho tôi đau lòng quá, tôi thực sự cảm thấy bị tổn thương!
- Xin ông... - Nàng bối rối nói -... xin ông đừng ghép tội tôi như vậy, thực ra...
Và lần này cũng thế, nàng không thể nói trọn câu.
- Thực ra là thế nào? - Giọng chàng càng dõng dạc hơn - Không phải tôi muốn ghép tội cô nhưng cô đã làm cho tôi có cảm giác là mình đã phạm phải một chuyện sai lầm rất là ghê gớm.
- Thế... thế tôi phải làm sao đây? - Nàng ngước lên nhìn chàng, đôi mắt thực là tội nghiệp.
- Còn làm sao nữa chứ? - Chàng cao giọng - Hãy chấp nhận công việc mà tôi đã trao cho cô, và phải hoàn thành nó một cách rất là tốt đẹp nữa. Như thế cô mới không phụ lòng tin tưởng của tôi. Cô biết tôi nghĩ gì về cô không? Ngay trong lần gặp đầu tiên, tôi đã nghĩ rằng đây là một con người lương thiện, mà chẳng phải lương thiện không thôi mà còn là một con người mẫn cán nữa. Tôi nghĩ rằng cô sẽ làm việc tận tụy vì công ty, tôi hết lòng tin tưởng vào cô. Còn cô thì sao... Tố Diễm? Cô lại chạy trốn tôi, dù tôi muốn giao cho cô một công việc đàng hoàng như vậy!
Chàng nói một hơi sang sảng, cách nói lại hùng biện quá khién không ai có thể bắt bẻ chỗ nào. Chàng làm cho nàng tối tăm mày mặt và rồi có cảm giác như mình là một người phạm tội. Cái tội đã đánh giá sai kẻ khác khi họ muốn giúp mình một cách vô tư.
- Nhưng... nhưng... thưa ông...
- Không \"nhưng\" gì hết! - Lần này thì chàng muốn ngăn chận tất cả những con đường mà nàng có thể thối lui - Tố Diêm, Cô hãy nhìn kỹ tôi đây này! Cô hãy nghĩ Thành Vũ là một người bạn, là người sẽ mang đến cho cô một công việc tốt lành, đứng đắn! Tôi hoàn toàn không phải hạn người mà cô đã từng gặp qua, nghĩa là ban cho cô một công việc rồi đòi hỏi cô đền bù bằng cách này hay cách khác. Ở đời có rất nhiều hạng người, Tố Diễm! Và tôi không phải là hạng người xấu như cô đã nghĩ!
- Nhưng... nhưng... tôi...
- Lại \"nhưng\" nữa rồi! - Chàng nói mà cố kềm hãm nụ cười khi thấy nàng đã bị mình tấn công đé không còn lối thoát - Thay vì \"nhưng\" như vậy, cô phải điềm tĩnh lại và chuẩn bị chu đáo cho công việc sắp tới của mình. Cô đã học năm đầu đại học, đương nhiên cô thừa sức để làm tròn vai trò thư ký của chủ tịch công ty. Tôi nói như vậy có đúng không? Cô đừng đánh giá quá thấp khả năng của mình! Thế nào, xem như hai chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi nhé! Ngày mai cô đến văn phòng của tôi làm việc và phải làm việc thật là nghiêm chỉnh nữa.
Nàng càng nghe chàng nói, càng cảm thấy như mình đang lạc vào một cơn mơ. Rồi trong một phút nàng bừng tỉnh lại và bối rối nói:
- Thưa ông... ý ông muốn nói là ông cần một người giúp việc thực sự?
- Chao ôi... cô bé này! - Chàng đưa hai tay lên trời - Này giờ những gì tôi nói với cô đều là thật cả. Cô không thích làm việc đàn ghoàng ở công ty của tôi hay sao? Cô lại thích mạo hiểm để tìm việc ở những công ty khác và rồi một lần nữa chạy dài khi người ta xúc phạm đến cô? Thế nào, Tố Diễm? Tôi cần một lời xác nhận của cô về công việc mà tôi sắp giao. Tôi lập lại một lần nữa nhé: tôi rất cần một thư ký và tôi sẽ đào tạo cô thành một thư ký chuyên nghiệp!
