Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ichel buộc hai mí mắt nặng nể vì ngủ của mình phải mở ra, nheo mắt trước ánh bình minh sáng nhờ nhờ. Cái gì đó đã đánh thức mình, anh nghĩ, cảm thấy lo âu mơ hồ. Hai con mèo đang kêu gào và rú rít giữa các thân thuyền xác xơ trên bãi biển gần đó. Nhưng hầu như đêm nào chúng cũng ở đấy. Gió đã mạnh trở lại, làm lay động rèm cửa sổ, khiến cho cái ánh sáng ma quái đó ùa vào thêm. Trăng đã lặn, chỉ còn vài ngôi sao sáng là đang chập chờn chống lại ngày mới đang đến. Michel cựa mình trên giường, tìm thân hình vợ, nhưng không thấy đâu. Anh chỉ một mình. Vậy đó. Chắc nàng chỉ vừa mới dậy vì ga giường vẫn còn hằn dấu thân hình ấm áp của nàng.
Michel giờ đã tỉnh như sáo, nhìn ra ngoài cửa sổ tìm nàng, dõi mắt dọc bãi biển mà lúc này có cái vẻ sáng rõ mãnh liệt thường vẫn có sau khi đêm đen vừa qua.
Nàng kia, đang tung tăng nghịch như một nữ thần biển giữa những con thuyền được kéo lên bãi biển đầy sỏi, cặp chân trần của nàng trắng phau trong ánh sáng nhá nhem. Thân hình nàng được giấu trong những nếp gấp nặng nề của chiếc áo khoác gabardine của anh và gió làm cho tóc nàng tung rối quanh đầu.
Bồn chồn, song bị thu hút bởi cảnh tượng đó, Michel mặc quần áo vào rồi lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ. Tiếng gào của hai con mèo lại bắt đầu lại với một năng lượng mới. Cả anh nữa cũng dường như trôi dạt hoặc bồng bềnh ngang qua bãi biển cho đến khi dừng lại giữa hai thân thuyền cũ, một cái hang tối nho nhỏ còn sót lại giữa ngày đang rạng dần. Anh kiên nhẫn chờ cho đến khi Juliette thấy anh, rất kiên nhẫn cho đến khi cái linh hồn vốn là vợ anh quay trở lại trần gian, về bãi biển đầy sỏi này với anh.
Juliette tiến về phía một trong mấy chiếc thuyền mà tựa vào đó, hai tay nàng thọc trong túi chiếc áo gió của anh. Anh lại gần nàng.
“Juliette... Em có hạnh phúc không?”
Nàng mỉm cười buồn bã với anh, từ xa xăm. “Em vẫn hay bị hỏi câu ấy.”
Michel lại gần nàng, cài cúc chiếc áo gió lại. “Chuyện gì do anh phải không? Cứ nói anh nghe, Juliette. Em biết anh sẽ làm tất cả vì em mà. Để em hạnh phúc.”
Nàng nói, khẽ đến nỗi dù chỉ cách mặt nàng khoảng mươi phân nhưng phải khó khăn lắm anh mới nghe ra được, “Em đang bắt đầu yêu anh, Michel.”
“Vậy thì có chuyện gì? Điều gì làm em lo phiền? Làm ơn nói cho anh biết; Juliette.”
“Em sợ. Sợ lắm.” Như móng vuốt loài chim, hai bàn tay nàng vươn ra cuống cuồng nắm chặt áo sơ mi của anh. Anh choàng tay ôm lấy nàng.
“Chả có gì phải sợ hết. Có anh đây, ngay đây.”
“Nhưng em thì có. Ôi, Michel, hãy yêu em. Hãy yêu em bằng toàn bộ sức lực anh!”
“Em biết là anh không thể làm hơn những gì anh đang làm. Em là toàn bộ ý nghĩa cuộc đời đối với anh, Juliette.”
“Vậy anh hãy nói thế. Nói nữa, nói nữa, nói mãi. Em chỉ muốn nghe có mỗi điều đó thôi. Hãy nói với em rằng anh yêu em, nói với em rằng anh cần em, rằng em thuộc về anh, chỉ anh thôi.” Juliette đang nói khẽ nhưng với một sự cuồng bạo lớn lao mà Michel chưa bao giờ nghe từ trước tới nay. Có một vẻ gì hoang dại, hoảng loạn trong mắt nàng, như thể chỉ thêm khoảnh khắc nữa thôi nàng sẽ bị giật phắt khỏi bãi biển này mà cuốn phăng đến một kiếp đời vô danh nào đó.
Tay nàng run bắn lên nơi cổ áo sơ mi của anh. “Hôn em đi, Michel. Hôn em đi!” nàng khẩn nài. “Giúp em!” Đột ngột, nàng buông anh ra mà quỳ sụp xuống dưới chân anh, đầu cúi gập, mái tóc dài hung đỏ của nàng quét trên cát.
“Juliette!” Michel cuống cuồng khổ sở, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với nàng, chẳng biết phải làm gì. Anh cúi xuống trên người nàng, tìm bàn tay nàng nâng lên môi mình. Bàn tay ấy lạnh, ẩm mồ hôi, mạch đập nhanh, phừng phừng giống như con chim bị bẫy.
“Ôi, Michel. Em sợ,” nàng rên rỉ.
“Nhưng sợ cái gì? Sợ cái gì; Juliette?” anh gặng hỏi nàng.
Với một tiếng thở dài sườn sượt khiến toàn thân nàng run lên, nàng đang từ tư thế quỳ sụp dưới chân anh liền xoài người ra nằm dài trên sỏi, tất cả chỉ trong một động tác mềm mại duy nhất. Nàng nằm úp mặt xuống bãi biển giữa hai con thuyền, một tay kê dưới đầu, mặt nàng quay về phía Michel.
Michel quỳ thụp xuống bên cạnh nàng, hy vọng rằng cơn chấn động kỳ lạ kia đã qua, rằng nàng đã hồi tâm trở lại. Cả bãi biển lúc này tắm trong màu hồng của rạng đông một ngày mới.
Rất bình thản, thật giản dị, nàng nói, “Sống hạnh phúc thật khó.”
Michel cúi xuống gạt mái tóc rối bù che mặt nàng, vuốt ve những lọn tóc như thể chúng làm bằng một chất liệu vô cùng quý giá và dễ vỡ. Anh lướt hai bàn tay dọc đôi chân trần của nàng và nàng run lên trước sự động chạm của anh. “Em lạnh này, Juliette” anh nói, nằm xuống cạnh nàng. “Nào, để anh ủ ấm cho em.”
Nàng lại run và liền co rúm lại gần anh hơn. “Hạnh phúc sao mà khó,” nàng nói với vẻ mơ màng.
Michel cảm thấy cơ thể nàng áp vào mình đang ấm dần lên, nàng đang từ nơi nào đó xa trở lại với anh. “Không,” anh nói. “Đôi khi hạnh phúc rất giản dị.” Như lúc này, anh nghĩ. Chỉ hai chúng ta thôi, hai sinh vật duy nhất trên hành tinh này. Ôi, lạy Chúa, Michel nghĩ, giá như điều này có thể kéo dài mãi. Ánh hồng của bình minh bao trùm họ, xóa nhòa cả đêm lẫn ngày.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...