We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hông bao giờ! Không đời nào!” bà Tardieu nổ bùng lên, một tay cầm cái muôi gỗ vung lên dữ tợn còn tay kia cáu kỉnh chùi mạnh lên tạp dề. “Tao chẳng đời nào đồng ý cho cái con đó...” bà vung cái muôi về phía Juliette, “vào làm dâu nhà này đâu.”
Juliette đứng khép nép bên cạnh Michel, tay nàng trong tay anh. Bếp nhà Tardieu đầy không khí gia đình, ấm áp, toát ra mùi những thứ tốt lành dễ chịu. Sàn gỗ mộc đánh trắng phau, gạch men anh ánh trên tường. Những hàng xoong chảo đồng phô đáy sáng choang bên trên cái bếp lò bằng sắt màu tối, trên đó một chiếc nồi đang vui vẻ kêu lục bục làm cho cái nắp nảy lên canh cách.
Michel siết tay nàng chặt hơn. Bướng bỉnh, răng nghiến chặt; anh nói với mẹ, “Mẹ không ngăn được con cưới cô ấy đâu. Con đủ lớn rồi. Con hăm mốt tuổi rồi.”
Cái nồi kêu xì xì ầm ĩ trên lò. “Sắp trào rồi” Juliette nói, bình thản.
Morin đang đọc một cuốn sách. Vợ ông ngồi, giỏ đồ khâu để trên lòng, thậm chí không ngẩng đầu lên, hai tay bận không ngừng. Mặt Michel căng thẳng, nhưng quả quyết và anh vẫn nắm tay Juliette chặt cứng như cái gọng kìm.
“Nếu muốn thì đem nó đi. Được vậy thì tốt quá, tôi coi như rảnh tay xong nợ. Nhưng đừng có nói là tôi không cảnh cáo trước đó nhá. Lời hay lẽ phải mà cậu không nghe thì tại cậu thôi,” bà Morin nói như để xua họ đi cho khuất mắt.
“Đợi ở đây nhé” ra đến một trạm xăng Michel bảo nàng. Anh bước vào bốt điện thoại chờ đường dây được nối.
“Alô.”
“Anh Antoine phải không?”
Michel thuật vắn tắt những gì đã diễn ra chiều hôm đó.
“Cái gì? Em nói cái gì? Em lấy vợ sao hả?”
Michel gật, rồi cố nói càng cứng cỏi càng tốt. “Em sắp lấy vợ. Em gọi để mời anh tới dự đám cưới.”
“Nhưng mà em cưới ai?”
“Juliette.”
Đầu bên kia lặng ngắt. “Anh không nghe em nói gì sao, Antoine? Em bảo là Juliette.”
Michel đẩy phắt ống nghe ra khỏi tai khi vang lên tiếng cười rền như kim khí của Antoine. Antoine vẫn đang cười khi Michel mắc lại ống nghe lên giá. Juliette đang đợi anh.
Một làn sương màu hồng bao phủ St. Tropez, xóa nhòa màu sắc các vòm lá và làm mềm đi đường nét các căn nhà cũ. Cột buồm các thuyền đánh cá và thuyền du lịch nơi cảng trông như những que diêm trên nền chân trời sáng. Michel đứng trước nhà thờ, bồn chồn chuyển trọng tâm cơ thể từ chân này sang chân nọ, nhìn mãi con đường dẫn đến ngôi nhà thờ tọa lạc trên một mô đất nhỏ nhìn xuống vịnh. Cổ cồn đang đeo làm anh nghẹt thở, giày thì quá chật. Anh thấy ba bóng người bước trên con đường.
Morin ngồi xe lăn, trông hài lòng với chính mình. Bà Morin và Juliette đang ra sức đẩy cái xe lên đoạn dốc. Morin để yên hai tay trên lòng mình, không giúp. Ông săm soi cảnh quan với vẻ thờ ơ.
Chiếc áo váy dài màu trắng của Juliette bắt ánh hoàng hôn màu hồng, tóc nàng buộc chặt dưới một chiếc mạng ngắn che kín mặt nàng.
Bà Tardieu đứng nơi cửa nhà thờ. “À, rốt cuộc các người cũng tới rồi đấy” bà gọi.
Cơn say sưa của Michel bị phá tan bởi tiếng gọi của bà, anh liền bước lại giúp đẩy cái xe lăn.
