God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
goại trừ bảng hiệu nê ông lòe loẹt của quán Chez Palmyre đổ tuôn một làn ánh sáng đỏ lên dải vỉa hè hẹp và âm thanh chát chúa của ban nhạc bên trong sàn nhảy, phố xá St. Tropez tối om và lặng như tờ. Mùa nghỉ hãy còn quá sớm nên các hộp đêm phục vụ đám đông khách du lịch hãy còn đóng cửa im ỉm, cho nên Juliette tin chắc Antoine sẽ giữ y hẹn với nàng.
Tiếng bước chân Juliette nhặt dần lên khi nàng đến gần Chez Palmyre. Suốt buổi chiều trong hiệu sách nàng cứ nghĩ mãi về Antoine trong khi dạy cho cô bạn Lucienne điệu chacha. Đầu nàng vẫn đang còn giật giật điệu một, hai; cha-cha-cha, còn chân nàng thì đau ê ẩm vì bị Lucienne giẫm. Được cái Lucienne rất chí tình. Đổi lại chuyện nàng dạy cô ấy nhảy chacha, là để cô ấy gây ấn tượng với anh bồ mới nhất Rene, cô ấy đã hứa sẽ đặt sẵn một chỗ cho Juliette tại bàn của Rene.
Ngay khi Juliette bước vào Chez Palmyre, nàng nghe tiếng bạn gọi, “Juliette ơi! Đây này.” Khuôn mặt Lucienne đỏ bừng, đầy sức sống.
Rene nửa nằm nửa ngồi ngả ngớn trên ghế, trông nặng nề, mặt mày vô cảm. “Uống gì nhé” anh ta mời.
Juliette lắc đầu rồi ngồi xuống ghế trống nơi bàn. Một ban nhạc jazz năm nhạc cụ đang chơi ầm ĩ trên nền bass đệm phừng phừng và một tay trẻ tuổi coi bộ ngốc nghếch đang gục gà gục gặc cái đầu theo tiếng nhạc, tay gõ gõ thìa vào ly của gã.
Bồn chồn, Juliette nhìn ra cửa chờ Antoine xuất hiện, mỗi lần có một cái đầu cao cao rám nắng nhô hẳn lên giữa đám đông là nàng lại hơi nhổm dậy khỏi ghế để xem có phải Antoine không. Nhưng anh chưa đến. Nàng nhìn quanh phòng có đến lần thứ một trăm rồi.
“Chờ ai à?” Lucienne hờ hững hỏi. “Hơi muộn rồi. Có khi thằng cha cho bồ leo cây rồi.”
“Ồ không.” Juliette nghe bạn nói thế liền giật thột mà không khỏi buột mồm. Đoạn nàng mỉm cười cứng đờ. Lucienne là vậy đó, cô ấy có thể động chạm đến tình cảm của nàng rất dễ dàng, nhưng cô ấy là bạn tâm giao duy nhất của nàng. Bản tính Lucienne có phần độc địa, nhưng Juliette chịu đựng được là vì bạn nàng biết cách xử sự với đàn ông, cô ấy luôn luôn được đàn ông tặng khối quà. Cô ấy luôn hấp dẫn.
“Thôi nào, đừng có nhìn như trong rạp xiếc nữa đi; Rene nói bằng giọng ghê tởm, đoạn thô bạo dựng Lucienne đứng dậy. “Em có nhảy với anh không thì bảo?” Anh ta đấy Lucienne về phía sàn nhảy.
“Juliette,” Lucienne gọi với lại. “Giữ cái này giùm tớ.” Cô ném túi xách về phía sau và Juliette liền bắt lấy.
Giờ chỉ còn một mình nơi bàn, Juliette vỗ vỗ lên cái túi theo nhịp nhạc. Giá mà Antoine ở đây, nàng nghĩ. Một người đàn ông lại gần bàn mời nàng nhảy. Juliette đứng dậy nhận lời. Ngay khi đó nàng nhác thấy Antoine bước vào sàn nhảy cùng với Michel và Christian.
“Nào,” người đàn ông nói. “Ta có nhảy hay không hay là để tôi mọc rễ ở đây?”
“Tôi sẽ quay lại mời ông một ly” Juliette nói với ông ta rồi từ từ đi về phía anh em nhà Tardieu. Một phụ nữ trẻ ăn mặc sành điệu đã ở đó rồi; đang cười với Antoine đầy điệu lả lơi. Juliette thấy rõ là anh sắp sửa mời cô ta nhảy.
“Chào Antoine,” Juliette vừa vẫy anh vừa lật đật tiến tới. Khi đến chỗ bàn của hội kia nàng bèn dúi luôn cái túi xách vào cái cô ăn mặc sành điệu. “Làm ơn giữ giùm tôi cái này.” Nàng ngước lên Antoine. “Em để dành điệu này để nhảy với anh.”
Họ len giữa các bàn ra sàn nhảy, còn cô nàng ăn mặc sành điệu thì cầm túi xách của Lucienne lỉnh mất.
Christian cười toe như con mèo, bẽn lẽn chọc chọc vào mạng sườn Michel. “Anh thấy thế nào? Antoine mới ác chiến làm sao chứ! Anh phải học anh ấy mới được.”