Sau một rừng những lời giải thích của chàng, tâm trí của nàng giờ đây đột nhiên bừng sáng như mặt trời thoát ra khỏi đám mây đen. Nàng cảm thấy hy vọng ở tương lai, cảm thấy mình sắp có một công việc đàng hoàng, đứng đắn. Đó là tất cả những gì nàng muốn, không phải sao? Ôi... tại sao nàng lại ngu ngốc cứ mãi chối từ! Người đàn ông này mới chân thành làm sao, đáng mến làm sao! Nàng nhất định sẽ được an toàn khi làm việc với một người mà tấm lòng luôn rộng mở. Chàng đã mở ra một con đường và tất cả những gì mà nàng cần làm là phải mạnh dạn tiến bước trên con đường ấy. Trái tim nàng rộn rã khi nghĩ đến một ngày mai tươi sáng. Nàng ngẩng lên nhìn chàng và nói bằng một giọng đầy cảm kích:
- Tôi xin chấp nhận công việc mà ông đã có hảo ý dành cho tôi và tôi hứa với ông là tôi sẽ không để cho ông phải thất vọng.
Thành Vũ nín thở mấy giây và sau đó máu của chàng như cuồn cuộn chảy trong huyết quản. Tim chàng đập mạnh như chưa bao giờ đã từng đập như thế. Niềm vuin oà vỡ trong lòng chàng, mỗi mãnh vỡ mang theo một đốm sáng lạ kỳ, mỗi đốm sáng lại dường như có cái tên Tố Diễm. Chàng nhìn chăm chú vào người con gái trước mặt và cảm thấy bây giờ mình mới trở thành một người đàn ông thực sự. Nàng đã đánh thức trong lòng chàng cái cảm xúc mà chưa có người con gái nào khơi dậy được. Chàngđã bị nàng thu hút... thu hút một cách mãnh liệt từ giây phút đầu tiên và chàng chỉ sợ nàng biến mất vĩnh viện khỏi cuộc đời chàng. Trong giấy phút này chàng đã hoàn thành được ý nguyện là kéo nàng gần lại với mình, che chở cho nàng, bảo vệ nàng trước những dông tố của cuộc đời, trước những người họ hàng không còn tình cảm, trước những tay giám đốc không còn nhân tính, trước những người chỉ biết nhìn hau háu vào nhan sắc của nàng và muốn làm một điều duy nhất là chiếm đoạt nàng. Bây giờ đã có chàng bên cạnh, chàng quyết không bao giờ cho phép những việc ấy xảy ra lần nữa để nàng khỏi bị tổn thương và không còn sợ hãi trước cuộc đời.
Chàng giã từ nàng với một niềm hạnh phúc bừng sáng ở trong lòng. Nàn gtiển chàng rồi quay trở lại căn phòng bé nhỏ của mình, sung sướng như người mới vừa được ban cho một liều thuốc để hồi sinh. Nàng xoay tròn, xoay mãi, xoay mãi trong một điệu luân vũ lạ kỳ mà chỉ có mình nàng mới biết, bởi vì nếu không làm như thế thì hạnh phúc trong lòng nàg sẽ vỡ tung ra vì không còn nơi nào để mà tiết. Nàng ngã người trên chiếc nệm bông đạm bạc, cảm thấy nó êm ái hơn bất cứ lúc nào, căn phòng bé nhỏ nóng hầm hập cũng không làm cho nàng khó chịu như lúc trước. Bởi vì nàng biết nàng sẽ thoát khỏi nó, thoát ra khỏi kiếp sống lầm than mà nàng đã trải qua. Cùng lúc với những niềm vui đó, trong lòng nàng lại cảm nhận được một thứ tình cảm lạ kỳ. Một thứ tình cảm mà nàng không dám đặt tên nhưng nó vừa xuất hiện là đã khiến cho lòng nàng xôn xao, rung động. Và bây giờ nàng lại sợ phải đánh mất công việc này, bởi vì đánh mất nó thì nàng sẽ không còn cơ hội nào để mà gặp lại chàng. Chàng! Người đàn ông bước vào cuộc đời nàng thật bất ngờ, và khi chàng xuất hiện, mọi thứ đều tuyệt vời như dát vàng, dát ngọc. Ôi, từ hôm nay cho tới ngày mai, nàng sẽ phải chờ bao nhiêu tiếng nữa? Phải chờ bao lâu để có thể trông thấy lại chàng? Chàng không giống những người đàn ông khác. Những người đàn ông chỉ biết chăm chú nhìn vào sắc đẹp của nàng và mong cưỡng đoạt. Còn chàng, chàng biết xem trọng những phẩm chất mà nàng có, biết nâng đỡ tâm hồn yếu đuối và đầy những thuơng tổn của nàng và hàn gắn nó bằng tình người sâu sắc.
