Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
áy chơi nhạc nằm ở phòng sau của Anchorage, một cái máy to kiểu Mỹ; với những ánh đèn di động nhiều màu, lại có một cái bảng to đấy nút, nhấp nháy như một con quái vật bằng crôm trong ánh sáng tù mù.
Ghế được úp ngược cả lên bàn, bởi mùa du lịch đã vãn. Khi nào máy không chơi nhạc, Juliette có thể nghe tiếng bước chân mình vang vọng trên sàn gạch lạnh, và những cái bóng dài trải ra trước mắt nàng mỗi khi nàng tiến về cái máy.
Nàng vặn các thẻ chọn đến trang nàng muốn, xem kỹ con số có tới lần thứ một trăm cho chắc rồi mới nhét một đồng bạc vào máy, nhấn nút. Nàng tựa mình vào máy, những bóng đèn áp vào lưng nàng nghe ầm ấm, đợi cho nhạc bắt đầu.
Đêm nay ta nhảy theo giọng hát của anh,
Ru theo nhịp và lời của tình yêu,
Chậm rãi dịu êm mãi mãi và mãi mãi,
Hãy nói với anh ngọt ngào, em yêu dấu hỡi,
Rằng em yêu anh, mở rộng vòng tay mà đón lấy anh.
“Rất vui” Eric nói khi điệp khúc đã ngưng và dàn nhạc đưa giai điệu đến khuôn nhạc kết.
Giật nảy mình; Juliette choàng ra khỏi cơn mơ màng, ngạc nhiên thấy ông ở đó, dù nàng biết ông có văn phòng ở trên tầng hai. Nàng lục lọi trong túi váy nhưng chẳng còn đồng nào nữa. Eric đi đến chỗ máy đưa cho nàng vài đồng lẻ.
Nàng lẳng lặng cầm tiền rồi nhét một đồng vào máy, lại ấn cũng nút ấy, ủ rũ sưng sỉa. Nàng rũ người trên cái máy, thở dài.
Hãy nói rằng em yêu anh, mở rộng vòng tay mà đón lấy anh,
Tình yêu là trò chơi hiểm nguy, anh biết,
Tim anh và hồn anh là phần cược của anh,
Hãy nói với anh ngọt ngào, em yêu dấu hỡi...
Tiếng nhạc cao lên, vọng lại nghe ai oán và rỗng khan từ các bức tường của căn phòng sau. Eric lại gần hơn. Ông tì hông vào một cái bàn gần đó và nhìn mặt nàng săm soi chăm chú. “Em lấy chồng rồi có hạnh phúc không?”
“Dĩ nhiên,” nàng đáp vẻ bực tức, nhưng không nhìn lại mắt ông.
“Em không nói dối anh được đâu, Juliette. Anh quá già quá khôn đối với chuyện đó. Anh không tin.”
Khi nhạc dừng, Juliette lại nhét một đồng bạc nữa của Eric vào máy, muốn cho tiếng nhạc nhấn chìm đi các câu hỏi của ông và những suy nghĩ của nàng. Ông lại gần ấn nút Reject.
“Nghe anh này, Juliette. Em sinh ra không phải để sống cái cuộc sống này. Em cần sự vui tươi, khiêu vũ, âm nhạc...”
“Lucienne chưa bảo ông là em không thích táo nữa hay sao?”
“Em có thể đổi ý.”
Juliette cương quyết lắc đầu.
“Vậy, anh lặp lại câu hỏi: em có hạnh phúc không?”
“Ông đã nói là em không dối ông được đâu. Em đang cố, Eric. Em đang cố hết sức.”
Ông nhấc hai cái ghế lên khỏi bàn, đặt xuống sàn, ra hiệu bảo nàng ngồi lên một cái, rồi kê cái kia đối diện nàng. “Nếu em là vợ anh, anh sẽ cố sao cho em hạnh phúc. Một người đàn ông mà có người vợ như em thì đáng phải dồn toàn bộ nỗ lực để làm cho nàng hạnh phúc.”
“Michel cũng cố mà.”
“Nghe đây, em yêu. Trong trò chơi tình ái, rốt cuộc thì không phải ý định mà kết quả mới là đáng kể. Trong trò chơi cuộc đời cũng vậy. Michel đáng lẽ phải lấy việc kiếm tiền làm việc chính yếu của đời mình, vì em, dĩ nhiên.”
“Kiếm tiền ở xưởng thuyền á?” nàng hỏi cay đắng. “Việc kiếm tiền của ông giành hết chỗ rồi, còn đâu cho việc kiếm tiền của nhà họ nữa.”
Eric lờ đi nhận xét của nàng. “Anh đã chào cho họ giá rất cao, nhưng mấy đứa ngu đó không chịu bán.”
“Eric à, ông giàu đã lâu quá rồi nên không thể hiểu, còn em thì chỉ mới bắt đầu, nhưng...”