“Giá mà bà ấy cho tôi một cái có động cơ thì chúng tôi đã chẳng bao giờ cũng tới trễ,” Morin nói the thé.
“Xin lỗi chúng tôi tới trễ,” bà Morin thở hổn hển, vừa nói vừa lấy khăn mùi soa chấm chấm lên mặt.
“Không sao mà. Antoine còn chưa về tới” bà Tardieu trấn an.
“Tôi cứ nghĩ hôm qua cậu ta về rồi chớ.”
“Thiếu nó thì ông sếp chả làm gì được hết,” bà Tardieu nói ra vẻ tự hào.
Michel kéo Juliette sang một bên. “Mẹ cứ khăng khăng đòi phải đợi Antoine”
“Nếu anh ấy đã không có mặt ở tòa thị chính cùng với mình thì cũng sẽ không đến dự lễ,” Juliette đáp.
Michel vỗ tay nàng. “Đương nhiên anh ấy sẽ đến. Bọn anh luôn luôn có nhau, ba anh em, bất cứ khi nào có chuyện quan trọng.”
“Anh ấy không tới đâu” Juliette bướng bỉnh đáp.
Ngay lúc đó Christian ù chạy lên đồi. “Anh ấy đang tới. Anh ấy đang tới. Anh ấy ngồi xe buýt, con thấy.”
Juliette bất giác run lên, nhìn chăm chăm ra con đường nơi Antoine sẽ xuất hiện. Những người khác thảy đều tụm lại nơi cửa nhà thờ đợi anh đến. Antoine từ trên xe nhảy xuống, ra vẻ dửng dưng, chào tất cả mọi người một cách chiếu lệ.
Các cậu trai trong dàn đồng ca, chân mang những đôi xăng đan lấm bụi thòi ra bên dưới áo thụng đan, mở cửa nhà thờ với điệu bộ khoa trương. Mặt trời đang lặn hắt những cái bóng dài trong bóng tối trang nghiêm của nhà thờ. Juliette và Michel tiến dọc lối đi chính, những người khác theo sau.
Khi cửa đóng lại, bóng tối êm dịu liền trùm lấy quan khách dự đám cưới. Linh mục đang chờ họ nơi ban thờ cùng đám đồng ca. Cổ họng Juliette nghe khô rất đến nỗi nàng không nói được. Bồn chồn, nàng nhìn quanh nhà thờ. Antoine ngồi ở một trong các hàng ghế đầu, về phía lối đi chính. Anh nhìn nàng với vẻ trống rỗng, nhìn qua nàng về phía linh mục, đoạn anh cúi đầu.
Nàng nghe thấy Michel trả lời linh mục, sau đó thì nàng trả lời.
“Các con hãy nắm tay nhau bằng tay phải,” linh mục bảo. “Ege conjuge vos in matrimonium Patris et filli et Spiritus sancti. Amen” ông ngâm nga.
Lễ đã xong. Cả hội dự đám cưới theo chân Antoine đến trạm xe buýt và cùng anh đợi cho đến khi xe đến. Giờ thì Antoine đã bước lên bậc cửa xe, và bác tài đang bóp còi inh ỏi, muốn đi tiếp ngay. Antoine vẫy tay với mọi người.
“Ít nhất thì anh cũng có thể ở lại dự tiệc cưới mà” Michel nài anh.
“Không được. Thật mà. Sáng mai tám giờ là phải có mặt ở chỗ làm rồi.” Anh chìa tay vuốt tóc Michel. “Chúc em may mắn” Anh chui vào xe và xe liền rồ bánh chạy đi.
Khi xe buýt đã biến mất trong một đám mây bụi, Juliette đến gần Michel luồn tay mình vào tay anh. “Em có giận anh ấy không?” Michel hỏi.
“Anh ấy thật đáng ghét.”
“Anh mừng là em không thấy anh ấy dễ thương, nhưng anh không muốn em ghét ông anh của anh.”
Michel giữ nàng lại trong khi những người khác lững thững đi khỏi, Christian đẩy xe lăn của Morin, hai người đàn bà tán chuyện với nhau. “Anh không muốn đi với họ, còn em? Mình đi đường dài đi, vòng quanh biển ấy.”
Juliette cởi mạng ra, dùng cái lược trong tay để giữ mép mạng. “Sao mỏng thế nhỉ.”
Nàng để Michel dẫn đường.
