Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ntoine như một cái bóng đen tựa vào chiếc Lancia bóng loáng của Eric đỗ dưới chân bến tàu. Juliette lật đật đi ngang qua trước mặt anh, đến chỗ nàng tựa chiếc xe đạp vào cột đèn lúc nãy.
Nàng hầu như cảm thấy được cặp mắt anh thiêu đốt nàng khi nàng đi ngang qua. Anh bước ra giữa lối nàng đi, gần đến nỗi cánh tay hai người chạm phớt nhau. Hai bàn tay anh thọc trong túi quần và mặt anh vô cảm. Thật khó mà vờ được rằng anh không còn sống nữa, chẳng quan trọng hơn gì cái cột đèn kia đối với nàng.
Khi anh nói, giọng anh nghe như kính bị vỡ, sắc nhọn và đứt rạn. “Hoan hô. Em không hề bỏ phí thời gian.”
Không biết liệu mình có nói được gì không, nhưng run đến muốn chảy nước mắt, Juliette đối mặt với anh, cố gắng nhìn xuyên qua anh. Môi anh mím chặt và anh lắc đầu như với chính mình.
Juliette dứt khỏi cái nhìn của anh rồi thủng thẳng đi về chỗ để xe đạp, vừa đi vừa hát:
“Bé cưng của em có làm em xẹp lép em cũng cóc cần,
Em mua bốn chục kẹo đường nếu đấy là cần.
Vì em là ác.
Em đích thị là ác rành rành là ác, gái nào ác được hơn em.”
Nàng đạp xe đi, hai bánh chệch qua choạc lại.
Ngay khi nàng đạp xe ngang qua khoảnh có ánh đèn, Antoine lao tới, thọc một cây cọc dùng để căng vải bạt vào các nan hoa của bánh trước xe nàng. Chiếc xe đồ sầm xuống nền sỏi và Juliette ngã lộn theo. Anh nhảy phóc qua bên trên chiếc xe và đè nghiến xuống nàng, ghì nàng xuống đắt bằng toàn bộ sức nặng của anh, tay anh riết chặt hai vai nàng, miệng anh hung hăng áp chặt vào miệng nàng.
Vẫn còn nếm được vị mặn chát của nước mắt trên môi, nàng đáp lại nụ hôn của anh cũng một cách dữ dằn như khi anh trao nó, ghìm hơi thở cho đến khi phổi nàng nóng như lửa, cho đến khi dường như phổi nàng sắp nổ tung. Nàng bật khóc trong lòng anh và anh liền từ từ thả nàng ra. Không dám tìm gặp mắt anh, nàng xoa xoa hai vai bị Antoine làm thâm tím.
“Hà,” anh thở hổn hển. “Có vẻ với em chuyện này đâu có sao đâu. Em thích kia mà, đúng không?”
Juliette cố trườn ra từ bên dưới anh, nhưng anh lại lấy đầu gối ghì chặt nàng xuống, không cho nàng thoát.
“Sao em chạy trốn anh như vậy?”
Không muốn trả lời, sợ anh sẽ cười mình, hay còn tệ hơn là sẽ bỏ mặc nàng lại đó, nàng lại cố giằng ra.
“Em làm gì trên chiếc Angelique?”
“Không làm gì. Chả làm gì cả, Antoine,” nàng thầm thì.
Anh ngồi phịch xuống tì lên hông mình, còn nàng thì đứng dậy. Cột sống nàng ê ẩm do nằm trên sỏi còn hai đầu gối nàng ban nãy vì ngã nên trầy hết cả, đau tê tái. Nàng túm chiếc xe đạp dựng thẳng nó dậy.
Antoine lại gần nàng giằng chiếc xe ra, quẳng phứt đi khiến nó lại rơi đánh cạch một cái. “Lại đây với anh,” anh nói, đoạn kéo nàng lại gần và ôm nàng, ghì nàng vào ngực mình. Nàng nghe được tim anh đập thình thịch, cảm thấy nhịp đập của nó lan qua nàng. “Ở lại đây,” anh nói, nửa ra lệnh nửa van nài.
Juliette giờ cảm thấy an tâm hơn, liền đánh bạo hỏi, “Thứ Hai này em chờ anh ở chỗ dừng xe buýt được không?”