“Nhưng sao?”
“Chỉ là nếu nhà họ bán cái xưởng thuyền đi, nếu họ chẳng có cái gì của riêng mình hết, nếu họ chả có công việc thực sự nào để làm, thì chính chuyện đó sẽ khiến cho họ thấy mình nghèo và vô dụng.”
Eric nhìn nàng với vẻ trầm ngâm, kinh ngạc trước sự sáng suốt của nàng. “Hôn nhân tuy không làm em hạnh phúc nhưng có làm em trở nên thông thái. Anh tin chắc em đã nhìn thấy được điều gì đó quan trọng.” Juliette nhún vai. “Em không biết, Eric ạ, em chỉ cảm thấy vậy thôi.”
“Nhưng em nói đúng, anh tin chắc. Nội chuyện đề nghị trả cho họ bằng tiền đã là một sai lầm.”
Tiếng cười của Juliette nghe gắt. “Bà Tardieu sẽ rất lấy làm vui vẻ giải quyết giùm cho ông bằng cách phủi em ra khỏi tay bà ấy và đuổi em ra khỏi nhà.”
Eric không chú ý tới nàng. “Dĩ nhiên! Anh sẽ đề nghị cho họ có cổ phần trong xưởng thuyền của anh, và cả việc làm ở đó nữa.”
Juliette xen vào dự định của ông. “Nhưng bằng cách ấy họ có giàu không?”
Eric bật cười nhẹ nhàng. “Giàu thì không nhưng mà thoải mái, rất là thoải mái.”
“Có khi rốt cuộc em cũng mua được chiếc xe hơi. Chắc là em sẽ thích chiếc... chiếc Simca đỏ chuyển đổi công năng.”
Eric lại bật cười và dìu nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mình. Mặt hai người gần như chạm nhau. “Simca đỏ chuyển đổi công năng.”
Hình ảnh đó gợi lại ký ức về cuộc gặp gỡ trên hiên nhà Morin trước đây lâu lắm rồi. Có phải mới mùa xuân năm ngoái không nhỉ? Juliette đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, tuồng như đang nghẹt thở. Nàng muốn vùng ra khỏi đó, ra khỏi quán Anchorage, bước về bầu không khí tươi mát của xưởng thuyền nhà Tardieu. Nhưng Eric khóa chân nàng bằng ánh mắt ông. “Anh vẫn đang chờ em đáp lễ chuyến thăm của anh... một cách đâu ra đó đàng hoàng.”
“Em không làm đâu. Ông đợi suốt đời thôi”
“Nào, Juliette. Đừng bảo anh là em yêu chồng. Em biết em không thể dối anh mà.”
“Em không cố dối. Ông đã thấy anh ấy cười bao giờ chưa? Như mặt trời mùa xuân ấy, như làn gió ấm sau mùa đông, như một lời cầu nguyện.”
“Em xứng đáng hơn là một nụ cười đối với tôi.”
Nàng không để tâm mà tiếp tục dòng suy luận của mình trước khi nó tuột khỏi nàng. “Cái mà em yêu nằm ở đây, ngay đây, quanh em. Mặt trời trên cát và trên mặt biển, âm nhạc, một bữa ăn ngon bên cạnh em...”
“Bây giờ thì có thể.” Khó mà làm cho Eric ngã lòng được. “Nhưng chẳng bao lâu nữa em sẽ chán mấy thứ ấy. Chẳng mấy chốc rồi em sẽ muốn cái gì đó hấp dẫn hơn. Mặt trời trên những bãi biển khác, một biển cả xa xôi, thứ âm nhạc mà em có thể nhảy theo, và những bữa ăn người ta bưng đến cho em.”
“Có thể. Nhưng hiện giờ em đang hài lòng.”
“Anh không vội, Juliette ạ. Anh chờ đã quá lâu rồi. Anh còn có thể chờ lâu nữa, chờ em. Em sẽ thấy, cưng ơi. Khi nào em tới tuổi anh thì thời gian không phải là cái bây giờ, thời gian là cái mãi mãi. Chỉ khi nào em còn trẻ thì em mới phải sống cái bây giờ.”
“Em không hiểu ông đang nói gì. Cái món triết học em chán lắm.” Juliette đứng dậy để ra về.
“Anh có làm em giận không?” Eric lo âu hỏi.
“Không, Eric. Ông rất tử tế, em thích ông. Nhưng em ghét phải nói từ biệt. Em luôn luôn ghét phải nói chữ từ biệt.”
Eric lịch lãm đứng dậy khi nàng đi ra ngoài, bước vào dưới nắng chiều. Nàng nghe tiếng ông đi tới đi lui trong căn phòng sau và chẳng mấy chốc máy quay nhạc lại tiếp tục chơi.
Hãy nói với anh ngọt ngào, em yêu dấu hỡi,
Rằng em yêu anh, mở rộng vòng tay mà đón lấy anh.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...