To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ichel bước sầm sập trên các bậc thang dẫn lên tòa nhà văn phòng nơi xưởng thuyền và mở toang cánh cửa trên tầng hai. Anh xồng xộc lao vào phòng, chống hai nắm tay lên bàn Antoine mà hỏi, “Juliette đâu rồi? Cô ấy có đến đây không? Anh có gặp cô ấy không?”
Antoine ngồi thõng thượt trên ghế bành, xoay xoay ghế, lăn lăn một chai bia còn phân nửa trước trán. “Đầu ơi là đầu!” anh nói. “Tao bị cuốc rượu hôm qua nó hành rồi.”
“Juliette đâu?” Michel nghiến răng hỏi.
Antoine nhún vai và tợp một ngụm bia.
“Em tìm Juliette khắp nơi chả thấy.”
Antoine đặt chai bia xuống bàn rồi tì cằm lên hai bàn tay. “Có một chỗ mà lũ điếm đứa nào cũng tới. Có khi chú tới đó tìm thì gặp đó.”
Michel không màng tới ý sỉ nhục, anh đang quá chú tâm vào chuyện tìm cho ra vợ. “Ở đâu?” anh hỏi gặng.
“Đầu tao nghe cứ như lỗ đít con đĩ ấy,” Antoine rên rỉ. Anh lại cầm chai bia lên nốc.
Michel gạt phăng chai bia ra khỏi miệng Antoine và Antoine đờ đẫn nhìn theo nó văng bắn xuống sàn. “Cô ấy đâu?” Michel hỏi vặn. “Juliette đâu?”
Mặt Antoine bớt đỏ một chút. “Ở quán Bar des Amis ấy. Chắc đang nốc say quắc cần câu ở đấy.”
Michel xoay gót để đi. Nhanh như mèo, Antoine đứng phắt dậy khỏi ghế, ghìm chặt nắm tay Michel xuống bàn. “Đừng đi tìm nó. Cứ kệ xác nó nằm dưới cống, đấy mới là chỗ cho nó.”
Michel giằng tay ra khỏi ông anh, người tái nhợt đi. “Đừng gọi cô ấy như thế. Đừng gọi cô ấy là cái gì hết. Thậm chí đừng bao giờ lại gần cô ấy nữa, đừng bao giờ!”
Antoine cười nhăn nhở. “Con đĩ nhơ nhớp của chú.” Anh dằn rõ, kéo dài từng chữ.
Michel nhìn trừng trừng vào mắt Antoine. “Sao lại đĩ? Anh phải trả tiền để có cô ấy sao?”
Antoine thản nhiên nhìn trả lại Michel. “Một cái thuyền nhỏ, có máy nổ. Và, ờ. Một can xăng. Thậm chí anh đây còn không được bảo hiểm nữa.” Anh lại ngồi thịch xuống ghế, cái ghế kêu ken két vì sức nặng của anh.
Michel há hốc mồm nhìn Antoine, như thể mới phát hiện ra anh lần đầu tiên. Một tia lửa căm hờn, lạnh và trắng, bừng ra trong ngực anh; đốt anh cháy lên. Anh nghe các cơ hai tay mình căng lên. Vào khoảnh khắc này anh căm thù tất cả mọi người, tất cả mọi sự trên đời này.
Antoine phân vân trước cái nhìn của Michel. “Chuyện gì vậy?” anh hỏi bằng giọng đầy mỉa mai. “Tôi không cạo râu à?” anh cà cà nắm tay bẩn thỉu vào râu cằm mình.
Michel vẫn lặng thinh, cảm thấy sự căm hờn lan đầy hai phổi và ra đến tận các đầu ngón tay anh.
“Chú giận anh phải không?” giờ thì Antoine ngọt nhạt nói. “Nhưng thật ra anh cũng muốn chú biết mà. Ai cho chú biết vậy?”
“Mẹ.”
Antoine gật đầu ra chiều thông hiểu. “Mẹ làm vậy là đúng.”
Michel lại tìm được đủ sức để di chuyển, anh liền đi về phía cửa. Antoine bật dậy khỏi ghế, chặn đường anh. “Nghe anh này, Michel.”
Michel lách đầu và cố Antoine gạt ra.
“Quên con nhỏ đi.”
“Không!” anh hét to vào mặt Antoine. “Không, không, không!”
Antoine chộp hai vai Michel, hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh phả vào mặt Michel. “Nghe anh đi. Lắng nghe lý trí đi.”
“Anh là cái thá gì mà đi nói về lý trí?” Michel gầm gừ.
“Hôm qua cô ả đã ở trong tay anh. Trong tay anh. Ngày mai; cô ả sẽ trong tay ai đó khác.”
“Em không quan tâm. Cô ấy là vợ em. Cô ấy là của em, cô ấy thuộc về em, em muốn đưa cô ấy về.” Michel vùng vẫy để thoát ra.
Antoine siết chặt hơn. “Nếu anh buộc phải đập cho chú nằm bẹp, anh sẽ đập, nhưng không có chuyện chú ra khỏi đây đặng tìm cô ả đâu.”