“Anh đầu đất quá không học được gì về đám con gái cả đâu,” Michel buồn bã thừa nhận.
“Tại sao?”
“Em có biết chuyện con giun phải lòng một ngôi sao không?” Michel bỗng hỏi chẳng ăn nhập gì.
“Không,” Christian lại mỉm cười nói. “Kết thúc thế nào?”
Michel lắc đầu. “Bi thảm.”
“Còn phải nói. Em biết bài hát về con sâu bướm phải lòng một con bướm.”
“Kết thúc thế nào?”
“Hạnh phúc.”
Michel nhún vai rồi ngoảnh mặt khỏi cậu em mà nhìn các cặp nhảy.
Antoine ghì sát mặt nàng vào người mình trong khi họ nhảy, vòng cả hai tay qua eo nàng. Họ lướt, vô cùng hòa quyện theo điệu nhạc. Nàng liến thoắng buôn chuyện với anh, môi họ kề nhau.
“Anh không muốn nói chuyện. Anh muốn hôn em.” Anh cạ mũi vào chỗ hõm trên cổ nàng. “Anh là thằng ngu điển hình,” Antoine nói sau một thoáng lặng. “Phải mất ngần ấy tháng trời đi biệt ở Toulon anh mới hiểu ra rằng em được tạo ra là để cho anh.”
“Còn em thì phải đợi cả năm trời để nghe câu ấy.”
“Có thể’” Antoine mỉm cười nhìn xuống nàng. “ít nhất thì anh cũng có cớ.”
“Cớ gì?” Juliette hỏi vẻ nghi ngờ.
“Hồi anh đi em còn là con nít.” Nơi mép sàn nhảy có một cây cột và Antoine tựa lưng vào đó, kéo nàng lại gần mình. “Thứ Hai này anh về lại Toulon em đi cùng với anh đi.”
Juliette lùi khỏi anh một bước.
“Em nghĩ là anh không nghiêm túc có ý ấy phải không?” Antoine nhẹ nhàng hỏi.
“Chắc vậy. Để em xem.”
“Em có muốn đi không?”
“Em sẽ làm tất cả những gì anh muốn, Antoine,” Juliette nói khẽ, e thẹn.
“Em sẽ yêu anh chứ?”
Juliette nhìn xuống sàn, nói “có” nhỏ đến nỗi chính nàng cũng khó mà nghe thấy được.
Nàng quàng hai tay qua vai anh và gí môi vào môi anh, ban đầu rụt rè, sau đó giữ nụ hôn một cách tự tin hơn. Antoine rời lưng khỏi cây cột và ôm nàng vào lòng. Họ lại nhảy và tiến dần vào giữa sàn nhảy, miệng gắn miệng, khóa chặt nhau trong nụ hôn, quấn mình trong tiếng nhạc.
Michel ngồi ủ ê nơi bàn, tì cằm lên lòng bàn tay. Christian mang hai ly bia quay lại. Cậu đặt bia xuống rồi búng ngón tay trước mặt Michel. “Thức dậy đi, đừng coi trọng chuyện ấy quá.”
“Hả?”
“Nếu cô ấy không dành cho hai tụi mình thì ít nhất Antoine được cô ấy. Thôi nào, vui lên tí đi. Mình nhảy đi.” Christian vỗ vỗ vai Michel.
“Em nhảy đi” Michel bảo. “Đám con gái lúc nào cũng từ chối anh hết.”
“Chỉ vì anh tiếp cận không đúng cách thôi” Christian nói với ông anh đầy vẻ thông thái. “Với đàn bà, anh phải hành động cứ như mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi ấy.” Cậu dựng Michel dậy. “Chọn vài đóa hoa đi nào.”
Một cô gái nhà quê ngực bự với hai lọn tóc rực lửa đứng nơi lan can ngăn cách sàn nhảy với các bàn. Christian đủng đỉnh lại gần nhìn cô từ đầu đến chân. “Đêm nay cưng gặp may đấy,” cậu thông báo. “Điệu này anh đang chưa có cặp.” Không đợi trả lời, cậu quàng một tay ôm eo cô còn tay kia nắm tay cô, mạnh mẽ lôi cô lên sàn nhảy. Vừa đi Christian vừa ngoái lại hẩy đầu về phía Michel, có ý giục anh làm theo cậu đi.
Một cô gái gầy gò xương xẩu nom nhạt nhẽo đứng tần ngần nơi hàng lan can, cố tránh mắt Michel, vờ như mình đang đợi ai. Michel ngó xung quanh. Chắc chả phải đâu, anh kết luận. Anh lấy tay che miệng mà hắng giọng mấy lần. “Thưa cô” cuối cùng anh cũng nói ra được. “Cô có muốn nhảy không?”
Ngay lúc đó cô gái ban nãy cầm túi xách của Lucienne đến chỗ hàng lan can. “Làm ơn giữ giùm cái này cho em nha,” cô vừa nói vừa đặt cái túi vào tay cô gái gầy gò.
Cô gái nói với Michel, “Em không nhảy được. Em phải giữ cái túi.”