Trái tim non của nàng giờ đây đập mạnh và đây là lần đầu tiên mà nàng nghĩ về một người đàn ông một cách sâu sắc và đậm đà như thế. Trong lòng nàng một cánh hoa kỳ diệu nở bừng ra. Cuộc đời vốn vô vị của nàng giờ đây trở thành đầy mật ngọt. Nàng gối đầu trên đôi tay, nghĩ đến chàng, mường tượng đến khuôn mặt chàng. Nàng đã chạy trốn chàng để giờ đây lại mong có chàng hơn bao giờ hết. Trái tim nàng thổn thức vì hạnh phúc và nàng lắng nghe hai tiếng Thành Vũ trong từng nhịp đập của con tim.
Ngày hôm sau những công nhân trong hãng chế biến trà đã chuyền tai nhau cái tin cô nữ công nhân ở sân phơi trà bị ngất xỉu hôm qua bây giờ đã đường hoàng trở thành thư ký của ngài chủ tịch công ty. Cách đây ba ngày, không ai để ý đến cô vì cô khoác lên người bộ đồng phục màu xanh của những người lao động, lại bắt chước những người khác quấn kín cả khuôn mặt chỉ chừa đôi mắt để nhìn. Khi làm như thế cô đã vô tình dấu luôn sắc đẹp của mình, để mọi người nhìn cô không thấy cô khác lạ và như thế cô cảm thấy mình được bình yên hơn. Cô đã từng có những kinh nghiệm đau thương vì nhan sắc của mình. Ông chủ ve vãn, đồng nghiệp quấy rầy... và cô cảm thấy đẹp không phải là một điều đơn thuần hạnh phúc mà trong hạnh phúc đã ngấm ngầm tai họa.
Nhưng bây giờ cô phô bày sắc đẹp mình ra mà không cần sợ sệt bởi vì cô tin tưởng người đàn ông trẻ tuổi mà cô thầm gửi trọn tình cảm của mình, cô biết chàng cao trọng và không giống như tất cả những đàn ông khác mà cô đã biết qua.
Tố Diễm bắt đầu ngày làm thư ký đầu tiên của mình bằng một bộ y phục chỉnh tề và một dung nhan rạng rỡ.
Nàng mặc bộ áo tươm tất nhất mà mình có, màu tím thẳm càng làm nổi bật nước da trắng hồng và mịn màng của cô gái, mái tóc huyền óng ả buông dài, gương mặt thanh tú rực rỡ không cần son phấn. Khi nàng bước qua dãy nhà công nhân không ai tin vào mắt mình. Họ kinh ngạc đến nỗi đứng lặng người ra để mà chiêm ngưỡng. Và rồi sau đó một tin đồn nhanh chóng hình thành, rằng cô công nhân ở sân phơi đã chơi một đòn cao tay, giả vờ ngất xỉu trong giờ phút ông chủ trẻ có mặt ở công ty. Rằng cô muốn ông chủ đẹp trai chú ý đến mình để rồi mồi chài ông chủ bằng nhan sắc. Những nữ công nhân đầy lòng ghen tị đó nói với nhau là màn kịch của Tố Diễm đã thành công. Từ một cô công nhân mạt hạng làm công việc nặng nề nhất, bây giờ phơi phới trở thành thư ký của ngài chủ tịch. Và rằng ông chủ của họ đã bị sắc đẹp kia mê hoặc đến không còn trông thấy ai ngoài cô gái ấy. Nói chung dư luận rất là bất lợi cho Tố Diễm nhưng nàng ngây thơ không hề hay biết khi thấy những đồng nghiệp hôm qua tươi cười vẫy tay chào mình, ra vẻ chúc mừng nàng đã tìm được một công việc khấm khá hơn.
Nàng không biết sau những nụ cười là những lời cay độc, sau những cái vẫy tay là sự ghen tị vô bờ bến của những nữ công nhân bất hạnh không có nhan sắc như nàng.
Tố Diễm mở đầu ngày làm việc của mình bằng một tinh thần tận tụy đến nỗi Thành Vũ cảm thấy hân hoan không thể nào tả xiết. Cô gái này không phải chỉ có nhan sắc mà trí tuệ cũng rất cao vời. Tuy nàng không được đào tạo như một thư ký chuyên nghiệp nhưng sự thông minh của nàng đã giúp nàng sắp xếp công việc đâu vào đó, làm nhẹ bớt gánh nặng của Thành Vũ rất nhiều và chàng cảm thấy cuộc đời của mình hạnh phúc hơn trước khi có nàng bên cạnh.