“Anh đã nói anh muốn em đi cùng anh về Toulon mà.”
“Em... em cứ nghĩ thật ra anh không muốn thế. Em không thể tin anh được.”
Anh hôn mái tóc nàng đã bị xổ ra khi hai người vật lộn nhau. “Có, anh muốn thật mà. Anh muốn em hãy tin anh.”
Nàng đưa hai tay lên má anh. “Được rồi. Em sẽ sẵn sàng khi nào anh muốn em.” Juliette lùi lại để đi, nhưng anh vẫn giữ nàng.
“Đêm nay thì sao? Em sẽ ở lại với anh, phải không?”
Một thoáng ngờ vực khiến tim nàng hơi quặn lại. “Antoine à.”
“Sao?”
“Nếu em không ở lại, anh sẽ không cho em đi Toulon phải không?”
Anh bật cười cụt lủn. “Đừng ngốc nữa đi. Đêm nay là đêm nay. Chẳng có liên quan gì tới chuyện kia hết.”
Juliette lùi lại, giờ thì đã có gan hơn. “Vậy được rồi, thứ Hai này em gặp anh. Anh có đi chuyến xe buýt đầu không?”
Antoine thở dài. “Có.”
“Em sẽ chờ ở ngã tư. Đừng quên dặn bác tài dừng lại đấy.”
“Đợi đã, Juliette,” anh khẩn nài khi nàng đi lấy xe. “Khoan đi đã. Ở lại đây, Juliette.”
Một chiếc xe hơi đang ra khỏi một con ngõ, ánh đèn pha rọi vào Antoine khiến anh trông như một con thú chốn rừng rú. Juliette thừa cơ đạp xe thục mạng bỏ đi.
“Đến thứ Hai nhé” nàng quay đầu nói với lại. Khi nàng rẽ vào con đường dẫn từ quảng trường bên bờ biển đến, nàng thấy hình dáng anh in trên nền những cột buồm trông như que diêm, tựa vào chiếc Lancia của Eric.
Bầu không khí ban đêm ngọt ngào tươi mát phả vào mặt nàng, tiếng biển rì rầm đều đều thật dễ chịu với đôi tai nàng. Nàng nhìn lên những vì sao rải rác, ước gì thứ Hai đã là hôm nay luôn.
Nơi ngõ vào nhà gia đình Morin, nàng dừng lại tựa xe vào cổng. Không, không tối lắm. Một tia sáng mảnh yếu ớt từ trong phòng ngủ rọi ra. Ông Morin đang thức đợi nàng, chắc đang ngủ gà ngủ gật, quyển sách đặt trên lòng. Suốt ba tháng vừa qua lần nào ông cũng dùng cũng một cuốn sách ấy cho cùng một mục đích ấy. Nàng quyết định một đêm nào đấy sẽ hỏi ông xem sách nói gì vậy.
Phòng ngủ của Morin mở ra phòng khách, mà nàng thì phải đi qua phòng khách mới vào phòng mình được. Dẫu vậy nàng vẫn cố mở cửa càng êm càng tốt. Ngay khi cửa két nhẹ tiếng đầu tiên, nàng đã nghe giọng bà Morin.
“Nó phải không?” Ông Morin không trả lời. Nghe có tiếng người đứng dậy khỏi giường, tiếng dép lê lẹt xẹt, tiếng quả chuông của đồng hồ quả lắc kêu lanh canh khi bà Morin nhấc nó lên sát mặt để xem giờ. “Một rưỡi sáng! Sớm quá nhỉ. Bắt mình chờ suốt cả đêm,” bà lẩm bẩm.
Cũng may, cửa vào phòng ngủ của họ đang đóng, nên Juliette bèn băng qua phòng khách rồi đi vào phòng mình; cố sao cho tiếng then cửa đóng lại sau lưng nghe rõ.
Nàng bật đèn ngủ lên rồi cởi giày ra. Con mèo duỗi mình và ngáp, con thỏ bò đến mép giường.
“Mấy cưng nhớ chị nhiều không?” nàng hỏi lũ thú, rồi gãi gãi sau tai từng con một. Minuit nhảy nhót trong lồng với vẻ ngái ngủ. Juliette đến chỗ tủ quần áo lấy trong hộc ra một túi hạt, rắc vài hạt vào trong chuồng.
