A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ốt cuộc thì cũng đến thứ Hai! Juliette thất thểu đi dọc con đường dẫn đến chỗ ngã tư, lặc lè mang một cái va li rẻ tiền phồng tướng lên vì đựng quá nhiều đồ. Một tay nàng cắp con thỏ dưới nách, tay kia nàng xách lủng lẳng cái lồng chim. Con mèo con đi líu ríu dưới chân nàng, vừa đi vừa meo meo thảm thiết. Sương bám dày trên cỏ bên vệ đường, hai chân Juliette ướt sũng. Bình minh hồng đã nhường chỗ cho nắng nhạt khi ánh sáng ban ngày tràn khắp vùng quê. Mấy ngón tay nàng ê ẩm vì phải xách cái va li với cái lồng, hai cánh tay nàng đau nhức. Chỉ thêm một cây số nữa thôi. Nàng đã thấy khói bốc lên từ căn nhà nhỏ cạnh trạm xăng nơi góc đường. Già Gaillard đang đun cà phê. Juliette nhận thấy mình đang đói, liền quyết định liều gõ cửa quán ông.
Nàng đặt đồ lồ lỉnh kỉnh xuống bên ngoài căn nhà rồi gọi: “Bác Gaillard ơi. Chúc bác buổi sáng tốt lành.”
Già Gaillard bước ra cửa, mặc bộ đồ lao động mới, tay cầm nửa cái bánh sừng bò. “Kìa, Juliette. Cháu đi đâu mà đến đây, mới sớm sủa thế này? Xe đạp cháu đâu? Cháu có muốn bác bơm xe cho không?”
Juliette mỉm cười. Nàng chẳng bao giờ biết phải sử dụng cái món dụng cụ bơm xe đạp kia ra làm sao cả, nó có hai cái nút, nút ra nút vào, lúc nào cũng sợ mình làm bể lốp xe. “Cháu vào một tí được không?”
“Cháu làm gì mà dậy sớm vậy?” già Gaillard lại hỏi.
Juliette khịt mũi thành tiếng, thế là ông già nhớ ra vai chủ nhà của mình. “Cháu uống một tách cà phê nhé? Đặc lắm đó.”
“Ồ vâng ạ “ nàng hám hở đáp. “Nếu bác có đủ ạ.”
Già Gaillard lê bước tới một cái kệ phía trên chậu để xà phòng, lấy xuống một cái ca sứt mẻ, đổ vào đó thứ cà phê đen bốc khói đựng trong chiếc bình cũ kỹ trên cái bếp lò đôi. Juliette nhận cái ca từ tay ông rồi chậm rãi nhấp từng ngụm. Cà phê rất đắng và lắm cặn, nhưng bao tử nàng đang trống, cà phê đi thẳng xuống đó như một dòng lửa lỏng, hơi ấm lan khắp thân thể nàng.
“Nhưng mà cháu làm gì ở đây?” ông già hỏi gặng.
Juliette nhấp thêm ngụm cà phê nữa. “Chờ xe buýt. Chuyến xe đầu tiên.”
“Cháu không bỏ ông bà Morin mà đi đó chớ?” già Gaillard hỏi, vẻ quan tâm.
Juliette không nói thẳng. “Cháu đi Toulon. Cháu chưa đến Toulon bao giờ. Bác biết chỗ đấy không? Là thành phố đẹp phải không?” nàng nói ngập ngừng. Nàng phải nói cho ai đó biết, mặc dù nàng không muốn ai biết. Già Gaillard là người dễ mến. Nàng có tin ông được không đây? Không, ít nhất là nên giữ bí mật.
“À; Toulon. Thú lắm. Và ngày càng to ra. Bác có người cháu ở Toulon. Đường nhé? Hay sữa?”
Juliette pha đường và sữa vào cà phê, vừa khuấy vừa nhìn hai thứ màu trắng ấy xoáy tròn. Một tiếng xe vang lên trên đường, Juliette liền chạy ra cửa sổ. Gaillard đã đứng sẵn nơi cửa để xem mình đã có vị khách đầu tiên trong ngày chưa. Một chiếc Microbus đi qua, Juliette liền đi trở lại bàn. Nếu nàng ở lại lâu hơn nữa, Gaillard kiểu gì cũng sẽ hỏi thêm câu hỏi và chừng đó nàng không biết liệu mình có giữ im lặng được không. Hơn nữa, nàng cũng không thể ngồi yên thêm được. “Bác Gaillard ơi, cám ơn bác cho cháu uống cà phê.” Nàng đi ra ngoài, tiến về phía cuối trạm xăng nơi xe buýt thường hay dừng.
