Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ôi chân Antoine tạo tiếng vang trên nền sỏi con phố dọc bờ biển. Anh huýt sáo bài hát đã đệm cho điệu nhảy của hai người. Anh nhìn khắp con phố mới đi qua. Chưa thấy nàng đâu.
Đèn trên Anchorage đang bật sáng, nhưng quán bar rộng ấy thực ra là vắng vẻ, chỉ có vài ba ông già đang uống chung một chai rượu nom không hào hứng tí nào. Từ quán Anchoragel mắt Antoine chuyển sang chiếc Angelique nhô cao giữa dòng triều trên bến tàu. Bốn triệu franc, anh giận dữ nghĩ. Chừng đó với thằng cha nào có đáng gì!
Trên con phố tối có gì đó chuyển động khiến anh chú ý. Juliette đang hối hả đạp xe dọc theo con phố ven mép nước, váy nàng xốc bổng lên cao hơn gối, hai chân nàng ngời sáng khi chiếc xe đạp băng qua một vũng sáng đèn. Antoine vừa huýt sáo vừa chạy tới đón nàng.
“Juliette” anh gọi. “Đây cơ mà!”
Juliette đạp xe ngang qua anh.
“Juliette!” anh lại gọi.
Nàng thậm chí không ngoái đầu lại. Nàng dừng xe lại rồi lôi lên vỉa hè, tựa xe vào một cột đèn phía trước quán Anchorage. Nàng rời khỏi bến tàu, nửa đi nửa chạy.
“Juliette!” Antoine vừa gọi vừa chạy theo nàng, hết sức hoang mang.
Nàng đã ở trước anh một quãng xa, giờ đang trèo lên cái thang dẫn xuống boong chiếc Angelique. Con thuyền chăng đèn sáng và tiếng nhạc từ các ô cửa sổ mở vẳng ra. Antoine dừng khựng lại dưới chân bến tàu, không tin được mắt mình. Anh thọc hai tay vào túi.
Cửa cabin mở ra và Carradine xuất hiện, thân hình nổi rõ trong ánh sáng từ phía sau tràn tới. Juliette đi vào trong cabin. Cửa đóng lại và nghe rõ một tiếng cách phía sau lưng nàng.
“Chà,” Eric nói, sững người. “Chà...”
“Em nợ ông một chuyến thăm,” Juliette đáp giản dị. “Ông có cho em vào không đây?” Cơn giận của nàng khi nghe lỏm được cuộc trò chuyện ở Chez Palmyre đã ít nhiều nguôi đi, giờ đây nàng phải xốc lại tinh thần trong khi bước tới bước lui nơi cửa cabin trên boong chiếc Angelique. Nàng mong Antoine vẫn đang ở đó quan sát nàng.
“Thật là ngạc nhiên thú vị,” Eric nắm tay nàng dẫn vào trong cabin.
Có một cặp đang ngồi cùng với ông, người đàn ông trạc ngũ tuần, mặc com lê Ý bằng lụa đắt tiền, khuôn mặt toát lên cái ánh bóng lưỡng chỉ có thể có được nhờ chuyên viên mát xa hằng ngày dày công chăm sóc. Người đàn bà đủ trẻ để làm con gái ông ta nhưng vẫn lớn hơn Juliette hàng chục tuổi. Cô ta có cái vẻ kiêu kỳ, giễu cợt, rất tự tin về bản thân mình trong bộ đồ thanh lịch hợp với thân hình cô đến không thể chê vào đâu. Cô cuộn mình thu lu như con mèo rừng trên một cái xô pha bọc da. Juliette chỉ nhìn qua là đã thấy hết. Nàng đang trong trạng thái hưng phấn cao độ nên mỗi cảnh tượng mỗi âm thanh đều được nàng tiếp nhận bằng những giác quan bén nhạy hơn nhiều. Nàng cố ghìm hơi thở hổn hển do chạy miết từ bến tàu đến đây.
Eric toan giới thiệu mọi người với nhau nhưng lập tức ấp a ấp úng. “Cô Juliette... Juliette..”
“Hardy” nàng bổ sung.
“Hardy” ông nhắc lại theo nàng. “Bà Vigier-Lefranc.”
“Chào bà.”
