Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
e buýt chật cứng và khá ngột ngạt mặc dù cửa sổ đều mở. Những hành khách đứng chao qua chao lại khi tài xế cua gấp ở các khúc quanh, chẳng thèm bận tâm đến chuyện có thể có xe đi chiều ngược lại. Antoine Tardieu nôn nả nhìn qua kính chắn gió cố nhìn thấy Địa Trung Hải cứ thi thoảng lại hiện ra sau những hàng thông xanh thấm và cây chanh dọc ven đường.
Thời tiết thật tuyệt và về nhà dịp cuối tuần thật dễ chịu. Antoine thẳng người lên, anh là một anh chàng ba mươi tuổi đẹp trai kiểu bí hiểm, nét mặt góc cạnh của anh nhìn ra thế giới với một vẻ tự tin vững chãi.
Một trong các hành khách lấy cùi chỏ huých anh.
“Nhìn xem cô ả kìa” ông kia xì xẩm với anh. “Chao là cặp mông! Như cả một bài ca!”
Một cô gái thân hình cân đối đi xăng đan đang một tay dắt xe đạp đi dọc ven đường. Khi nghe thấy xe buýt lại gần, cô vẫy để xe dừng, đoạn chỉ vào bánh sau xe đang xẹp lép trên mặt đường.
Bác tài vừa đạp phanh vừa huýt sáo và thò đầu ra khỏi cửa sổ. “Gì vậy nhóc?”
“Cho cháu đi nhờ lên phố với được không ạ? Xe cháu bị xì lốp.”
“Nhìn có thấy xì tí nào đâu” bác tài nói, mặt nghiêm.
“Chú không đùa đấy chứ?” Juliette đáp. “Xuống phụ cháu một tay đi.”
“Nào nào, đừng nóng chứ,” bác tài đe trong khi xuống xe. Juliette đi vòng quanh ông trong khi ông dẩu môi huýt sáo thêm lần nữa rồi nhấc bổng chiếc xe đạp lên nóc xe.
Antoine dõi theo khi Juliette bước vào xe với vẻ kiêu kỳ. Nàng đứng im như phỗng nhìn ra ngoài kính chắn gió, chỉ khẽ nhích qua cho bác tài về lại chỗ ngồi. Bác tài bước vào gây nên một làn chuyển động giữa các hành khách đứng, khiến Juliette bị đẩy sát vào Antoine. Tuy nhiên nàng vẫn không quay lại.
Antoine cúi đầu thở ra một hơi dài vào gáy nàng. Anh thổi vào những lọn tóc mà tuy nàng để tóc kiểu bới cao song giờ đã bị lơi ra.
Nàng giận dữ ngoái lại khi Antoine mỉm cười với nàng. Mặt nàng thoáng vẻ ngạc nhiên rồi sau đó là nỗi thích thú mà nàng không nén được khi nhận ra anh.
“Antoine!” Juliette kêu lên.
Xe buýt lại rùng rùng chuyển bánh, khiến nàng bị ép sát vào ngực anh. Lần này nàng để mình cứ thế tựa vào anh và Antoine cảm thấy được sự dẻo dai, vừa chắc lại vừa mềm của nàng từ vai xuống đến đầu gối.
Xe buýt thở phì phò chạy dọc con đường, được đệm theo bằng giọng một hành khách nữ không ngừng bình phẩm bằng giọng the thé về chuyện dùng phân chuồng bón cho rau và hoa.
Antoine nói vào tai Juliette, cố át tiếng của nhà nông học nọ để cho nàng nghe được. “Sao em lại đi xe buýt?”
“Em mệt quá xá mệt rồi.”
“Lần nào anh gặp em, em đều lại đẹp hơn lần trước. Anh cứ nghĩ không thể nào cứ như thế mãi, nhưng mà nó cứ như thế. Sớm muộn gì em cũng phải tốp lại đừng thế nữa không thì đàn ông người ta khùng lên hết vì em mất.”
Juliette mỉm nụ cười bí ẩn. “Em thích làm cho những thứ khùng nó thuần đi.”
Antoine ngẫm nghĩ một lát về câu nàng nói. Một lời mời gọi ư? Một lời cảnh cáo? Có khác gì nhau chừng nào nàng vẫn còn ở bên anh? Anh nhìn qua vai nàng, thích cái kiểu chiếc xe buýt khiến cho người nàng cứ dịch tới dịch lui.
“Anh ở Toulon có vui không?” nàng hỏi anh.
“Chà, em biết anh ở Toulon là để làm việc mà.”
“Thật ra anh là người ở vùng này. Anh nên về mới phải”
“Ở St. Tropez không có tương lai cho anh. Toulon thì đầy cơ hội.”