Nơi cuối con đường dọc bến tàu có quán Bar de Amis, một thứ vũng triều nơi tất tật bao nhiêu cặn bã của giống người dạt đến St. Tropez này đều tụ tập về. Nơi đây ồn ào, nhếch nhác, thô bỉ. Juliette đã tới đây một hai lần cùng Lucienne để gặp Rene. Ngay cả Lucienne cũng chẳng bao giờ tới đây một mình. Michel nhìn chăm chăm ra đằng trước như đang trong mơ, nhìn mà chẳng thấy gì, trong khi Juliette đi cạnh anh, được sưởi ấm nhờ niềm hạnh phúc của anh.
“Này hai vị,” ai đó gọi. “Này!”
Lucienne tựa mình vào khung cửa Bar de Amis, còn Rene thì ngông nghênh đứng cạnh cô ta. “Này hai vị, lại uống với tụi này một ly để chào mừng nào.”
“Bây giờ thì không,” Juliette đáp mà không chậm bước bên cạnh Michel.
Rene sải bước tiến tới sát hai người mặc dù Lucienne đã cố níu lại. “Làm sao mà các vị lại không mời tụi này dự đám cưới,” hắn nói lè nhè. “Tụi này khoái đám cưới lắm. Có chuyện gì vậy?” hắn hỏi với vẻ bị tổn thương, “các vị vội gì chớ?” Rene nhào tới trước mấy bước, chặn đường họ. Hắn bắt đầu hát:
“Hắn lấy nàng thật quá uổng công,
Nàng bỏ đi một sáng nắng trời,
Chiều hôm hắn mọc cái sừng.
La, la, la-la-la, la la!”
Hàm Michel đanh lại nhưng anh nhìn thẳng ra đằng trước và không dừng bước. Một cặp dân chài đứng trên vỉa hè cười ha hả. Được thể, Rene hát tiếp. Giờ thì mặt đối mặt với hắn rồi, Michel đứng khựng lại.
“Thôi mà,” Juliette thúc anh, cố kéo anh đi vòng qua Rene. Michel giằng ra khỏi nàng rồi hét vào mặt Rene: “Câm đi! Câm đi; tránh ra khỏi đường tao,” dáng đứng và vẻ mặt anh đen sạm như quyết chết. Sững người, Rene câm bặt nửa chừng. Hai dân chài cười càng to hơn và bắt đầu huýt sáo điệu nhạc lên. Sợ mất mặt trước cử tọa, Rene bèn hùa theo, cũng huýt.
Michel nắm chặt tay thoi vào tai Rene khiến hắn loạng choạng, rồi bằng toàn bộ sức bình sinh anh tống một quả trời giáng vào miệng Rene. Rene đổ kềnh xuống vỉa hè. Hắn lấy tay xoa mặt, tay hắn lập tức đầy máu. Hắn chớp chớp mắt vừa ngạc nhiên vừa đau đớn rồi thì đứng dậy như con bò mộng nổi khùng mà xông thẳng vào Michel, thọi vào anh bằng hai nắm tay gân guốc. Michel cố tự vệ, nhưng Rene vung hết cú đấm này đến cú đấm khác dễ dàng. Michel lảo đảo ngã ra sau, đồ vật xuống vỉa hè, và thế thắng vừa giành được chỉ càng khiến Rene điên tiết.
Juliette cứng đờ vì sợ. Nàng vò nhăn nhúm tấm voan trong tay và một tiếng thét bật ra khỏi họng nàng. “Ngừng lại đi, thôi đi, anh giết anh ấy mất,” nàng rú lên. Nàng nhảy bổ lên lưng Rene. Gã hất nàng ra và vẫn đá liên hồi vào thân hình nằm rũ rượi giữa lòng đường.
“Rene!” Lucienne hét, khiến gã bị phân tâm trong khoảnh khắc. Cô ta vung một cái chai không lên nện trúng vào mang tai gã rồi co giò chạy dọc phố trong ánh hoàng hôn màu tím hoa cà trong khi Rene hộc tốc đuổi theo.
Juliette cúi xuống trên mình Michel, nâng đầu anh dậy trong tay nàng, vuốt mái tóc rối bù trên trán anh. “Em không ngờ anh lại có thể gan góc đến thế,” nàng nói. “Nhưng đáng lẽ anh phải biết là không nên tự mình đi đánh nhau với Rene.”
