Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ntoine phăm phăm rẽ lối qua đám đông đang xúm xít nơi cửa ra vào quán Bar des Amis. Khi hai người ra tới vỉa hè, Eric đi vòng qua phía ghế dành cho khách của chiếc Lancia, chui vào xe, mồ hôi rịn thành từng giọt to trên trán.
“Lái đi,” ông nói với Antoine.
“Ông ốm à?”
Eric bỏ tay ra khỏi bên sườn. Bàn tay đẫm máu. Một vết sẫm loang ra trên sơ mi.
Antoine nhìn ông trân trân. “Ông muốn tôi chở ông đi bác sĩ phải không?”
“Không phải ở đây. Bác sĩ rồi sẽ phải gọi điện báo cảnh sát là có người trúng thương vì bị bắn. Mà cảnh sát thì chả hiểu cóc gì về tình yêu mãnh liệt.”
“Nhưng ông không thể cứ ngồi đây.”
“Tôi có người bạn làm bác sĩ ở Nice”
Antoine khởi động chiếc Lancia đầy sức mạnh rồi lái xe phóng đi, tẽ làm đôi đám người đứng trước mũi xe.
Chiếc Lancia gầm rú lao khỏi vỉa hè, xuôi theo bờ biển hướng ra con đường dẫn về Nice.
Eric tựa lưng vào ghế dành cho khách, mắt nhắm. Ông thấy hơi choáng váng, nhưng ông cần phải hoàn tất cho xong việc đã khởi đầu ở Bar des Amis. Đường lúc này đã thoáng, Antoine cho chiếc Lancia lao đi với tốc độ đáng sợ.
“Tôi cá là anh làm tất cả chỉ vì tình huynh đệ,” ông nói với Antoine.
“Gì cơ?”
“Đừng có giấu tôi. Anh làm vậy là để cho cậu ấy thấy cô ta là người thế nào. Tức là chứng minh cô ta yếu đuối và cần sức mạnh của cậu ấy.”
Antoine cười cay nghiệt. “Thứ duy nhất con nhỏ cần là thằng nào đó sộp sộp tí để cung phụng cho nó.”
“Thằng em anh là thằng ngốc, nhưng mà anh là đồ thú vật, một thằng khốn nạn.”
Antoine lại cười rộ. “Ông thông minh sáng suốt vậy mà hôm nay ông cũng mất cơ hội rồi đó.”
“Cơ hội gì?”
“Cơ hội mang con nhỏ đi theo ông vĩnh viễn.”
Eric thở dài. “Tôi biết.”
“Ông quyết định sắm vai Ông Bố Tuyệt Vời từ khi nào vậy?”
“Từ khi tôi cảm thấy mình như một người cha, đối với cô ấy.”
“Cha Carradine, chuyện này hay đó.” Antoine ôm cua gấp khiến xe chỉ còn chạy trên hai bánh và nhấn còi inh ỏi.
“Tội nghiệp Michel,” anh nói. “Nó chơi trò Người Thua Được Tất với ông và rốt cuộc nó thua.”
“Tôi không lo về Michel. Cậu ta còn đủ trẻ cho chuyện đó.” Eric đẩy lùi những đợt sóng tối tăm đang ập tới. “Nhưng còn anh. Anh sẽ phải rời St. Tropez mà đi, hiểu không.”
Antoine rời mắt khỏi con đường, lái chậm lại, vừa lái vừa nhìn Eric chăm chú. Eric nhìn lại anh, rồi lại ấn tay vào bên sườn đoạn rút tay ra. Máu giờ chảy ra qua kẽ ngón tay ông.
“Lái nhanh đi. Tôi không muốn chết trên xe của tôi đâu.”
Tiếng súng trong căn hầm thật đinh tai nhức óc. Nó dộng vào óc Juliette như sấm khiến nàng phải đứng đờ ra, hai tay ép chặt lấy tai. Tiếng ong ong trong tai nàng khiến nàng tỉnh táo ra và lần đầu tiên trong ngày hôm đó nàng có thể nhìn thấy rõ, nghe thấy rõ mọi thứ. Cứ như nàng vừa ra đời một lần nữa.
Các nhạc công lùi lại và thu nhặt nhạc cụ. Ai đó đã tắt đèn sân khấu và bật đèn trần lên, trả căn phòng về lại với đời thực.
Michel lại gần nàng, trông tiều tụy hơn, già hơn. Đám đông túm tụm lên cầu thang, lặng thinh. Chỉ có âm thanh từ căn phòng phía trên vọng xuống họ, như những đợt sóng của bờ biển nào ở xa. Michel đứng lại ngay trước mặt nàng. Mắt anh nheo lại vì đau đớn khôn cùng và anh vung tay tát vào mặt nàng, tát qua tát lại.
Những cú đánh của anh làm má nàng bỏng rất nhưng nàng vẫn đứng vững, nhận đòn không nao núng. Lệ trào ra mắt nàng. Michel thở hổn hển vì xúc động. Anh lại giơ tay lên. Juliette cũng giơ hai tay lên trước mặt để tự vệ.
Thế rồi qua làn sương nước mắt của chính mình nàng thấy Michel cũng đang khóc.
Anh nhìn nàng rồi nhìn bàn tay mình đang giơ cao. Anh tiến một bước về phía nàng và nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai nàng. Anh mở miệng để nói, nhưng không lời nào thốt ra. Lùi lại, anh để hai tay buông thõng hai bên sườn.
“Em không phải khóc nữa đâu” anh nói. “Giờ thì em không phải khóc nữa.”
Nàng cảm thấy được môi anh run, nhưng đấy cũng là run để mở ra thành nụ cười.
“Mặc váy vào đi,” anh nói. “Mang giày.”
Nàng ngoan ngoãn làm theo.
Xoay người, anh đi về phía cầu thang. Đám đông tẽ ra cho anh đi. Juliette theo sau anh, ban đầu khép nép, rồi nhanh hơn, ra khỏi quán Bar des Amis xuống phố.
Khi nàng ra tới phía sau anh, anh chìa tay ra. Juliette nắm tay anh, và các ngón tay anh liền dịu dàng đan vào các ngón tay nàng.
Michel Tardieu đang đưa vợ mình về nhà.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...