Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ric Carradine đậu chiếc Lancia nơi cửa xưởng thuyền của mình. Ông đứng nơi xe một lúc mà quan sát khung cảnh ở đó. Cho Antoine Tardieu làm quản lý hoàn toàn không phải là ý tưởng tồi. Hắn làm việc như trâu và buộc tất cả mọi người cũng phải làm việc giống như thế. Có cái gì đó ở bên trong hắn cứ ăn mòn hắn dần dần, Eric nghĩ, khiến cho Antoine làm hùng hục, không hề thương xót bản thân. Hắn làm tình làm tội các nhà cung cấp và không bao giờ thôi để mắt trông chừng sổ sách, mọi việc đều phải làm sao cho hắn hài lòng mới thôi, chưa được thì phải làm đi làm lại kỳ tới khi nào được. Tardieu làm việc như vậy là vì hắn không kiểm soát được chính mình, không kiểm soát nổi cái gì đó đang gặm dần mòn hắn, Eric nghĩ. Hắn phải làm cho mình kiệt sức. Eric mỉm cười tự tin, nghiền ngẫm đầy triết lý về những hình phạt dành cho kẻ còn trẻ và những ưu thế của kẻ già đời.
Bước thoăn thoắt về phía một chiếc thuyền buồm lớn nằm trên giàn, được đỡ bằng những súc gỗ to, Eric hỏi đám thợ, “Công việc thế nào?”
Đám thợ đã chống một cái thang lên thân thuyền và đang sơn thuyền. Eric lượm một phiến gỗ lên miết dọc theo lớp sơn mới, xem xét rất kỹ. Chất lượng tốt, và sơn một lượt dày.
“Tốt, thưa ông Carradine,” một người đáp.
“Tardieu đâu?” Eric hỏi. Ông chưa khi nào phải nói ‘Antoine’. Antoine tức là Tardieu. Hai Tardieu kia thì được gọi là Michel và Christian bởi vì đám thợ yêu mến họ. Antoine thì là Tardieu bởi vì anh không tốt hơn mà có khi còn tệ hơn cả chính Eric. Ít nhất thì Eric chỉ là chủ xưởng thuyền. Còn Tardieu; anh cai quản nó cứ như một chúa phong kiến.
“Chắc là trên văn phòng” người thợ sơn kia nói.
“Cám ơn.” Eric đi về phía cuối xưởng, qua chỗ đám thợ mộc và thợ hàn cũng như những đống thiết bị xếp gọn ghẽ ở bất kỳ chỗ nào trống. Eric đáp lại lời chào của mọi người bằng một nụ cười và một cái gật đầu, đôi khi một cái vẫy tay nếu ông nhận ra mặt người ta.
Văn phòng nằm trên tầng hai của một tòa nhà hình vuông xấu xí, muốn lên thì phải qua một cầu thang hẹp bằng kim loại xây ốp vào bức tường ngoài, đỡ bằng một loạt ống. Xung quanh tòa nhà có một không gian được ngăn ra bằng một hàng rào ván đặt trên những con ngựa bào cao tầm vai người.
Một dãy chai rượu cũ được kê trên một trong các tấm ván và khi Eric đi ngang qua, một trong các chai vỡ tan khi có tiếng súng vang lên. Eric hụp xuống và trượt dọc theo vách tòa nhà văn phòng. Ông nhìn quanh, rời khỏi bức tường một chút, cố nhìn cho ra nguồn phát ra tiếng súng. Lại phát súng nữa vang lên, song dãy chai vẫn đứng nguyên. Ông tiến đến chỗ cầu thang mà nhảy phóc lên ngay khi một phát súng nữa vang lên và cái chai thứ hai trúng đạn nổ tung.
Eric nhòm qua cửa sổ tầng một. Chỉ có một đôi thợ thiết kế đang làm việc nơi mấy cái bàn dài. Ông lên tầng hai rồi mở cửa văn phòng.
Antoine không có đó, nhưng Juliette thì có. Nàng khom mình qua cửa sổ, một tay cầm hờ hững khẩu súng lục. Nghe tiếng cửa mở, Juliette quay lại và khẩu súng chĩa vào Eric.
“Juliette!” ông hét. Nàng lại khom mình qua cửa sổ và lại bắn. Ông nhăn mặt khi nghe tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng, rồi lại hai phát súng liền nhau.
“Em điên à? Em định làm gì, giết anh chắc?”