“Cái tương lai mà ai cũng nói tới ấy là cái gì vậy chứ?” Juliette nhún vai. “Với em thì tương lai chỉ là cái do ai đó bịa ra để bắt ta tiêu phí hiện tại mà thôi.”
“Nhưng lúc nào lại chẳng có ngày mai hở Juliette” Antoine cố duy trì âm sắc kiểu anh trai-em gái trong giọng mình. Hồi nàng mới đến sống với vợ chồng Morin, Antoine thấy tiếc cho cô gái mồ côi và lấy làm phẫn nộ trước cách cư xử của bà Morin đối với cô gái mới lớn mảnh dẻ chân dài ấy. Giờ thì cô gái mới lớn đã phổng phao lên thành một người đàn bà trọn vẹn và đích thực đàn bà, và rất có thể là giờ đây anh sẽ được tưởng thưởng cho lòng cảm thông vô vụ lợi của anh. Juliette ngày trước vẫn luôn luôn thành thực với anh, tin cậy anh, dựa vào anh. Tâm trí Antoine bỏ qua cái khoảnh khắc trên xe buýt này mà chạy ào lên phía trước khiến anh phải mỉm cười một mình. Anh áp sát người hơn vào Juliette.
“Này Antoine,” bác tài đưa anh ra khỏi cơn mơ mộng. “Đến xưởng sửa tàu rồi. Cậu không xuống à?”
“Có chứ; có chứ.”
Xe buýt chậm dần rồi đỗ lại. Antoine khom xuống để lấy cái va li anh cắt dưới táp lô xe và bước xuống khi bác tài mở tung cửa ra. “Tối nay em có dự khiêu vũ không Juliette?”
“Em luôn luôn dự khiêu vũ. Kể cả khi không có anh,” nàng trêu anh.
“Được rồi. Hẹn gặp em nhé.” Antoine đứng bên vệ đường vẫy tay cho đến khi xe buýt biến mất sau khúc quanh. Anh vắt áo vét tông lên vai, chỉ tròng một ngón tay vào áo, và cất bước đi về phía biển trên một lối đi lát gỗ vùi một nửa trong cát, gót chân anh bước đi trên ván làm phát ra những tiếng lộp cộp to và cát rây qua đầu các ngón chân anh.
Vài chiếc thuyền đánh cá được kéo lên trên cát nằm lay lắt ở những góc độ khó mà hình dung được. Các thuyền đều cũ rích cũ rang, hết sức cần phải sửa. Từ xa thế này Antoine cũng có thể thấy các thuyền này đều đã được vá lui vá tới trám đi trám lại nhiều lần. Thân thuyền trĩu nặng dưới không biết bao nhiêu lớp sơn cũ nhưng sống thuyền thì đã được cạo sạch hàu.
Antoine hít một hơi sâu, đưa thứ không khí đầy muối làm cho khỏe cả người đó vào đầy phổi. Để lại sự ồn ào nghẹt thở của Toulon lại sau lưng, anh cảm thấy nơi đây mình lại có thể hít thở tự do. Ở thành phố thật cứ như là một cuộc chạy đua không ngừng nghỉ. Ở mọi thành phố đều thế. Lúc nào cũng thế, Antoine tự an ủi mình như vậy.
Anh rảo bước khi nhác thấy hai thằng em Michel và Christian đang dùng chổi để sơn thân một chiếc thuyền cũ. Sau nhiều năm chủ yếu sống ở Toulon, Antoine giờ đã có thể nhìn hai thằng em bằng một cặp mắt khác. Christian đã lớn phổng lên. Mới mười sáu tuổi, cậu sẽ còn phải ráng nhiều thì mới có được thân hình lực lưỡng của Antoine nhưng thân hình to ngang và lớn xương của cậu cho thấy trong tương lai cậu có nhiều hứa hẹn.
Michel - chà, Michel thì bao giờ cũng là Michel. Sáu năm qua cậu chả hề thay đổi tí nào, thế mà giờ cậu đã hai mươi mốt tuổi. Cậu có những đường nét cổ điển, gần như mảnh mai tinh tế, kiểu ngoại hình thường gặp ở nhà thơ hay giáo sư đại học, chứ không phải ở một người sống bằng nghề sửa thuyền đánh cá.
Christian đang gân cổ hát chẳng ra xoang điệu gì và cố hết sức bình sinh để giữ nguyên ở âm lượng và cao độ tột cùng của dây thanh. Antoine mỉm cười thầm. Christian bao giờ cũng là anh chàng vui vẻ đầy sức sống. Ngay cả khi Antoine ngã lòng, Christian có thể vực anh dậy, có khi chỉ cần bằng một cái cười toe toét.
Antoine đứng lại ở đằng xa, để cái va li xuống cầu ván. Vì lý do nào đó, anh muốn cho cảnh tượng này khắc sâu vào ký ức, anh muốn lấy lại tư thế và tinh thần của ông anh cả vừa từ thành phố về.