Michel nhăn nhó vì đau, nhưng lòng ngưỡng mộ chân thành trong giọng Juliette khiến anh có thêm sức mạnh. Anh nắm lấy tay nàng đang đặt trên trán anh mà hôn. “Chính em làm cho anh thành ra gan góc và khỏe mạnh, Juliette.”
Nước mắt trào ra khỏi mắt nàng. “Giờ anh dậy được không?” Khi anh gật, nàng giúp anh đứng dậy, và anh lảo đảo, tựa vào nàng để cho nàng đỡ.
Bộ com lê đám cưới của anh bị xé rách ở vai và đầu gối. Một dòng máu nhỏ từ mũi anh ri rỉ ra, anh hít hít vào. Hai môi anh vêu lên, một mắt mở ra không nổi. Nó rồi sẽ thâm sịt lại và sưng húp lên rất nhanh, Juliette biết. Nàng phủi bụi cho anh rồi sửa tư thế cho tay anh khoác trên vai nàng được thoải mái hơn. Michel không cao hơn nàng mấy, nên nàng có thể dễ dàng chịu được sức nặng của anh bằng cách choàng một tay qua eo anh. “Liệu anh có đi được không?”
Michel đi thử vài bước. “Vài phút nữa là được thôi, nếu mình đi chậm.”
Từ đó về đến nhà Tardieu gần xưởng thuyền chỉ cách cây số rưỡi; nhưng khi cả hai về đến nơi thì Juliette đã hoàn toàn kiệt sức. Một lối đi hẹp bằng xi măng nối giữa con đường với cửa nhà, và họ có thể thấy những cửa sổ sáng ánh đèn vàng trong ánh hoàng hôn. Michel thẳng người lên, gạt tóc ra khỏi trán. Anh chùi tay áo ngang mặt. “Ta đi nào.”
Anh mở cửa cho nàng. Nghe tiếng, mọi cái đầu trong phòng quay về phía họ. “A,” bà Tardieu chào họ. “Cả nhà đang đợi các con đây. Giờ ta có thể ăn t...”
Thế rồi bà nhận ra bộ dạng anh và đứng đó nhìn chết sững, không nói nổi. Trong im lặng, tiếng thì thầm khàn đục của Morin nghe rất rõ. “Tôi ngửi thấy mùi gà ở trên bếp lò.”
Sáu chỗ ngồi đã được dọn sẵn nơi bàn trong căn phòng vừa làm phòng khách vừa làm phòng ăn. Bàn ghế đều bằng gỗ mộc và được chăm sóc kỹ, khăn bàn trắng lóa.
Christian, bấy giờ đang rót rượu; liền làm rượu tràn ra khỏi một ly mà sánh cả ra ngoài. Miệng cậu há hốc ra.
“Michel!” mẹ anh hét lên, lật đật vòng quanh bàn đi lại phía anh. “Có chuyện gì vậy? Con có đau không?”
“Không sao đâu ạ.”
“Anh ấy đánh nhau,” Juliette bổ sung.
“Thằng kia trông làm sao?” Christian gắng sức nói lí nhí.
“Christian, đi gọi bác sĩ,” bà Tardieu ra lệnh; nắm quyền làm chủ tình hình.
Michel ngăn cậu em lại nơi cửa. “Không, không cần đâu. Anh khỏe.” Một mắt anh sưng húp không mở được.
“Làm ơn đi, cả nhà, cứ ăn tiếp đi,” Juliette khẩn nài, không chịu nổi những cái nhìn chằm chằm lâu hơn nữa. “Con sẽ chăm sóc cho anh ấy.”
Họ băng qua phòng để lên cầu thang dẫn tới các phòng ngủ, bà Tardieu theo sau. Dừng ở chân cầu thang, Michel quay lại bảo mẹ. “Cứ mặc tụi con. Mẹ lo tiếp khách đi.”
Bà dẩu môi ra nhưng vẫn làm theo lời anh. “Trời ơi” trong khi lên cầu thang họ nghe thấy tiếng Christian nói, “chắc là anh ấy bị cho một trận nhừ tử.”
“Là tại con đó. Chắc chắn.”
“Tôi đã cảnh cáo cậu ta rồi” bà Morin nói với chủ nhà. “Nhưng cậu ta không nghe. Đời thuở nhà ai vừa mới cưới xong là đã vậy rồi!”
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...