“Mở ra! Mở ra!” bà Morin gõ mạnh vào cửa.
Juliette đặt túi hạt vào lại trong hộc tủ. Bà Morin giật lui giật tới quả đấm cửa. “Mở ra, tôi đã bảo.”
Lờ bà ta đi chả ích gì, bà ta thà thức suốt đêm còn hơn chịu thua. Juliette mở then cửa và bà Morin xộc ngay vào căn phòng nhỏ, đầu bù tóc rối, một cái áo choàng tắm bạc thếch buộc bằng dây thừng quanh bộ ngực thỗn thện.
“Cô lại đi nhảy à?” bà Morin buộc tội. “Tới giờ này sao?” bà Morin chì chiết, không đợi trả lời.
Juliette nhặt một cái lược trên nóc tủ quần áo lên chải tóc.
“Cô nghe đây. Tôi đã nói tôi sẽ có một ngạc nhiên dành cho cô. Nó đây.” Bà vẫy vẫy một bức thư trước mặt Juliette.
“Không đói à, Minuit?” Juliette nói với con chim.
“Nghe đây,” bà Morin lặp lại. “Tôi đã viết thư cho Giám mục, kể cho ngài nghe từ khi về đây cô cư xử ra sao, kể cho ngài biết rằng giữ cô ở đây thêm nữa thì căng quá không sao mà chịu nổi.”
Juliette buông lược xuống và nghe máu dồn lên mặt.
“Về lại viện mồ côi đi; cô bé, và hãy tạ ơn Chúa vì chuyện đó. Các xơ sẽ trông coi cô chu đáo, lần này là tới khi cô hai mươi mốt tuổi.”
Juliette cứng đờ người, song không đáp. Bà Morin cũng chẳng phiền nếu có phải mình mình nói mình mình nghe. Chồng bà từ lâu lắm rồi đã không còn tham gia vào những cuộc nói chuyện một chiều của bà nữa. “Nghe chuyện ấy mà cô chỉ tỏ ra có thế thôi sao?” bà Morin thất vọng thấy cái sự bất ngờ bà muốn gây ra cho Juliette lại thất bại thế kia. “Cô... cô... cái đồ lộn giống nhà cô!”
Ông Morin đã đến để xem cái màn thú vị này. Ông có thể thích thú nhìn những màn độc diễn tràng giang đại hải của vợ ông miễn sao ông không phải là người nhận chúng. Cái ghế lăn đứng chênh vênh hiểm nghèo nơi ngưỡng cửa.
Juliette bế con thỏ lên mà vuốt vuốt hai cái tai mượt như xa tanh của nó. Nàng cúi mặt sát vào con vật, mấy cái ria của nó cù nhồn nhột vào má nàng.
“Đấy, lại còn một chuyện nữa. Tôi chịu đựng mấy con thú của cô thế là đủ rồi. Tôi chán cái cảnh nhà tôi biến thành sở thú lắm rồi. Tôi sẽ cho con thỏ ấy vào nồi.”
Juliette quay lại phía bà Morin với một vẻ căm giận băng giá không lời, và trừng trừng nhìn bà bằng một nỗi căm thù đến nỗi cơn giận phừng phừng của bà tắt ngấm.
“Thôi được... chuyện đó ta sẽ xem,” bà Morin ấp úng.
Juliette đặt con thỏ xuống, quay lưng lại bà Morin và bắt đầu cởi cúc áo. Mãi bây giờ bà Morin mới nhận thấy chồng bà đang ở chỗ ngưỡng cửa. “Ông, lão dê cụ kia. Đi ngủ đi,” bà vừa rít lên vừa xoay ngoắt cái ghế lăn và đẩy phắt vào phòng khách. “Cái con đó chuyên môn khoái làm trò nhố nhăng.” Bà Morin ra khỏi phòng Juliette và đóng sầm cửa lại sau lưng.
Toàn thân run bắn vì phẫn uất và thất vọng, Juliette cầm lên mỗi tay một chiếc giày, vận hết sức bình sinh ném phăng lần lượt từng cái vào cánh cửa đã đóng. Cánh cửa rung lên kêu lách cách hai lần rồi ắng lặng.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...