Đằng sau hai cậu con trai; mẹ anh đang nấu nướng nơi một ngọn lửa đun bằng củi giạt trên mấy tảng đá ngay trên bãi biển. Đã ngoài năm mươi, và tuy vẫn giữ vẻ tươi tắn của thời thanh xuân, bà mang phong thái một người đàn bà vẫn thường lấy gia đình mình làm nguồn sinh lực cho mình để rồi trao lại cho gia đình mình chính sinh lực đó song đã được tăng lên cả trăm lần. Một làn sóng đầy tình yêu thương tràn ngập tâm hồn Antoine khi anh đứng đó nhìn họ, làm ấm áp tim anh và khiến cổ họng anh nghẹn lại.
Christian ngẩng đầu lên hít hít trong không khí. Cậu buông chổi sơn xuống xô rồi đi đến chỗ mẹ để kiểm tra các món bà đang nấu.
“Mẹ cho tụi con ăn trưa món gì đấy?” cậu hỏi bà. Không đợi trả lời, cậu nhấc nắp chiếc nồi treo trên ngọn lửa lên. “Gì đây? Lại đậu à?” Cậu thả cái nắp nồi xuống đánh kịch một cái. “Chả khác nào ở trong trại lính cả!”
Lúc ấy Antoine bước vào và mọi người xúm quanh anh chào hỏi rồi hôn, Christian thì thụi vào mạng sườn anh khiến anh nhăn mặt.
“Đậu cũng tốt chứ chẳng làm sao cả. Ăn đậu thì giọng em sẽ trầm sâu và lại tốt cho tiêu hóa,” anh bảo Christian.
“Anh đi đường thích không?” cậu út hỏi.
“Giá mà cái xe đừng có cũ rích cũ rang như vậy thì thích hơn nhiều.”
“Antoine” mẹ anh ôm chặt anh. “Antoine à, con khỏe không?”
“Khỏe, khỏe. Còn mẹ, mẹ trông trẻ hơn hồi con đi đó.”
Bà Tardieu mỉm cười và lại hôn lên má anh.
“À.” Antoine lại hít một hơi sâu. “Con cảm thấy như chỉ ở đây mình mới hít thở được tự do thôi.” Anh chậm rãi thở ra. “Nè, Michel!” anh xốc cho mái tóc màu hạt dẻ của Michel bù xù cả lên. “Công việc em ra sao?”
Ba anh em lặng thinh nhìn một lượt các con thuyền xếp hàng chờ được sửa. Dù Michel không nói, Antoine cũng biết nhà mình là nhà xưa nhất và nghèo nhất ở St. Tropez. “Làm ăn tốt không?”
“Lúc nào việc cũng nhiều,” Michel thừa nhận, “nhưng mấy thuyền tốt thì người ta đưa vào sửa trên phố cả.”
“Nhưng ngần này cũng đủ cho hai đứa bận rộn rồi.” Đó vừa là một câu hỏi vừa là một câu khẳng định. Michel gật đầu không nhiệt tình cho lắm.
“Đủ cho các con bận rộn” bà Tardieu xen vào. “Đúng đấy Antoine. Bận ra trò.”
Antoine ngạc nhiên trước phản ứng của mẹ, nhưng tạm thời anh gác chuyện đó lại bởi anh đang bận xem xét mấy chiếc thuyền đã được kéo lên quăng bãi biển này. “Cái này bắt đầu mục rồi đây,” anh nhận xét, chân đá vào một thân thuyền cũ. Không ai trả lời. Anh nhìn lên. Bà Tardieu đang bận bịu với nồi đậu, làm như đó là một món nóng sốt dành cho một vị đế vương. Michel và Christian đang tít tít với mấy cây cọ sơn.
“Có gì vậy? Nào, nói ra đi. Ở đây chuyện gì đang xảy ra vậy?” Antoine gặng hỏi, lo âu nhìn hết người này đến người kia.”
“Có một thằng cha tên Carradine. Một trong mấy tay doanh nhân như kiểu phát xít Đức ấy. Thằng cha muốn mua đất nhà mình.”
“Mua cái xưởng sửa tàu ấy hả? Để làm gì?”
“Xây khách sạn. Carradine sắp xây một cái casino phía bên kia đường.”
“Khách sạn hả?” Antoine nhắc lại như thằng ngố.
“Anh bị làm sao vậy?” Christian hỏi. “Anh không biết là vùng này bị người ta khám phá ra rồi hay sao? St. Tropez là chốn thiên đường mới nhất của dân thanh lịch Paris đấy.” Cậu bắt chước một dáng đi thanh lịch đoan trang và nhại vài câu liến thoắng chả có nghĩa gì.