Bây giờ nhìn kỹ người đàn bà kia hơn, Juliette cảm thấy mình tươi tắn, trẻ trung, tự tin. Nàng thấy nhẹ tênh như thể có một sợi dây căng thẳng ở trong nàng vừa bị chặt đứt. Phu nhân Vigier-Lefranc nhìn chằm chằm vào cái áo nàng mặc với cái điệu tò mò như người ta nhìn một con nhện chết. Eric đi trước dẫn nàng về phía chồng cô ta nhưng Juliette không đi theo. Nàng khẽ xoay tròn một vòng trước mặt phu nhân. “Bà có thích không? Tôi mua ở St. Tropez này đấy. Nếu bà muốn thì tôi cho địa chỉ.”
Phu nhân Vigier-Lefranc rúm người lại như bị con gì đốt. Cô ta cúi người tới trước lấy một ly cốc tai để trên bàn.
“Cô Juliette Hardy” Eric nói với người đàn ông.
“Mê hồn, mê hồn,” ông ta nồng nhiệt chào nàng.
Cả bốn người hình như chẳng còn câu gì để nói nữa. Trong im lặng, đầu kim cứ trượt tới trượt lui trên rãnh cuối cùng của đĩa nhạc. Eric và Vigier-Lefranc va vào nhau khi cả hai cùng với tay cầm lấy đầu kim. Vigier-Lefranc để cho Eric thay đĩa mà lại gần Juliette. Ông ta hơi xỉn và phải vịn tay vào vách ngăn để lấy thăng bằng. Juliette nghe tiếng phu nhân Vigier-Lefranc nói khẽ với Eric.
“Eric” bà ta nói, “anh là một linh hồn phiêu lạc. Phiêu lạc.”
“Tôi á?” ông lơ đãng đáp. Các đĩa nhạc kêu kin kít khi ông lôi chúng khỏi bao.
“Anh sắp phải lòng rồi.”
“Tôi á?”
“Chắc chắn. Mỗi khi anh nhìn cô ta là anh trông cũng ngốc như chồng tôi vậy.”
Eric cho máy quay đĩa chạy lại và âm nhạc liền tràn ngập cabin. Ông lại chỗ quầy rượu và bận rộn với đống chai.
“Cô đã khi nào nghe nói đến mứt Lefranc chưa?” ông ta hỏi.
“Ngon lắm”
“Là tôi đấy. Ngon.” Ông ta tặc lưỡi vui vẻ.
Juliette lạnh lùng nhìn ông ta.
“Có khi cô cũng nghe nói tới máy hút bụi Lefranc rồi,” ông ta hỏi, lần này hăm hở hơn.
“Hmmm.”
“Là tôi đấy” Vigier-Lefranc thẳng người lên, cảm thấy mình đã nói ra ý mình khá rõ tuy tinh tế. Ông ta hài lòng. “Em thích nhảy không?” ông ta mời.
“Với máy hút bụi thì không.”
Eric phá lên cười thoải mái, Vigier-Lefranc liền quay lại nhìn ông ra chiều bẽ mặt. “Cô em này sẽ chả đi đến đâu đâu. Cô em không biết trọng tiền.” Vigier-Lefranc tự lấy một trong các ly Eric vừa mang tới.
“Em nghĩ anh uống thế đủ rồi cưng ạ,” vợ ông ta nói bằng giọng êm rung như mèo. Vigier-Lefranc liếc xéo sang cô ta rồi nốc ực ly cốc tai và lấy mu bàn tay chùi miệng. Ông ta nhặt vài cái phi tiêu nằm trên bàn và bắt đầu ném vào đích trên bức tường đối diện.
“Uống một ly nhé, Juliette?” Eric chìa một ly cho nàng. “Tự tôi pha đấy.”
“Không, cám ơn.” Nàng quỳ lên cái xô pha bọc da, nhòm ra ngoài cửa sổ ngắm bến tàu chìm trong bóng tối.
Eric đứng sau lưng nàng, tay đặt trên vai nàng trong khi nàng quan sát Antoine búng mẩu thuốc lá vẫn còn cháy xuống mặt nước đen như mực. Anh nhìn lên chiếc Angelique, nhưng Juliette không tỏ dấu hiệu là có nhìn thấy anh. Antoine bước xuống chân bến tàu rôi tựa lưng vào một cây cột.
“Anh ta đợi em à?” Eric nhẹ nhàng hỏi, đoạn nhấp một ngụm rượu. Juliette không đáp.
Vigier-Lefranc vẫn đang ném phi tiêu. “Bắn” ông ta nói oang oang rồi ném cái phi tiêu nhỏ.
Nó đâm trúng vào tay Juliette rồi rơi xuống sàn. “Ối!” Nàng kể tay lên môi mà mút chỗ bị thương.
“Ôi tôi xin lỗi,” Vigier-Lefranc phân trần.