“Em nhắm mấy cái chai.” Juliette cầm súng huơ về phía cửa sổ. “Chai không” nàng nói, lại vung súng ra trước mặt mình.
“Em lấy cái đó ở đâu ra vậy?” Eric hỏi gặng.
“Trong ngăn kéo bàn. Em thích. Bắn khoái lắm.”
“Anh ở ngay dưới lầu. Lỡ mà em bắn trúng anh thì chết.”
“Nhưng em có bắn trúng đâu. Hơn nữa em không thấy ông.”
“Suýt nữa là em bắn trúng anh.”
Juliette mỉm cười, làm như hình ảnh Eric Carradine bị thương chảy máu khiến nàng thích thú khôn xiết. Eric thấy khó mà kìm được cơn giận, khó mà giữ được cái phong thái lâu nay vẫn dùng như vũ khí trước sự mất kiểm soát của kẻ khác. “Này, Juliette, chả có gì đáng cười hết. Súng lục không phải là đồ chơi.”
Nụ cười của Juliette bặt đi khi Eric thô bạo túm tay nàng, các ngón tay ông cắm sâu vào thịt nàng. “Đã đến lúc em thôi đừng có giở thói ngông nữa. Chơi là chơi, nhưng thế này thì quá đà rồi, anh nói cho em biết. Nếu anh là chồng hay cha của em thì anh đã cho em một trận nhừ tử rồi.”
Juliette thích chí lắm, lần đầu tiên nàng thấy Eric giận dữ như thế. “Nào thì cứ làm đi, thách đó” nàng khiêu khích ông.
Ông dữ tợn lay nàng. “Vậy là đủ rồi, anh đã bảo.”
Các bậc thang kim loại rung lên khi có bước chân đang tới gần. Cửa văn phòng mở tung ra, Antoine sầm sập bước vào, hai cậu em theo sát gót. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Eric thả lỏng tay Juliette ra. “Em dâu anh nghĩ cô ấy đang ở quầy chơi bắn súng ở hội chợ.” Eric lấy khẩu súng ra khỏi mấy ngón tay rời rã của Juliette mà đưa cho Antoine. “Cô ấy đang bắn chơi mấy cái chai ngoài kia.”
Michel lại gần vợ. “Em không biết là em có thể bắn nhầm ai đó sao?”
Juliette nhún vai và tránh gặp mắt anh. “Em bắn mấy cái chai chớ đâu có bắn người.”
Một tốp thợ đã tụ tập chỗ sân, xem xét mấy cái chai và tò mò nhìn lên cửa sổ. Antoine cúi người ra quát tháo họ. “Về làm việc đi. Trò diễn hôm nay chấm dứt rồi. Tất cả về làm việc đi.” Đám thợ đủng đỉnh tản mác ra khỏi sân. Antoine quay về phía cậu em. “Cả em nữa.” Khi Christian cứ đứng đó, anh nhắc lại mệnh lệnh, nhấn mạnh thêm bằng một cú xô mạnh.
“Rốt cuộc thì em làm cái gì ở đây?” Michel hỏi nàng.
“Sắp hết giờ làm rồi. Em tới tìm anh.”
“Nào. Về nhà đi.” Antoine bảo anh. “Nhưng vì Chúa, đưa cô ta ra khỏi đây.”
Michel lặng lẽ dẫn nàng đi. Eric có thể nghe thấy anh nhẹ nhàng trách móc nàng trên đường xuống thang. Ông quan sát họ đi khỏi sân, rồi quay lại người quản lý.
“Nói tôi nghe, Tardieu, anh nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài bao lâu?”
Antoine tức tối quay phắt lại ông chủ thuê mình. “Chuyện đó ăn nhập gì tới ông? Chừng nào ông với tôi còn có thể ăn nên làm ra với cái xưởng thuyền thì chuyện gia đình là việc riêng của chúng tôi.”
“Tôi biết cô ấy rõ hơn anh đấy.”
Antoine không đáp trong khi cất lại khẩu súng vào ngăn kéo bàn.
“Cô ấy có khóc không?” Eric gặng hỏi.
“Con đó ấy hả?”
“Có lẽ cô ấy chỉ khóc khi có một mình.”
“Nó khó tính. Như con điếm.” Antoine nói bằng giọng rẻ rúng.
“Cậu trai tội nghiệp ơi,” Eric nói, mỉm cười châm biếm, “riêng về khoản tâm lý đàn bà thì cậu vẫn còn sống ở thời Đồ Đá.”
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...