Antoine nghe xương sống mình cứng đờ lại. Anh gồng hai vai lên. “Cứ cho Carradine thử coi. Nhà ta không nhả đất này ra đâu.”
Michel lạnh lùng nhìn anh. “Em không biết nếu mình không bán thì liệu có phải là điều quá xấu hay không”
“Nói năng cái kiểu gì vậy?” Antoine nổi nóng lên nói. “Hoặc em biết hoặc em không biết. Nó tốt hay nó xấu, nó thế này hay nó thế kia. Ôi chao, mẹ kiếp. Ta không đi đâu hết, ở lại đây!”
“Mẹ đồng ý với Antoine” bà Tardieu ủng hộ anh. “Nghe anh cả đi mấy đứa. Ta sẽ không bán đất nhà ta cho cái... cái...” bà không tìm ra chữ, “cái thằng cá mập đó” cuối cùng bà cũng quyết chọn một chữ, “Carradine.”
Antoine tạm thời để vấn đề dừng lại đó. Anh quảy chiếc áo vét nãy giờ vẫn móc bằng ngón cái xuống khỏi vai, để lên một cái thùng cũ bạc phếch bị biển đánh dạt vào. Anh cởi khuy măng sét rồi xắn tay áo lên tới cùi chỏ, để lộ lớp lông xoăn đen mọc dày ở khắp nơi trên cơ thể.
“Nè, biết hôm nay anh gặp ai trên xe buýt không?” Antoine hỏi trổng, không rõ là hỏi ai và nói tiếp mà không đợi trả lời. “Juliette. Chà, gái thế mới là gái, Juliette ấy. Mới hai ba năm trước cô bé hãy còn trơ xương, chỉ thấy tay chân còn chả thấy người đâu. Chẳng phải là tay chân cô bé hồi đó không đáng nhìn, nhưng giờ thì thật khó mà nhận ra được. Anh nói cho mấy đứa nghe, giờ cô ấy là đàn bà trăm phần trám rồi. Anh biết. Chiếc xe buýt ấy nó lèn như cá hộp thế mà cô ấy đứng ngay trước mặt anh.”
Bà Tardieu đang nhìn xuống nồi đậu liền ngẩng lên tỏ vẻ chê trách. “Con bé ấy chả biết ý tứ giữ gìn gì cả,” bà vừa nói dứt khoát vừa thọc mạnh cái muôi nấu ăn vào trong nồi đậu.
“Một khi đã có thân hình như thế thì cô ấy chả cần gì đâu,” Antoine mỉm cười. Christian đang dùng hai bàn tay làm những động tác uốn lượn như sóng trong không khí. Cậu huýt sáo trong khi lại nhặt chổi sơn lên.
“Này, Antoine” mẹ anh nói vẻ nghiêm nghị. “Đừng có dây vào con đó. Nó sẽ quắp chặt lấy con cho coi.”
“Mẹ nghĩ con là miếng mồi ngon lắm hay sao hả mẹ?”
Bà Tardieu mỉm cười đầy tự hào dù không muốn thế, nhưng vẫn không để câu đùa của Antoine làm cho niềm tin chắc của bà lung lay. “Con cần phải biết là cô ta đã không héo mòn đi vì con, không mòn mỏi chờ giữa đống sách và bưu thiếp cho đến cái ngày con quyết định quay về.”
“Con không hề nói con muốn là người đầu tiên,” Antoine nói, tự thú nhận với mình rằng anh thấy bực tức sao mình lại không muốn vậy. Anh đi về phía Michel và Christian, cầm lấy một cây chổi nhúng vào chất lỏng sền sệt trong xô rồi lại rút ra rồi lại nhúng vào. Mẹ anh xem chừng vẫn chưa chịu thôi.
Bà nói với theo anh. “Chẳng ai biết con bé ấy từ gia đình nào mà ra hết.”
Michel đương phết một đường sơn thì dừng chổi nửa chừng mà cau mày. “Bố cô ấy hồi xưa là thuyền trưởng tàu buôn,” anh nói từng chữ một rất rành rọt.
“Có là đô đốc hải quân thì cũng chả khác gì nhau. Bố nó là gì thì cũng không phải cớ để biện minh cho nó bây giờ” bà Tardieu khăng khăng.
“Có lẽ lỗi lớn nhắt của Juliette là mất cha mất mẹ,” Michel nói với vẻ châm biếm.
Antoine quay lại nhìn sát vào Michel. “Em nói cứ như em biết rõ về chuyện Juliette lắm ấy.”
Michel đỏ lựng lên, màu đỏ lan đều từ cổ anh lên đến tận đường chân tóc. Bối rối, anh lắp bắp. “Ở hiệu sách. Hễ khi nào em đến hiệu sách. Cô ấy đều trò chuyện với em. Em quen cô ấy là ở hiệu sách.”
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...