“Ồ, xin lỗi.” Michel vụng về quay đi, mắt anh hướng lên sàn nhảy nơi Juliette và Antoine đang cùng nhau lắc tới lắc lui.
Juliette thoải mái tựa mình vào lồng ngực rộng của Antoine, sung sướng được gần anh. Nàng ngâm nga theo điệu nhạc. “Bài em thích nhất đây” nàng nói.
“Anh nghe bài này lần đầu tiên đấy,” Antoine đáp.
“Em cũng thế” Juliette đáp mơ hồ. Nàng nhìn vào mắt anh. Vừa sáng vừa tối dưới hàng lông mày lởm chởm, đôi mắt đó đang nghiêm trang dò xét nàng. Antoine lại cúi đầu xuống hôn nàng.
Trong một thoáng nàng đắm mình vào nụ hôn, để cho anh buộc môi nàng phải mở ra để anh khám phá miệng nàng. Anh có mùi ngọt và ấm. Rồi nàng lật đật ngãng ra. “Không phải như thế. Không phải ở đây.”
“Về xưởng thuyền đi. Anh sẽ gặp em ở đó.”
Juliette lẳng lặng gật đầu, sau đó họ chia tay mỗi người đi một hướng, Antoine về lại bàn nơi Michel vẫn đang ngồi, Juliette đi ra cửa.
Juliette dừng nơi cửa buồng vệ sinh nữ ở hành lang, ngoái lại nhìn sàn nhảy. Antoine đang đứng nơi bàn của ông em, vừa nói chuyện vừa cười ha ha. Nàng không đoán được anh đang nói chuyện gì. Nàng đi vào buồng vệ sinh nữ ngay khi Antoine bắt đầu đi về phía hành lang dẫn ra ngoài.
Juliette soi kỹ mặt mình trong gương. Mặt nàng ngời sáng vì hưng phấn, máu làm cho môi nàng căng mọng. Nàng liếm môi, đoạn lấy một mẩu khăn giấy kề vào dưới vòi nước cho ướt mà lau mặt. Ngay khi nàng lấy lược trong túi xách ra thì nàng nghe thấy cửa buồng vệ sinh nam bên cạnh mở ra rồi đóng lại. Tiếng bước chân. Một người đàn ông bắt đầu nói. Juliette nhận ra giọng của Rene. Nàng liền đặt lược xuống rồi giỏng tai cố nghe cho rõ trên nền tiếng nước chảy.
“Chà chà” Rene đang nói. “Coi bộ đâu phải là tối nay cậu đang chán mớ đời đúng không?”
“Cậu đã khi nào thấy tớ chán mớ đời chưa?” một giọng thứ hai đáp.
Antoine, Juliette ngạc nhiên nhận ra. Nàng đi lại chỗ vách ngăn giữa hai buồng, áp tai vào.
Rene cả cười. “Nhìn cứ như là cậu đã ký tên, đóng dấu rồi gửi cái gói hàng nhỏ ấy đi rồi vậy.”
“Đóng bao bì cẩn thận “
“Nè, cậu chả mất nhiều thì giờ để tán phét đúng không?”
“Với Juliette thì chả cần. Cô ấy có coi mấy chuyện này là nghiêm túc đâu mà.”
“Giả sử là có thì sao” Rene cảnh tỉnh.
Có một quãng lặng ngắn. “Khi tớ về lại Toulon rồi thì cô nàng sẽ quên hết ngay mà.”
Juliette đứng như hóa đá. Quên hết sao? Quên Antoine sao? Với anh ấy nàng chỉ là... chỉ là... nàng không muốn tự thừa nhận với chính mình. Nàng những muốn khóc. Làm sao anh ấy lại có thể tàn nhẫn, có thể đui mù đến thế? Ngay tức thì nàng những muốn dộng cả hai nắm tay lên tấm vách ngăn mà quát tháo anh, chửi bới anh. Nàng siết chặt hai nắm tay rồi lại thả ra, cố kìm nước mắt. Buồng bên cạnh có tiếng xả nước rồi thì tiếng cửa cót két mở ra.
“Cái cô em bé nhỏ ngọt ngào đó có thể trở thành thói quen đó, Antoine à.”
“Tớ có những thói quen khác nữa. Ông sếp tớ muốn tớ lấy con gái ông ý.”
“Vậy là ngon quá còn gì anh bạn. Cô con gái thì nghĩ sao?”
“Cô nàng sẵn sàng nằm xuống mà lăn lộn, nhưng...”
“Nhưng sao?”
“Cô nàng lác,” Antoine nói nốt.
“Mắt lác có hên, cậu biết câu tục ngữ mà.”
Tiếng cười ha hả, rồi tiếng bước chân dọc hành lang.
Juliette thở ra nặng nhọc, chải tóc, lục lọi trong túi xách tìm thỏi son, kẻ quanh môi một đường viền rõ đậm, nhớ lại lời Eric nói với nàng hồi sáng. Nàng vuốt cho thẳng váy ở hai bên hông rồi quay gót, đóng sầm cửa khi rời khỏi Chez Palmyre.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...