“Để tôi xem nào” Eric nói, vẻ sốt sắng.
“Không sao đâu. Chỉ là em bị giật mình thôi”
“Em đang chảy máu cơ mà. Nào, để tôi bôi ít thuốc sát trùng.”
Nàng để Eric dẫn nàng đi. Sau lưng hai người; phu nhân Vigier-Lefranc đang chì chiết ông chồng. “Anh thực tình là chẳng được nước gì mà.”
“Không không;” ông chồng chối. “Tại cái thứ uýt ky khỉ gió của thằng cha Carradine đây mà.”
“Người ta uống đâu có bị như anh đâu.”
“Álii!” Máy hút bụi và mứt đóng sầm cửa lại khi ông bước ra boong thuyền.
Cabin của Eric đầy nam tính, đậm chất dân đi biển. Giường ngủ không có chân mà treo bằng những dây thừng trắng sạch tinh, rèm thì làm bằng lưới cá. Trần có lắp những bóng đèn nhỏ theo mẫu hình chòm Đại Hùng tinh. Eric đặt nàng ngồi lên giường rồi đi đến chỗ buồng dụng cụ phía ngoài cabin.
Nàng nghe tiếng cửa tủ thuốc mở ra rồi đóng lại. “Quái, mình có để cồn ở đây kia mà” Eric lẩm bẩm.
“Không sao mà. Với một vết xước nhỏ thế này thì có thứ thuốc hay hơn cồn đấy.”
“Có à? Thuốc gì?”
Nàng đưa tay gần lại mặt ông. Ông cầm tay nàng nhẹ nhàng kể vào môi mình. Vết xước nhỏ xíu vẫn đang chảy máu.
“Vậy đó” Juliette bảo ông trong khi ông hôn tay nàng. “Nhưng nguy hiểm đấy. Giờ thì ông sẽ không thể quên em được đâu.”
“Tôi vui lòng nhận cái rủi ấy” Eric nói, rồi hôn vết thương lần nữa.
Nàng rút tay lại và để nó rơi xuống lòng mình trong khi nàng ngồi trên giường.
Eric Carradine khom mình xuống nàng. “Tại sao đêm nay em đến?”
Nàng nhún vai với vẻ bất lực. “Em không biết. Ý em là... có lẽ, không, em không biết. Đừng hỏi những câu ngốc nghếch mà em không thể trả lời”
Juliette ngã sấp xuống giường, duỗi người thẳng ra hết cỡ. Nàng nghe sức nặng của mình tì lên giường, và tay ông ve vuốt tóc nàng, hai bên hông nàng. Môi Eric nhè nhẹ ấn vào gáy nàng và nàng nghe cổ họng khô khốc.
“Em đang nghĩ gì?” ông hỏi qua màn tóc nàng.
“Lại một câu ngu ngốc nữa. Ông biết em không thể trả lời thành thực mà.”
“Tôi nghĩ em biết câu trả lời” Eric nhẹ nhàng nói.
“Anh ta còn đó không?”
“Antoine hả?”
Juliette ngọ nguậy vai ý bảo đúng vậy.
Nàng cảm thấy Eric cúi mình qua phía trên nàng nhìn ra ngoài ô cửa phía trên giường. “Còn,” ông nói. “Hắn làm phiền em à?”
Hai tay Eric chạm đến thân nàng và nằm yên đó.
“Em chả coi anh ta ra cái quái gì,” nàng nói, giọng nức nở. “Ngừng đi. Làm ơn ngừng đi.”
Eric mỉm cười buồn. “Đến với hắn đi, em yêu.”
Juliette chộp lấy hai tay ông tỏ ý cảm ơn không lời rồi lướt ra khỏi cabin, qua phòng khách chính, ra ngoài boong chiếc Angelique. Nàng nghe thấy Eric đi theo nàng và nghe các giọng trong phòng khách.
“Có chuyện gì mà cô ta tất tả chuồn vậy?” phu nhân Vigier-Lefranc hỏi. “Anh làm nó sợ à, Eric?”
“Cô ấy quyết định đi đấy thôi.”
“Đi? Nhưng tại sao?”
“Vì cô ấy có đủ gan để làm những gì cô ấy muốn làm một khi cô ấy muốn làm, thưa bà. Thêm ly nữa nhé, Vigier?” Juliette nghe tiếng chai soda kêu xì xì. Nàng hớp một ngụm sâu bầu không khí ban đêm đầy muối rồi đi xuống mấy bậc thang kim loại kêu rổn rảng để tìm Antoine.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...