Chẳng thấy buýt đâu.
Gaillard giờ đã vào lại trong quán, nàng liền nhặt đồ lề và lũ thú lên. Về lại chỗ dừng xe buýt, nàng nghiêng đầu lắng nghe. Phải, lần này nàng tin chắc: tiếng máy nặng nề của xe buýt.
Nàng mở cửa lồng chim dưới một cái cây. “Đi đi, Minuit. Không còn lồng cho cưng nữa đâu. Đi, bay đi. Nhưng coi chừng tụi mèo nhé, Minuit.” Nàng vỗ về cho con chim ra khỏi lồng, nó liền bay vút lên cây. Ôm con mèo dưới nách, nàng cúi xuống vỗ vỗ lên con thỏ. “Cưng nữa, tai dài. Chạy đi. Thành phố không phải là chỗ cho thỏ. Nồi ninh cũng vậy. Nhớ coi chừng bà Morin nha.” Con thỏ nhẩn nha chui vào dưới cỏ, coi vẻ chẳng việc gì phải vội vàng.
Va li trong tay, Juliette đứng bên vệ đường chờ xe buýt xuất hiện. Nó gầm gừ ầm ĩ chạy tới. Trong một thoáng Juliette luống cuống không biết có nên vẫy cho xe dừng lại không. Nàng muốn vung cả hai tay lên, nhưng một tay nàng xách va li còn tay kia ôm con mèo. Chiếc xe buýt bấm còi inh ỏi khi qua khúc quanh nhưng không chậm lại.
Có lẽ Antoine đã bị lỡ xe buýt. Có lẽ anh đã quyết định đi chuyến trễ hơn. Nàng tập trung chú ý vào chiếc xe. Xe khá vắng nên nàng có thể thấy Antoine rất rõ, anh ngồi nơi cửa sổ gần phía đầu xe, nhìn thẳng ra đằng trước. Cái mũ có vành của bác tài đội sụp xuống che mất cặp mắt anh. Xe buýt rồ qua như sấm, làm tung lên một đám mây bụi đóng bánh ở đằng sau.
Bàng hoàng, chôn chân tại chỗ, Juliette nhìn chiếc xe buýt biến mất, nghe tiếng máy xe bặt dần ở đằng xa, trong tĩnh lặng buổi sáng. Đồng quê mờ đi dưới làn nước mắt của nàng, và nàng nghe những tiếng nức nở từ sâu trong ngực bật ra. Nàng không thể cứ đứng đó. Nàng không thể.
Nàng thả phịch cái va li xuống, kề con mèo con lên má, khiến cho nước mắt nàng làm ướt cả lông nó, lắng nghe tiếng rừ rừ nhỏ xíu của nó. Mơ hồ, nàng nghe tiếng bước chân tiến lại sau lưng.
“Lỡ xe buýt à?” già Gaillard nhẹ nhàng hỏi. “Thôi không sao, tí nữa là có chuyến khác mà. Vào uống thêm chút cà phê,” ông mời.
Đờ đẫn, Juliette nhác va li lên đi theo ông. Xe buýt khác. Nhưng trên đó không có Antoine. Nàng sẽ đi đâu? Nàng không có tiền. Nàng không thể đi đâu cả. Và bất cứ lúc nào cũng có thể có ai đó từ Viện tới bắt nàng về. Thêm ba năm nữa! Ba năm dài đằng đẵng như vô tận.
Nhưng nàng quá kiêu hãnh nên không thể kể hết chuyện này cho già Gaillard nghe, với lại già Gaillard quá tử tế nên sẽ không thể không kể lại cho bà Morin. Thay vì vậy, được ly cà phê thứ hai sưởi ấm, nàng kể ra câu chuyện về bức thư của bà Morin và lời đe của bà đối với con thỏ.
Già Gaillard là người thô kệch nhưng trong sâu xa là giàu tình cảm. Ông vỗ vỗ tay nàng. “Không sao, Juliette” ông nói. “Không sao. Cháu đừng lo. Đừng lo mà. Ăn cái bánh sừng bò đi nè.”
“Nhưng cháu không muốn quay lại viện mồ côi,” nàng nói, cố ghìm nước mắt.
Già Gaillard nhún vai, đưa sữa cho nàng.
“Giờ thì chị chỉ còn có mỗi cưng thôi “ nàng nói với con mèo.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...