Để có thể thành thạo công việc hơn, Tố Diễm xin Thành Vũ cho nàng được đi học một khoá cấp tốc để làm tròn vai trò thư ký của mình. Thấy cô gái có óc cầu tiến, Thành Vũ rất hài lòng. Chàng gửi Tố Diễm đến một trường mà chàng quen biết và Tố Diễm đã ghi danh lớp tối vì nàng không muốn phí phạm giờ giấc của công ty. Thành Vũ không bằng lòng, sợ ban ngày đi làm rồi ban tối đi học sẽ ảnh hưởng đến sức khỏa của nàng nhưng Tố Diễm nhất định làm theo ý mình. Nàng không muốn lãnh lương công ty mà không làm gì cả, như thế là chẳng công bằng và nàng còn sợ thiên hạ đồn đoán là nàng đã lợi dụng Thành Vũ. Rốt cuộc Thành Vũ cũng hết cách can ngăn. Trông bề ngoài nàng yếu đuối như vậy nhưng nàng sống rất là lý trí. Việc gì mà nàng đã quyết định thì bất cứ ai cũng chẳng ngăn cản nổi. Và Thành Vũ đã tôn trọng sự lựa chọn của Tố Diễm, trong lòng thầm phục ý chí cũng như sự nhẫn nại của nàng.
Tố Diễm lúc nào cũng đến văn phòng sớm hơn giờ giấc mà công ty đã ấn định.
Nàng sắp xếp các hồ sơ đâu ra đó, khi Thành Vũ cần bất cứ tài liệu nào là ít phút sau chàng đã có trong tay. Ngoài ra Tố Diễm còn tham gia vào các cuộc họp của Thành Vũ khi chàng ký kết hợp đồng với khách hàng. Trong những cuộc họp đó, nàng không chỉ đóng vai trò thư ký của giám đốc mà còn thuyết phục khách hàng khi họ cò kè giá cả. Thấy Tố Diễm xinh tươi như vậy. lại ăn nói rất đỗi ngọt ngào, cuối cùng khách hàng cũng phải xiêu lòng.
Nàng là một người ham học hỏi nên vào làm chưa được bao lâu, nàng đã nắm được những trọng yếu rất cần cho các cuộc thương lượng. Tố Diễm đã tìm hiểu để thấu đáo qui trình sản suất trà là như thế nào cho nên đôi khi muốn thuyết phục khách, nàng còn đưa khách đi xem một vòng cơ xưởng để thấy công ty chế biến trà của Thành Vũ làm ăn lớn và thiết bị hiện đại đến đâu.
Nàng có những cách làm việc riêng của mình cũng như có rất nhiều sáng kiến để chiêu dụ người mua nên chỉ trong vòng vài tháng thư khi Tố Diêm bước vào công ty, số lượng hàng bán ra đã tăng vọt thấy rõ. Nàng làm việc với sự mê say, không khi nào tỏ ra dấu hiệu gì gọi là mỏi mệt. Tuy chỉ là người làm công ăn lương nhưng Tố Diễm xem công ty của Thành Vũ không khác gì công ty của chính mình, vì vậy mà nàng mang hết công sức ra để giúp nó phát triển, điều này làm cho Thành Vũ rất là cảm động.
Khi đã tốt nghiệp khoá thư ký cấp tốc, cô gái trẻ càng làm việc hữu hiệu hơn. Nàng không tính việc trên giờ công mà chịu khó ở lại để làm cho bằng hết việc mới thôi. Những lúc bận rộn, Thành Vũ phải ở lại trễ, Tố Diễm cũng không nề hà gì đã ở lại theo.
Rốt cuộc nàng đã trở thành một phần của cuộc đời chàng lúc nào không hay. Một hôm Tố Diễm ngã bệnh, không đến công ty được. Nàng gọi lên văn phòng và xin phép nghỉ một ngày. Và chỉ một ngày vỏn vẹn đó thôi mà Thành Vũ đã cảm thấy bức rứt trong lòng. Buổi chiều khi giải quyết xong công việc, chàng bèn lái xe thẳng đến nơi Tố Diễm ở. Chàng gõ cửa không thấy ai ra mở, thấy cửa không khoá nên chàng đẩy nhẹ và bước vào. Tố Diễm nằm thiêm thiếp trên giường, có lẽ nàng đang chim vào một cơn mê hay sao đó mà đã không nghe thấy tiếng chàng gọi. Căn phòng nóng hầm hập khiến Thành Vũ vừa bước vào chẳng được bao lâu thì mồ hôi đã vã ra như tắm.