Michel chùng xuống, hiểu rằng Antoine nói thật chứ không dọa suông, biết rằng Antoine khỏe hơn. Ngọn lửa căm hờn cháy sáng hơn. Antoine lơi tay ra. “Vậy tốt hơn,” anh nói. Nhưng anh không rời vị trí của mình nơi cửa.
Michel len đến chỗ ghế ngồi phía sau bàn làm việc, nói chuyện để làm cho Antoine mất cảnh giác. “Anh bảo anh sẽ ở đây cả ngày là nói thật đó hả? Cả suốt đêm hay sao?”
“Sao lại không? Làm vậy để chú có thì giờ nghĩ cho ra nhẽ.”
Michel khẽ mở ngăn kéo, âm thầm lấy ra khẩu súng mà Antoine cất trong hộc. “Anh ghen, có vậy thôi; anh ghen. Anh thà bắt cô ấy đi cho khuất mắt còn hơn là thấy cô ấy ở trên giường tôi.”
“Mày điên rồi. Mày mất hết trí khôn vì cái con chó cái đó rồi.”
Michel lôi súng lên trên mặt bàn, chĩa vào Antoine. “Anh luôn luôn nạp đạn vào súng phải không? Nào, giờ để cho tôi qua.”
Antoine quay người nhanh lại, đút chìa khóa vào ổ, xoay chìa rồi đút lại vào túi. “Nào, bắn đi.”
Michel thử mở cửa, nhưng cửa đóng chặt. Anh thử ẩy bằng vai. Nó không suy suyển lấy một phân. Anh chĩa súng vào ổ khóa.
“Cái trò đó chỉ được việc trong phim gangster thôi”
Michel nhét súng vào thắt lưng với vẻ phẫn nộ bất lực.
Antoine châm thuốc và tựa vào một tủ hồ sơ.
“Đưa chìa khóa cho tôi, Antoine”
Antoine rít một hơi thuốc.
“Nào, nào. Đưa đây.”
“Đừng làm thằng ngu, Michel.”
“Tôi cần cái chìa khóa”
Antoine vỗ vỗ vào túi áo. “Ngay đây nè.”
Bất thình lình, Michel một tay đánh bật điếu thuốc ra khỏi miệng Antoine trong khi tay kia đấm mạnh vào bụng dưới ông anh.
Đầu tiên Antoine chỉ cố đỡ và gạt những cú đấm mà Michel giáng như mưa lên người anh. Hơi ran rát thì có, nhưng do vẫn còn chếnh choáng vì rượu nên anh không cảm thấy đau như lẽ ra phải thấy.
“Ngừng lại đi, Michel, anh cảnh cáo chú đó.”
Để trả lời, Michel tống thẳng một quả vào miệng Antoine khiến hai môi Antoine bục toác ra. Một dòng máu rỉ xuống cằm anh.
Antoine quai vào tai Michel, giống như người ta quai vào tai một con chó con hay một chú học trò rắn mắt. Việc này chỉ khiến Michel càng điên tiết, thế là anh lại lao bổ vào Antoine, tống những quả đấm như búa bổ vào đầu, ngực, bụng Antoine.
“Đủ rồi Michel, đủ rồi.”
Antoine thụi một quả tay phải vào trúng tim Michel, khiến anh hự lên một tiếng và lùi lại trong khoảnh khắc. “Mày định làm cái gì vậy hả Michel? Thôi đi.”
Nhưng không ai hay không gì ngăn nổi Michel tìm vợ anh, anh không cần biết phải đi đến đâu, miễn sao tìm được nàng. Lúc này trên đời không có gì quan trọng với anh hơn là lấy cho được chiếc chìa khóa từ Antoine, tự giải thoát mình để đi tìm Juliette.
Ngay giữa lúc đang chiến đấu, anh vẫn không thôi hy vọng nàng sẽ trở về với anh, anh không cần gì khác cả. Có thể Antoine nghĩ là mình đúng khi khuyên nhủ này nọ, nhưng anh ấy không có quyền làm vậy, không có quyền nói bất cứ điều gì với anh nữa. Antoine đang kiềm chế không đánh trả, Michel biết, anh ấy cư xử với mình như với một thằng nhóc đang nổi khùng. Anh túm lấy cái chai bia không mà quật vào thái dương Antoine. Antoine bật lùi lại, nhưng tì được lưng vào cửa. Anh lắc lắc đầu với vẻ đờ đẫn và bây giờ mới lao vào cậu em với vẻ hăng tiết trước giờ không có.
Michel nhảy phóc lên cái bàn giấy và trong khi Antoine vòng qua bàn, anh nhảy thốc lên Antoine, đè ông anh xuống. Đầu Antoine va xuống bàn đánh bịch. Michel lục trong túi áo tìm chiếc chìa khóa, lôi ra mở cửa. Anh lao xuống cầu thang, suýt nữa thì ngã dúi dụi, rồi phóng như bay ra khỏi xưởng. Ra đến cổng anh nói với một trong các công nhân: “Ông Tardieu bị thương. Trong văn phòng ấy.”
Quán Bar des Amis, anh biết nó ở đâu. Anh dừng lại một thoáng để kiểm tra lại, thấy khẩu súng đang nằm chắc nơi thắt lưng; liền thoăn thoắt chạy dọc con phố.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...