\"Mình thật là lơ đễnh...\", Thành Vũ tự trách mình, \"... làm sao mà mình lại vô tình với nàng như vậy? Không phải lần trước mình tới, mình đã nếm qua cái nóng kinh khủng này hay sao? Một người đang lành mạnh mà ở trong căn phòng này mỗi ngày thì cũng bệnh mất. Ôi, Thành Vũ... - Chàng vừa nói vừa tự xỉ vả mình -... nàng đã làm việc hết lòng hết dạ với mi như vậy mà chỉ mỗi chổ ở, mi cũng không ngó ngàng, lo lắng cho nàng!\"
Căn phòng như hút sức nóng từ ban trưa đến bây giờ, và cũng có thể đã tích tụ cái hầm hập khó thở ấy từ ngày này qua ngày khác, cho nên hiện tại nó không khác nào một lò nung. Thành Vũ bước ra ngoài cho tỉnh táo một chút, chàng trở lại xe và phóng đến một tiệm thuốc tây ở gần đó để mua thuốc hạ sốt. Khi chàng trở về, Tố Diễm vẫn chưa tỉnh dậy. Thành Vũ muốn cho nàng uống thuốc nhưng nàng cứ trong trạng thái mê man như vậy, chàng cũng không biết phải làm sao.
Thành Vũ bước ra khỏi nhà và nhìn quanh, không thấy bất cứ vật gì để đựng nước. Chàng muốn múc một chút nước lạnh từ cái lu ở bên ngoài và cần một chiếc khăn bông để lau trán cho nàng nhưng không biết phải tìm ở đâu. Có tiếng cửa mở từ một căn phòng khác ở cạnh bên, rồi một bà lão miệng móm mém nhai trầu, ló đầu ra và hỏi chàng:
- Cậu cần gì hở cậu? Tôi có thể giúp gì cho cậu được không?
- Thưa, bà là chủ nhà phải không ạ? Thành Vũ nhỏ nhẹ hỏi bà ta.
- Hai vợ chồng con trai tôi mới là chủ căn nhà này nhưng chúng đi vắng cả rồi. Cậu đừng ngại, cậu cần gì cứ nói cho tôi biết!
- Thưa bà, cháu là bạn của cô Tố Diễm...
- Bạn ư?
Bà lão nhìn chàng từ đầu đến chân như tự hỏi cô gái có cái tên Tố Diễm sao lại quen biết với một người đàn ông sang trọng thế này. Ngẩn người ra một lúc rồi bà mới nói tiếp:
- A... cô gái tội nghiệp đó ư? - Bà vừa nói vừa chắc lưỡi - Néu tôi mà sống như cô ấy thì tôi cũng sẽ chết mất. Căn phòng đó không có cửa sổ, chỉ độc một cửa ra vào và lại bé bằng cái bàn tay, tôi không hiểu làm sao cô ta có thể xoay sở để sống qua ngày.
- Nhà này không có căn phòng nào khá hơn ư? - Thành Vũ hỏi mà cảm thấy ái ngại, chàng sợ mình nói như vậy sẽ chạm vào tự ái của chủ nhà.
Nhưng bà lão vẫn tỉnh như không:
- Chỉ có mỗi căn phòng đó cho thuê thôi, cậu ạ! Khoảng còn lại phải dành để ở chứ, thằng con trai tôi con cái đông lắm. Lúc trước căn phòng nhỏ đó chỉ là cái nhà kho đựng đồ tạp nhạp, về sau con trai tôi muốn kiếm thêm chút đỉnh nên nó đã sửa lại và cho người ta thuê. Nhưng giá thuê cũng rẻ lắm cậu ạ! Những người từng thuê căn phòng đó đều là những người nghèo khổ cả!
Bà nói xong, chăm chú nhìn chàng một lúc lâu rồi khẽ thở dài:
- Sao cậu tệ đến như thế hở cậu...
Bà lão nói rồi ngưng ngang khiến Thành Vũ cảm thấy bối rối, không hiểu bà ta ngụ ý gì.
- Có phải cậu là bạn trai của cô Tố Diễm không? - Bà lão hỏi xong không đợi chàng trả lời, bèn tiếp tục - Nhìn vào cậu, ai cũng biết ngay là dân có tiền, thế mà cậu lại để cho bạn gái của mình trọ ở một chỗ như thế này! Tôi không có dây mơ, rễ má gì với cô Tố Diễm mà tôi còn tội cho cô ấy! Nếu cậu thực lòng yêu Tố Diễm thì hãy mang cô ấy ra khỏi chỗ này, tìm một căn phòng khang trang cho cô ấy ở. Con người của Tố Diêm xinh đẹp là thế mà sao số phận cô ấy lại long đong quá không biết!
Về Mái Nhà Xưa Về Mái Nhà Xưa - Lâm Hải Đường Về Mái Nhà Xưa